Lại thấy trong màn sương trắng, một người mặc áo choàng trắng đang đứng, nhìn như tiên khí phiêu phiêu.
Đôi mắt đen láy của A Bảo đảo một vòng, "Là lão Bạch à. Đã lâu không gặp, ông lại anh tuấn hơn rồi.
"
Bạch Vô Thường vốn nghiêm túc vô cùng, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, ông cầm phất trần màu trắng, xoẹt một cái bay đến trước mặt A Bảo.
Bạch Vô Thường cúi người, nhẹ nhàng điểm lên trán A Bảo: "Thuộc hạ cung nghênh đại nhân.
"
Ai có thể ngờ được, đứa trẻ trước mắt này, lại là Minh Vương đại nhân của Minh giới bọn họ.
Tiểu Diêm Vương nhỏ tuổi nhất.
A Bảo khẽ nhướng đôi mắt phượng, ngón tay nhỏ chỉ vào khối gạch vàng phía trước kia, lên án nói: “Lão bạch, gạch vàng của ta chạy rồi, ông có thể giúp ta ôm nó về đây không?”
Bạch Vô Thường đỡ trán, “Đại nhân, ta biết ngay dù có đầu thay đi đâu thì cái tính mê tiền này của ngài cũng sẽ không thay đổi mà.
“Hì hì, đó là đương nhiên, cho dù đầu thai một trăm lần, ta vẫn sẽ thích vàng.
”
Khóe miệng Bạch Vô Thường run rẩy vài cái, lắc lắc đầu.
A Bảo ngồi phịch xuống dưới đất, “Lão bạch, gạch vàng nóng hôi hổi của ta tự mọc chân bỏ chạy rồi.
”
Bạch Vô Thường:……
Đại nhân, ngài cho rằng đại gạch vàng còn có thể sinh ra gạch vàng con hay sao?
Còn nóng hôi hổi.
“Đại nhân, đừng khóc, ngài xem nơi này đi… Vật về với chủ.
”
A Bảo thút tha thút thít, nức nở lau nước mắt, đôi mắt đen nhánh lại xoay tròn, “Nhớ ra rồi. Đây là...
. không gian của ta?"
Lão Bạch gõ gõ đầu nhỏ của A Bảo, "Đúng vậy.
"
Mắt A Bảo sáng lên, trong màn sương trắng lờ mờ nhìn thấy một mảnh ruộng xanh mướt.
"Vườn thuốc trước đây của ta cũng ở đây.
.
.
”
Bạch Vô Thường vội vàng dỗ dành tiểu nha đầu: "Còn, còn mà.
"
"Ha ha ha ha ha, tốt tốt tốt.
" Đôi mắt đen láy của A Bảo chớp chớp, dược liệu trong vườn thuốc đó đều là bảo bối.
Hơn nữa trong vườn thuốc đó nàng còn giấu.
.
. khụ khụ, rất nhiều vật nhỏ bất ngờ ha ha ha ha.
Khóe mắt A Bảo liếc thấy hai ngọn núi vàng núi bạc kia.
Ánh mắt lóe lên, "Lão Bạch, hai ngọn núi đó cũng là của ta sao?"
Trước đây, trong không gian của nàng không có hai ngọn núi này.
Bạch Vô Thường nhìn thấu suy nghĩ của A Bảo, như cười như không, "Đồ vật trong không gian này, đều là của người.
"
Vậy thì——
Tốt.
A Bảo mừng rỡ, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ là hai ngọn núi vàng núi bạc kia là ảo ảnh. Ừm.
.
. là để chiêu tài cho người.
"
Đây là ai nghĩ ra chủ ý dở hơi vậy!
Nhưng mà, nhìn hai ngọn núi vàng núi bạc kia, chiêu tài hay không để sang một bên, thật sự rất lấp lánh.
…
"Nương nương, ngự y đang trên đường đến Nghi Hòa cung chúng ta rồi, người đừng lo lắng, có lẽ là Tiểu Công chúa đang nằm mơ thôi.
"
Đức phi tỉnh dậy từ sáng sớm, việc đầu tiên là đến phòng ngủ xem A Bảo.
Giờ này ngày thường A Bảo đã tỉnh dậy uống sữa rồi.
Nhưng hôm nay, A Bảo không chỉ không tỉnh, nàng canh chừng một lúc lâu, thấy A Bảo trong chậu vàng lớn khi thì cười toe toét, khi thì cau mày rên rỉ.
Trong lúc đó, nàng gọi A Bảo mấy tiếng, nhưng A Bảo đều không tỉnh lại.
Điều này khiến Đức phi lo lắng không thôi.
Nhưng trán A Bảo cũng không nóng, cũng không sốt, nhìn bộ dạng này, luôn cảm thấy là bị mộng du.
A Bảo tỉnh lại, liền thấy Đức phi mặt mày lo lắng, hốc mắt đỏ hoe, bộ dạng sắp khóc.
【Sao mẫu thân mỹ nhân lại khóc?】
"Con ngủ một giấc dài như vậy, mẫu thân còn tưởng con không tỉnh lại được nữa, thật sự dọa chết ta rồi.
" Đức phi ôm chặt A Bảo vào lòng, vô cùng sợ hãi.
【Là như vậy à, mẫu thân, con không sao, con chỉ là nằm mơ, nằm mơ hơi lâu thôi.
】
Rất nhanh ngự y đã đến.
Tuy Đức phi biết thân thể A Bảo không có gì đáng ngại, nhưng vẫn để ngự y kiểm tra một lượt.
"Lưu ngự y, đây là chút tâm ý của bản cung, sau này Nghi Hòa cung có chuyện gì, khó tránh khỏi phải làm phiền Lưu ngự y.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!