Chương 1 - Say Rượu
Chương 2 - Lớn Như Trong Tưởng Tượng
Chương 3 - Cứng Rắn
Chương 4 - Như Ăn Que Kẹo (Hơi H)
Chương 5 - Cắn Mệnh Căn
Chương 6 - Báo Cảnh Sát
Chương 7 - Trùng Hợp
Chương 8 - Bồi Thường
Chương 9 - Chịu Trách Nhiệm
Chương 10 - Lần Đầu Tiên
Chương 11 - Không Muốn Ngồi Tù
Chương 12 - Chờ Đợi
Chương 13 - Cầu Xin
Chương 14 - Cứng
Chương 15 - Hiệp Nghị
Chương 16 - Ký Tên
Chương 17 - Bánh Trứng Cuộn Hành
Chương 18 - Trị Vô Sinh
Chương 19 - Nam Khoa
Chương 20 - Phản Ứng
Chương 21 - Trị Liệu
Chương 22 - Người Yêu
Chương 23 - Giấy Nợ
Chương 24 - Tái Khám
Chương 25 - Bệnh Không Khá Hơn
Chương 26 - Điều Trị
Chương 27 - Không Nên Kéo Dài Điều Trị
Chương 28 - Đề Nghị
Chương 29 - Nói Xấu Sau Lưng
Chương 30 - Thăm Hỏi
Chương 31 - Anh Có Bạn Gái Chưa?
Chương 32 - Không Cởi Quần
Chương 33 - Cọ Xát
Chương 34 - Mỏi
Chương 35 - Không Vui
Chương 36 - Không Tỉnh Táo
Chương 37 - Có Cảm Giác
Chương 38 - Thô To (Hơi H)
Chương 39 - Cứng Rồi! (Hơi H)
Chương 40 - Lại Mềm.
Chương 41 - Không Còn Mặt Mũi
Chương 42 - Cho Sờ Không?
Chương 43 - Sờ Một Chút
Chương 44 - Không Có Cảm Giác
Chương 45 - Dịu Dàng
Chương 46 - Không Đủ Kích Thích
Chương 47 - Nơi Tư Mật Xinh Đẹp
Chương 48 - Không Có Tiền Đồ (Hơi H)
Chương 49 - Nơi Tư Mật Xinh Đẹp
Chương 50 - Không Có Tiền Đồ (Hơi H)
Chương 51
Chương 52
Chương 53 - Chảy Nhiều Nước Thật
Chương 54
Chương 55 - Cô Làm Người Giúp Việc Cho Tôi Đi
Chương 56 - Anh Mạnh, Anh Thật Tốt Bụng
Chương 74 - Bàn Công Việc
Chương 75 - Trừ Tiền
Chương 89 - Rõ Ràng Làm Đến Tận Hứng Như Vậy Mà Còn Tỏ Thái Độ
Chương 90 - Sau Khi Say Rượu
Chương 97 - Tôi Chờ Cô Về
Chương 98 - Muốn Làm Cô Từ Phía Sau
Chương 115 - Nhập Viện
Chương 116 - Hai Người Chuẩn Bị Kết Hôn Sao?
Chương 117 - Em Bé Đạp
Chương 1 - Say Rượu
Chương 2 - Lớn Như Trong Tưởng Tượng
Chương 3 - Cứng Rắn
Chương 4 - Như Ăn Que Kẹo (Hơi H)
Chương 5 - Cắn Mệnh Căn
Chương 6 - Báo Cảnh Sát
Chương 7 - Trùng Hợp
Chương 8 - Bồi Thường
Chương 9 - Chịu Trách Nhiệm
Chương 10 - Lần Đầu Tiên
Chương 11 - Không Muốn Ngồi Tù
Chương 12 - Chờ Đợi
Chương 13 - Cầu Xin
Chương 14 - Cứng
Chương 15 - Hiệp Nghị
Chương 16 - Ký Tên
Chương 17 - Bánh Trứng Cuộn Hành
Chương 18 - Trị Vô Sinh
Chương 19 - Nam Khoa
Chương 20 - Phản Ứng
Chương 21 - Trị Liệu
Chương 22 - Người Yêu
Chương 23 - Giấy Nợ
Chương 24 - Tái Khám
Chương 25 - Bệnh Không Khá Hơn
Chương 26 - Điều Trị
Chương 27 - Không Nên Kéo Dài Điều Trị
Chương 28 - Đề Nghị
Chương 29 - Nói Xấu Sau Lưng
Chương 30 - Thăm Hỏi
Chương 31 - Anh Có Bạn Gái Chưa?
Chương 32 - Không Cởi Quần
Chương 33 - Cọ Xát
Chương 34 - Mỏi
Chương 35 - Không Vui
Chương 36 - Không Tỉnh Táo
Chương 37 - Có Cảm Giác
Chương 38 - Thô To (Hơi H)
Chương 39 - Cứng Rồi! (Hơi H)
Chương 40 - Lại Mềm.
Chương 41 - Không Còn Mặt Mũi
Chương 42 - Cho Sờ Không?
Chương 43 - Sờ Một Chút
Chương 44 - Không Có Cảm Giác
Chương 45 - Dịu Dàng
Chương 46 - Không Đủ Kích Thích
Chương 47 - Nơi Tư Mật Xinh Đẹp
Chương 48 - Không Có Tiền Đồ (Hơi H)
Chương 49 - Nơi Tư Mật Xinh Đẹp
Chương 50 - Không Có Tiền Đồ (Hơi H)
Chương 51
Chương 52
Chương 53 - Chảy Nhiều Nước Thật
Chương 54
Chương 55 - Cô Làm Người Giúp Việc Cho Tôi Đi
Chương 56 - Anh Mạnh, Anh Thật Tốt Bụng
Chương 74 - Bàn Công Việc
Chương 75 - Trừ Tiền
Chương 89 - Rõ Ràng Làm Đến Tận Hứng Như Vậy Mà Còn Tỏ Thái Độ
Chương 90 - Sau Khi Say Rượu
Chương 97 - Tôi Chờ Cô Về
Chương 98 - Muốn Làm Cô Từ Phía Sau
Chương 115 - Nhập Viện
Chương 116 - Hai Người Chuẩn Bị Kết Hôn Sao?
Chương 117 - Em Bé Đạp
Sau khi Mạnh Lễ báo cảnh sát, liền tiến hành kiểm tra thương tích tại bệnh viện do cảnh sát chỉ định, báo cáo khám nghiệm thương tích lập tức sẽ có, đến lúc đó liền có thể đòi bồi thường.
Liễu Nhứ không phải là cố ý gây thương tích, hơn nữa tay chân Mạnh vẫn tốt, không có ngoại thương, chỉ là trên bộ phận sinh dục có hai hàng dấu răng sâu. Sau khi cô nộp tiền bảo lãnh liền có thể ở nhà chờ báo cáo xét nghiệm thương tích.
Liễu Nhứ là con chim non vừa mới tốt nghiệp đại học, thật vất vả mới tìm được một công việc ưng ý, hiện giờ đang trong thời gian thử việc, cô cũng không muốn xảy ra sai sót gì đem chén cơm của mình đánh mất.
Nghe nói một khi lập án, án này sẽ theo cô cả đời, muốn xóa cũng không xóa được.
Cô nghĩ, có thể cùng Mạnh Lễ giải quyết riêng được hay không, không cần náo loạn lên tòa, thực mất mặt a.
Liễu Nhứ trằn trọc cả một đêm, sáng sớm hôm sau nhịn đau đến siêu thị mua một chai rượu Lộc Tiên* đắt tiền, cùng với một giỏ hoa quả lớn.
(*) Lộc Tiên tửu: Rượu thuốc ngâm cùng thận hươu hoặc sừng hươu)
Cô to gan, gõ cửa nhà Mạnh Lễ.
Cửa vừa mở ra, Liễu Nhứ liền lễ phép chào hỏi, mỉm cười nói: "Chào Mạnh tiên sinh.
"
Vừa dứt lời, cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại, sắc mặt Mạnh Lễ tái mét đóng sập cửa.
Lại là cái người phụ nữ điên này!
Cô ta ngại anh còn chưa đủ thảm hay sao?
Buổi sáng anh thức dậy đi vệ sinh, khi nước tiểu phun ra, quy đầu còn có chút bỏng rát
"Cốc cốc cốc...
.
" Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.
"Mạnh tiên sinh… … Mạnh tiên sinh.
.
. Xin hãy mở cửa cho tôi, chúng ta thảo luận một chút về vấn đề bồi thường.
”
Liễu Nhứ bám riết không tha, tiếng gõ cửa liên tiếp khiến Mạnh Lễ phiền não vô cùng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mười lăm phút sau, Liễu Nhứ vẫn tiếp tục ra sức gõ cửa.
"Mạnh tiên sinh…… Mạnh tiên sinh…… Mục đích hôm nay tôi đến đây là để chân thành xin lỗi anh, xin anh hãy mở cửa cho tôi.
”
Mạnh Lễ xoa xoa huyệt thái dương đang đau đớn, cảm thấy chính mình nếu không mở cửa, người phụ nữ điên bên ngoài kia có thể đem cửa nhà anh gõ sập đi
"Cạch" một tiếng, cửa bị người bên trong mở ra.
Liễu Nhứ bất ngờ không kịp phòng, cái tay giơ lên gõ vào khoảng không, thiếu chút nữa đập vào khuôn mặt điển trai của Mạnh Lễ.