Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí

Cập nhật: 25/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 192
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Cổ Đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

May mắn thay, một nhiệm kỳ ở Đại Tề chỉ kéo dài ba năm, sau ba năm nhậm chức có thể hồi kinh báo cáo công tác.

Nếu thành tích khảo hạch không tồi có thể được đề bạt tới nơi tốt hơn, nếu không tốt cũng có thể bị tống cổ tới nơi thâm sơn cùng cốc.

Vốn Viên Minh làm huyện lệnh huyện Vân Sơn ba năm, sau đó khảo hạch chỉ ở mức trung bình, bị thuyên chuyển tới nơi càng xa hơn, ngay cả ân sư ở cố đô chết bệnh cũng không thể tới phúng viếng, chỉ có thể viết xuống một bản huyết tế văn.

Bản huyết tế văn này ở biên cương nhận được tán dương cực lớn, thời điểm Trần Tùng Ý đọc được ở kiếp thứ hai, cũng vì khóc thương phụ huynh tử trận sa trường.

Giờ phút này nhìn Viên Minh còn chưa phải chịu bi thương, nhớ tới ông ở biên cương viết tế văn, hai người cách dòng thời gian chồng chéo lên nhau làm Trần Tùng Ý có chút hoảng hốt.

Bên ngoài xe ngựa, Phong Mân xuống ngựa đứng trước cửa huyện nha.

Hắn vốn tưởng rằng Viên Minh dẫn bọn họ tới đây là muốn lập tức tìm hiểu chuyện Phó gia gặp cướp, không ngờ Viên Minh lại dẫn bọn họ tới sân viện phía sau huyện nha.

—— ông ấy thực sự sống ở đây.

Phía sau huyện nha Đại Tề đều có sân viện được tu sửa để quan huyện ngày thường nghỉ ngơi, cho dù quan lại không dẫn theo gia quyến, một mình đi nhậm chức quan phụ mẫu cũng sẽ không ở lại nơi này sinh hoạt cùng công tác hằng ngày.

Nhưng Viên Minh có gia quyến bên người, hơn nữa bản thân ông vốn xuất thanh danh gia vọng tộc, không lý nào không mua nổi một dinh thự ở huyện Vân Sơn.

Sau khi đi vào, Phó Đỉnh Thần cũng trầm mặc nhìn sân viện cũ nát tàn tạ trước mắt.

Trong viện trồng hai cây táo tàu, hiện tại vừa hay là thời điểm sinh trưởng tốt nhất.

Nơi này tràn ngập hơi thở sinh hoạt, có tiểu hài tử tươi cười từ trong bước ra, đầu bổ nhào vào đùi Viên Minh, ôm chặt chân ông, ngửa đầu kêu cha.

Viên Minh một tay ôm nhi tử lên, không chú ý tới Phó Đỉnh Thần đang trầm mặc, chỉ nghĩ muốn cho ân sư gặp trưởng tử của mình: “Đây là nhi tử học sinh năm ấy kim bảng đề danh sinh ra, gọi là Viên Huy – Huy ca nhi, đây là ân sư của cha, mau gọi sư công.

Huy ca nhi năm nay 4 tuổi mặc bộ quần áo xám xịt, ngồi trong lòng phụ thân vươn đôi tay nhỏ như ông cụ non tới trước mặt Phó Đỉnh Thần, ấp úng chào hỏi: “Huy nhi gặp qua sư công.

Trên mặt Phó Đỉnh Thần lộ ra vẻ tươi cười: “Ngoan.

Có thể nhìn ra Viên Huy được giáo dưỡng rất tốt, nhưng hài tử hẳn nên giống Viên Minh lớn lên ở đô thành dựa vào cẩm y ngọc thực, trên người mặc lăng la tơ lụa chứ không phải ở chỗ này bị nuôi thành con khỉ nhỏ xám xịt.

Phó Đỉnh Thần cảm thấy đệ tử bị chính mình liên lụy, trong lòng vô cùng áy náy, bởi vậy trên đường đi nhậm chức mới cố ý tới Vân Sơn huyện thăm Viên Minh.

Mà Viên Minh sau khi giao nhi tử cho vú già ôm đi, nụ cười ngắn ngủi vì sự xuất hiện của tiểu nhi tử cũng biến mất.

Tấm lòng thương xót đệ tử đã không đuổi kịp nỗi lo lắng khi ân sư bị tập kích trên đường.

Viên Minh tiếp tục dẫn bọn họ đi về phía trước, gấp gáp chờ không nổi muốn cùng lão sư ngồi xuống, hỏi cho rõ ràng rốt cuộc trên đường đã xảy ra chuyện gì.

Bên kia, Viên phu nhân đã cho người dọn sạch phòng ốc từ sớm, an trí Phó phu nhân cùng tiểu nữ nhi đâu ra đấy.

Tuy không quen biết Trần Tùng Ý nhưng cũng coi nàng như vãn bối thân cận của Phó phu nhân, bởi vậy bà ấy cho người chuẩn bị nước ấm rửa mặt, giúp nàng thay y phục trên người.

Váy áo Trần Tùng Ý tuy không dính máu nhưng vạt áo bị nàng xé đến tả tơi, còn dính không ít bụi đất.

Nàng cảm tạ Viên phu nhân, chỉ lưu lại Tiểu Liên bên người, không để nha hoàn của Viên phu nhân tới hỗ trợ.

Mãi cho đến khi nha hoàn đã lui ra ngoài, nàng đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người chủ tớ, tâm thần Trần Tùng Ý mới hoàn toàn thả lỏng.

Nàng ngồi trước gương trang điểm, nghe Tiêu Liên gọi một tiếng “Tiểu thư”, rồi đưa khăn vắt khô qua – thời điểm nhận khăn nàng còn cảm nhận được bàn tay Tiểu Liên đang không ngừng run rẩy.

Trong lòng Trần Tùng Ý thở dài một tiếng, xoay người khỏi gương trang điểm, nhẹ nhàng cầm tay tiểu cô nương.

Ánh mắt Tiểu Liên nhìn nàng, thấy đôi mắt tiểu thư tựa như hổ phách nhàn nhạt từ ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, trong đôi mắt phản chiếu thân ảnh nho nhỏ của nàng ấy.

Trần Tùng Ý hỏi: “Sợ rồi?”

Tiểu Liên theo bản năng gật đầu, nhưng như nghĩ tới gì, lại vội vàng lắc đầu

Trần Tùng Ý nhìn nàng một lát, mới buông lỏng tay ra, đưa chiếc khăn ấm đưa lại cho nàng.

Nàng một mặt xoay người lau đi vết bẩn trên tay, một mặt dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói: “Ngươi đi theo ta, ngày sau sẽ còn gặp nhiều chuyện như vậy.

Tiểu Liên cắn môi, không mở miệng.

“Những chuyện này cách rất xa cuộc sống sinh hoạt yên bình người muốn, nhưng ta đã đồng ý sẽ thay đổi vận mệnh của ngươi, muốn ngươi sau này được hưởng hạnh phúc lâu dài, không để ai làm gián đoạn --- bởi vậy nhất định phải làm những chuyện này.

Nàng cúi đầu, dùng khăn ướt nhẹp lau đuôi tóc dính một ít bùn đất.

Nhớ tới bản thân đã đáp ứng Tiểu Liên sẽ không vứt bỏ nàng, sẽ dẫn nàng theo bên người cho đến khi nàng 25 tuổi, chỉ lại hiện tại suy nghĩ một chút lại cảm thấy hứa hẹn như vậy tựa hồ còn nhiều thiếu sót.

Nếu mỗi cuộc chiến muốn thay đổi vận mệnh, xoay chuyển đại cục sau này đều khốc liệt giống hôm nay, Tiểu Liên lại chưa từng trải qua huyết mạch lưu lạc, không giống Phong Mân là đại tướng trời sinh, có lẽ nàng không nên đi theo bên người mình.

Trần Tùng Ý chà lau đuôi tóc một lúc.

Có lẽ nàng nên tìm một chỗ, tỷ như An Bình trại, sắp xếp Tiểu Liên ở đó.

Ngay khi suy nghĩ của nàng bay khỏi căn nhà này, chạy đến biên cương, nghĩ tới hiện tại An Bình trại còn chưa được Lệ Vương chiêu mộ, nhà mình đang sinh hoạt như thế nào, phụ mẫu có lẽ còn rất trẻ, huynh trường vừa mới một tuổi, tiểu nữ nhi của Phó đại nhân còn lớn hơn hắn một chút, thanh âm tinh tế của Tiểu Liên vang lên.

“Tiểu thư cùng Phong công tử cùng nhau cứu vị Phó đại nhân kia, sau này còn làm nhiều chuyện nguy hiểm đều là vì thay đổi vận mệnh những người giống như em sao? Nếu là như vậy, em không sợ.

Nàng lấy hết dũng khí, nói với tiểu thư đang nhìn mình trong gương, “Nếu là như vậy, em không sợ.