Thân thể mảnh khảnh kia nằm trong chăn mây, nho nhỏ cuộn vào, đáng thương biết bao, khuôn mặt to bằng bàn tay nằm trên gối mềm, mái tóc đen nhánh tùy ý để ở sau đầu như đám mây mù vây quanh ánh trăng sáng, mềm mại như lụa.
Tuy nói nữ tử mười lăm đã thành người lớn, nhưng Lý Sách vẫn cảm thấy tuổi nàng còn quá nhỏ, tuy tâm tư của tiểu cô nương trong mắt hắn là khuôn mặt trẻ con, quá dễ dàng để nhìn thấu.
Vốn hắn cho rằng khi mình thành thân sẽ tìm một người lớn tuổi một chút.
Nhưng ngàn tính vạn tính, hắn vẫn cưới một vị tiểu thê tử.
Trong ánh sáng mờ mịt, có thể nhìn thấy thái dương nàng ướt át, vài sợi tóc đen như mực còn dính trên gò má trắng sứ, hàng mi dày của nàng phập phồng theo từng nhịp thở, ấn đường hơi chau lại, dường như ngủ không được yên ổn.
Nàng giống như một con chim nhỏ chật vật bị cơn mưa bão vùi dập, thật vất vả mới tìm được một cái tổ có thể che mưa chắn gió nhưng vẫn lo lắng nguy hiểm ập đến bất cứ lúc nào nên ngủ không yên ổn.
Lý Sách vén lên một góc chăn lụa, cẩn thận đắp lên cánh tay nàng để bên ngoài.
Tấm màn rơi xuống như thể đây chính là chiếc tổ tránh gió ấm áp của nàng.
*
Sáng sớm hôm sau.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót vui vẻ, Dư Thanh Yểu xoa nhẹ đôi mắt và tỉnh dậy.
Lý Sách đã không ở trên giường.
Mà tay chân nàng lại đang ôm chiếc gối tròn ở giữa …
Ngẩn người ước chừng ba hơi thở, khuôn mặt Dư Thanh Yểu đỏ bừng buông chiếc gối tròn ra, trở mình ngồi dậy.
Kể từ khi nàng đến Kim Lăng, lúc ngủ luôn không quá “an phận.
”
Có đôi khi ôm chăn vào lòng, có đôi khi sẽ ôm chiếc gối đầu, nói tóm lại, đây đều không phải là tư thế ngủ tốt.
Đêm qua nàng căng thẳng về chuyện khác nên đã quên mất mình còn tật xấu như thế, giờ thì đã bị Lý Sách nhìn thấy hết rồi, nàng hối hận không kịp.
Vùi đầu vào gối, Dư Thanh Yểu đau khổ nhăn khuôn mặt nhỏ, không biết nên làm gì để đền bù.
“Vương phi ngủ thật là giỏi, Điện hạ giờ thìn đã dậy rồi.
” Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ ngoài màn.
Là Xuân Đào đi vào, nàng ta bê một chiếc thau đồng rồi đặt nó trên giá đồng phát ra tiếng loảng xoảng, nhìn về phía tấm màn đỏ nở một nụ cười châm chọc và nói: “Thê tử nhà ai không được trượng phu sủng ái trong đêm tân hôn đây, còn không vội hầu hạ thì chỉ có Vương phi như không biết chuyện gì, vẫn ngủ đến lúc mặt trời lên cao.
”
Dư Thanh Yểu ngẩng đầu, nàng quay đâu nhìn màn đỏ, có hơi giật mình.
“Xuân Đào tỷ tỷ đang nói gì vậy.
”