Phố Đông kinh thành, cửa hàng y phục may sẵn tốt nhất.
Ngoài cửa buộc một con tuấn mã màu đen có người hầu đứng một bên canh giữ, rò ràng là thời điểm buôn bán thuận lợi nhất, cửa lớn cửa hàng lại đóng chặt.
Bên trong ánh sáng ngời ngời, chưởng quầy đóng cửa tiếp đãi khách quý.
Nhìn Trần Tùng Ý thay một thân váy áo bước ra, thấy y phục tốt nhất của cửa hàng mình mặc trên người nàng đẹp như vậy, ánh mắt chưởng quầy sáng lên, hướng về phía Phong Mân khen ngợi “Ánh mắt Tam công tử thật tốt.
”
Mới vừa rồi, Phong Mân dẫn theo thiếu nữ một thân áo vải thô bước vào cửa tiệm nhà ông, vừa vào đã ném xuống một thỏi bạc, kêu ông mang trang phục tốt nhất tới đây, còn cả trang sức, hài thêu.
Phong tam thiếu là khách quý hào phóng hiếm gặp, dù sao các công tử tiểu thư đều sẽ đến phố Nam trăm ngàn vạn tuyển lăng la tơ lụa rồi mới mời tú nương nổi tiếng gia công, rất ít người tới mua y phục may sẵn.
Chưởng quầy gặp qua nhiều người, ánh mắt ít khi nhìn lầm, vừa thấy Trần Tùng Ý liền biết, cô nương này thoạt nhìn chật vật, nhưng thân phận hẳn không tầm thường, nếu không sao có thể đi cùng Phong tam thiếu mà vẫn trấn định như vậy?
Ông phái người ra ngoài trông ngựa của Phong Mân, sau đó tự mình lựa chọn trang sức, giày vớ, kêu phu nhân nhà mình đem y phục tốt nhất trong tiệm ra cho khách quý lựa chọn.
Thời điểm lựa chọn cũng rất thú vị, Phong Mân để Trần Tùng Ý tự mình chọn, khổ nỗi nàng mặc quân phục đã lâu, sớm đã quên nữ nhi khuê các phải ăn mặc thế nào, trên mặt hiếm khi lộ ra tia mờ mịt.
“Sao vậy?” Phong Mân ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu đánh giá nàng, “Chướng mắt?”
Trần Tùng Ý lắc lắc đầu: “Đã quên nên như chọn thế nào.
”
Nàng nhìn về phía Phong Mân, “Tam thiếu chọn đi, ngài chọn gì ta mặc nấy.
”
Phu nhân chưởng quầy nghe đoạn đối thoại mờ ám của bọn họ, tự giác rút ra kết luận quan hệ giữa hai người không bình thường.
Phong Mân cũng lần đầu được nữ tử nhờ chọn y phục, cảm giác thập phần quái dị, ánh mắt liếc sang bên cạnh, phu nhân chưởng quầy vội vàng bày y phục ra cho hắn xem.
Hắn dựa theo sở thích của mình chọn ra hai bộ váy áo, phu nhân chưởng quầy nhanh chóng dẫn Trần Tùng Ý đi đổi, xem xem có chỗ nào không vừa sẽ lập tức điều chỉnh.
Vì thế, Trần Tùng Ý vừa dỡ trang sức, cởi váy áo tơ lụa bước ra từ Trình phủ lại trở về bộ dạng tiểu thư khuê các.
Phong Mân rất hài lòng với ánh mắt của mình, phu thê chưởng quầy cũng xác minh được phỏng đoán của bản thân —— cô nương này quả nhiên không phải người thường.
Chỗ y phục còn lại được đóng gói trong bọc đưa tới tay Trần Tùng Ý, thời điểm Phong Mân rời đi còn tiện tay ném ra thỏi bạc, “Hôm nay ta không tới, rõ chưa?”
“Rõ, rõ.
” Chưởng quầy vội vàng nhận bạc, trên mặt tươi cười không dứt, cúi đầu khom lưng đưa bọn họ ra ngoài.
Phong tam thiếu hẳn là tính toán kim ốc tàng kiều, nuôi ngoại thất, đương nhiên phải lén lút né tránh ánh mắt người đời rồi.
Đặt mua xiêm y, xe ngựa xong, hộ vệ đi theo cũng đều chuẩn bị tốt, Phong Mân thậm chị còn mua thêm một tiểu nha hoàn mười hai mười ba tuổi ở phố Đông tới hầu hạ Trần Tùng Ý.
Tiểu nha hoàn trời sinh trắng trẻo gầy gò, trên đầu còn cài cây trâm trắng, chỉ một ánh mắt, Trần Tùng Ý liền biết Phong Mân mua được nàng như thế nào.
Mấy năm nay mùa màng không tốt, lưu dân dẫn nhi nữ tới kinh thành chạy nạn, lại vẫn không tìm được đường sống, nếu trưởng bối trong nhà qua đời, nữ nhi như các nàng cũng chỉ có thể tới chợ nô lệ bán mình lấy tiền an tang phụ thân.
Tiểu cô nương được mua về biết phụ thân đã có tấm quan tài mỏng để chôn cất, cũng biết sẽ phải hầu hạ một vị tiểu thư, tuy trong lòng lo sợ không yên, nhưng khi tới gặp nàng lễ nghĩa cũng chu toàn, đem khế ước bán mình giao tới tay nàng.
“Hôm nay chúng ta có thể xuất phát.
” Phong Mân đứng trước mặt hậu vệ hắn mang theo, con ngươi màu nâu dưới ánh mặt trời lộ ra tia hứng thú, “Tới Giang Nam, cô muốn đi đâu?”
Hắn đáp ứng đưa nàng đi, chuyến đi này chung quy cũng phải có đích đến rõ ràng.
Trần Tùng Ý nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra một cái tên: “Thư viện Thương Lộc.
”
Đời trước, Lưu thị làm hại cha mẹ nàng, thời điểm cha nàng bị người ta đánh trọng thương, ở khách điếm nhờ người truyền thư cho huynh trưởng, thư gửi tới chính là nơi này.
Hồi tưởng lại cảnh tượng ấy, đôi mắt thiếu nữ dưới ánh mặt trời cũng mang theo tia rét lạnh.
Hai đời nàng sống đều ngắn ngủi.
So với kiếp thứ nhất bị người ta lợi dụng, ép khô tia giá trị cuối cùng, đời thứ hai ở trên chiến trường lại học được rất nhiều.
Tỷ như lần ra ngoài trước mắt, nàng đã coi nó thành một trận chiến.
Mục tiêu là đi từ kinh thành đến Giang Nam, tìm được thư viện của huynh trưởng, sau đó tìm huynh ấy.
Con đường này mù mịt chông gai, không rõ sẽ phát sinh biến cố gì, dù sao mệnh cách của nàng còn bị tà thuật của Lựu thị trói buộc.
“Thư viện Thương Lộc”.
Phong Mân nhẩm lại bốn chữ một lần.
Đây là thư viện nổi danh ở Giang Nam, danh tiếng không kém thư viện bạn tốt đang học là bao.
Nàng trốn nhà không đi tìm Trường Khanh, lại muốn tới nơi này, hiện tại Phong Mân ngày càng tò mò nàng tới đó rốt cuộc muốn làm gì.
“Được, bây giờ, chúng ta lập tức khởi hành.
” Hắn xoay người lên ngựa, ý bảo Trần Tùng Ý cùng tiểu nha hoàn của nàng lên xe ngựa ngồi.
Đoàn xe này tuy gấp rút chuẩn bị, chỉ có một chiếc xe ngựa, vô cùng khiêm tốn, nhưng đồ vật nên có thì không chút thiếu sót.
Từ kinh thành đến Giang Nam, dù đi đường thủy cũng mất hơn một tháng, phải nắm bắt thật chắc.
Trần Tùng Ý vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, sau khi hắn nói xong mới mở miệng nói: “Chờ một chút.
”
Sau đó trước ánh mắt khó hiểu của Phong Mân, nàng ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lại duỗi tay trái thuần thục bấm đốt ngón tay một phen, ngay sau đó khẳng định nói: “Đi đường bộ.
”
“Đi đường bộ?”
Phong Mân không bỏ lỡ động tác bấm đốt tay kia của nàng.
Tuy nữ tử khuê các các nàng có không ít thú vui tiêu khiển, học chút bói toán cũng không sao, chẳng qua cũng chỉ học chơi, không mấy thuần thục, nhìn động tác của nàng có vẻ đã luyện qua không ít lần, đối với kết quả của mình thập phần chắc chắn.
Hắn nhướng mày: “Đi đường thủy có vấn đề gì?”
“Không có vấn đề gì lớn.
” Trần Tùng Ý dừng lại, “Nhưng đi đường bộ, có thể gặp được quý nhân.
”
……