Lăng Miểu gom góp những tấm phù lục còn nguyên vẹn mà mình nhặt được cùng với những tấm mà các đệ tử Nguyệt Hoa Tông nhặt giúp nàng, xếp gọn gàng rồi ngoan ngoãn đưa cho Huyền Tứ.
Vẻ mặt nhỏ nhắn đáng yêu khiến người ta không khỏi yêu mến, “Nhị sư huynh, huynh đừng giận, những tấm còn dùng được muội đều nhặt lại cho huynh rồi!
”
Huyền Tứ đã nguôi giận từ lâu, hắn nhận lấy xấp phù lục nhỏ đó, giọng điệu dịu đi đôi chút.
“Hừ, lần này coi như bỏ qua, nhưng lần sau nếu ngươi còn dám dùng phù lục của ta như kiểu “thiên nữ tán hoa”, ta sẽ…”
Hắn định nói nếu còn tái phạm, đừng hòng lấy phù lục của hắn nữa.
Nhưng rồi hắn chợt nhớ đến cảnh Lăng Miểu trên võ đài, một quyền hạ gục một tiểu Trúc Cơ.
Sao có thể không cho được chứ! Đây chính là đùi to của hắn mà!
“Ngươi nhớ kỹ cho ta… nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ dùng lời lẽ mạnh mẽ hơn để khiển trách ngươi!
”
Huyền Tứ nghiêm nghị nói.
Đoạn Vân Chu cười đi tới, nắm lấy tay Lăng Miểu.
“Được rồi, hôm nay tiểu sư muội đại thắng, chúng ta nên thưởng cho nàng mới phải.
”
Mấy vị đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông nói cười rôm rả, cùng nhau rời khỏi võ trường.
Phía bên kia, Lăng Vũ nhìn bóng lưng nói cười vui vẻ của nhóm người Nguyệt Hoa Tông, trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu.
Trong thoáng chốc, nàng thậm chí còn có cảm giác kỳ lạ.
Nàng cảm thấy dường như có thứ gì đó vốn thuộc về mình bị người khác cướp mất, nhưng lại không biết đó là cái gì.
Thực ra, nàng luôn rất để ý đến các đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông, đặc biệt là đại sư huynh Đoạn Vân Chu, không chỉ sở hữu linh căn Hỏa thuộc tính cực phẩm mà còn là một thượng phẩm luyện đan sư hiếm có.
Nàng biết Lăng Miểu không thích mình, nên luôn lo lắng Lăng Miểu sẽ nói xấu mình trước mặt mấy vị đệ tử thân truyền của Nguyệt Hoa Tông.
Vừa hay bây giờ có cơ hội, không bằng nhân lúc chúc mừng Lăng Miểu, tiện thể thăm dò thái độ của mấy vị đệ tử thân truyền kia đối với mình.
Nghĩ vậy, Lăng Vũ bước đến phía nhóm người Đoạn Vân Chu.
“Ngươi đi làm gì?”
Giọng Phương Trục Trần vang lên từ phía sau, Lăng Vũ quay đầu lại, thấy Phương Trục Trần đang nhìn nàng với vẻ mặt không cảm xúc.
Ánh mắt hắn không hề biểu lộ cảm xúc gì, câu hỏi vừa rồi cũng không có chút thăng trầm nào, không thể đoán được hắn đang vui hay giận.
“Ta… ta đang định đi chúc mừng Miểu Miểu thắng trận đổi vị, bảo đảm được tư cách vào bí cảnh.
”
Lăng Vũ giọng nói mềm mại ngọt ngào, vẻ ngoài thuần khiết lương thiện.
Phương Trục Trần cau mày, cằm như có xu hướng căng cứng.
Nhưng trước khi Phương Trục Trần lên tiếng, một thiếu niên tuấn tú khác luôn lười nhác đi theo sau hắn hừ lạnh một tiếng rồi lên tiếng.
“Ngươi có vấn đề à?”
Giọng điệu của nhị đệ tử thân truyền Lâm Hạ Ly Hỏa Tông không hề che giấu sự khó chịu.
“Ngươi xem Tứ sư huynh ngươi đã thành ra thế nào rồi, ngươi rốt cuộc là người của phe nào vậy?”
Hắn khinh thường liếc nhìn Bạch Cảnh đang được vài đệ tử đỡ dậy.
“Ngươi đi chúc mừng nàng cái gì? Chúc mừng nàng đã đánh Tứ sư huynh ngươi thành đầu heo à?”
Không chỉ Lâm Hạ, sắc mặt nhiều đệ tử Ly Hỏa Tông cũng trở nên phức tạp.
Hành động của Lăng Vũ, nói hay là thiện lương, nói khó nghe chính là cùi chỏ quẹo ra ngoài.
Nếu để nàng đi, đến lúc đó đồn ra ngoài, tiểu sư muội thân truyền của Nguyệt Hoa Tông đánh Tứ đệ tử thân truyền của Ly Hỏa Tông thành đầu heo, tiểu sư muội thân truyền của Ly Hỏa Tông lại chạy đi chúc mừng nàng ta, nói nàng ta làm tốt lắm.
Vậy thì mặt mũi Ly Hỏa Tông để đâu?
“Đi.
”
Phương Trục Trần chỉ lạnh lùng buông ra một chữ rồi quay người dẫn đội rời đi, hoàn toàn không cho Lăng Vũ cơ hội từ chối.
Lăng Vũ bị hắn đối đãi lạnh nhạt như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng uất ức.
Nàng cắn môi dưới, khóe mắt ửng đỏ, vẻ mặt đáng thương, khiến người khác không khỏi đau lòng.
Nhưng lần này, các đệ tử Ly Hỏa Tông lại không ai đứng ra an ủi nàng.
Có vài fan cuồng nhìn nhau vài giây, rồi cũng chọn im lặng.
Yêu mến thì yêu mến, nhưng bọn họ vẫn giữ vững danh dự cơ bản của môn phái.
Thấy không ai để ý mình, Lăng Vũ có chút xấu hổ, đành lặng lẽ đuổi theo đội ngũ.
Ánh mắt nàng lóe lên tia u ám, mấy ngày nay Trình Cẩm Thư đều đi lịch luyện bên ngoài, hắn rất thương nàng, nếu hắn ở đây, nhất định sẽ không để nàng rơi vào tình cảnh này!
-
Một bên khác, mấy người Đoạn Vân Chu đưa Lăng Miểu về viện, lại đưa cho nàng không ít đồ tốt.
Đoạn Vân Chu: “Ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát, ngày mai muội cứ nghỉ ngơi cho tốt, thu xếp đồ đạc cần mang theo, dạo này muội luyện tập chăm chỉ vất vả lắm rồi.
”