Chương 1 - Thời Vãn Chết Rồi
Chương 2 - Khiến Cả Nhà Họ Thẩm, Chôn Cùng Vãn Vãn
Chương 3 - Chết Trong Biển Lửa
Chương 4 - Trọng Sinh Trở Về
Chương 5 - Sính Lễ Giá Trên Trời
Chương 6 - Món Nợ Của Nhà Họ Thẩm, Vẫn Chưa Đến Lúc Tính
Chương 7 - Lời Tiên Tri Bí Ẩn
Chương 8 - Thứ Phó Tề Minh Không Thích, Tôi Đều Thích
Chương 9 - Thanh Mai Trúc Mã
Chương 10 - Gặp Lại Phó Đình Sâm
Chương 11 - Phong Ba Dùng Bữa
Chương 12 - Tuyệt Đối Không Thể Để Phó Đình Sâm Có Bất Kỳ Cơ Hội Hồi Phục Nào
Chương 13 - Nửa Đêm Phát Bệnh
Chương 14 - Căn Phòng Máu Tanh Dưới Lòng Đất
Chương 15 - Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
Chương 16 - Đây Là Cảnh Thuần Hóa Mãnh Thú Chăng?!
Chương 17 - Cắt Đứt Quan Hệ Ông Cháu
Chương 18 - Bệnh Không Tránh Thầy Thuốc
Chương 19 - Thua Không Ở Kỹ Năng, Mà Ở Nhan Sắc
Chương 20 - Cha Thiên Vị Và Mẹ Kế Giả Tạo
Chương 21 - Bà Ta Là Ai, Không Quan Trọng
Chương 22 - Cả Nhà Họ Phó Phải Lấy Em Làm Trọng
Chương 23 - Những Gì Nợ Cháu, Cháu Sẽ Khiến Họ Tự Nguyện Trả Lại
Chương 24 - Phu Nhân Thật Là Giỏi!
Chương 25 - Truyền Hình Trực Tiếp
Chương 26 - Cô Giàu Đến Đâu, Liệu Có Giàu Bằng Tổng Giám Đốc Phó?
Chương 27 - Đây Là Ba Cô Sao?
Chương 28 - Dạy Dỗ Lý Hiểu Mẫn
Chương 29 - Đóng Vai Đại Gia Trước Mặt Thiếu Phu Nhân Của Tập Đoàn Nghìn Tỷ?
Chương 30 - Cô Ấy Thích Chơi, Cứ Để Cô Ấy Tiếp Tục Chơi
Chương 31 - Còn Cảm Thấy Mặt Chưa Đủ Đau Sao?
Chương 32 - Tổng Giám Đốc Phó, Phu Nhân Bị Theo Dõi
Chương 33 - Tăng Tốc, Đâm Vào
Chương 34 - Dù Có Tiền Có Quyền, Có Bằng Được Nhà Họ Mạnh?
Chương 35 - Chỉ Cần Ngủ Với Tôi Một Đêm, Tôi Sẽ Tha Cho Các Người
Chương 36 - Dám Đắc Tội Tôi Thế Này, Còn Muốn Kết Thúc Êm Đẹp?
Chương 37 - Ngoài Hai Người Phụ Nữ Đó, Đánh Chết Tất Cả
Chương 38 - Người Nhà Họ Phó Đã Đến
Chương 39 - Phải Làm Gì Mới Khiến Phó Đình Sâm Yêu Lại Mình?
Chương 40 - Đắc Tội Với Phu Nhân Của Chúng Tôi, Mười Nhà Họ Mạnh Cũng Không Đủ Đền
Chương 41 - Đồ Vô Dụng, Chỉ Biết Làm Hỏng Chuyện!
Chương 42 - Hoặc Là Tiếp Nhận, Hoặc Là Chết
Chương 43 - Ngay Cả Cửa Nhà Họ Phó, Cũng Không Vào Được
Chương 44 - Cô Giống Như Một Tia Sáng, Còn Anh Lại Sống Trong Bóng Tối
Chương 45 - Cô Đang Mời Gọi Anh Sao?
Chương 46 - Ba Mươi Sáu Kế, Chạy Là Thượng Sách
Chương 47 - Ông Cụ Giang Ra Mặt
Chương 48 - Mối Quan Hệ Giữa Tổng Giám Đốc Phó Và Phu Nhân Có Bước Tiến Vượt Bậc
Chương 49 - Không Có Sự Cho Phép Của Em, Ai Cũng Không Thể Mang Mạnh Dụ Đi
Chương 50 - Không Biết Thì Không Có Tội
Chương 1 - Thời Vãn Chết Rồi
Chương 2 - Khiến Cả Nhà Họ Thẩm, Chôn Cùng Vãn Vãn
Chương 3 - Chết Trong Biển Lửa
Chương 4 - Trọng Sinh Trở Về
Chương 5 - Sính Lễ Giá Trên Trời
Chương 6 - Món Nợ Của Nhà Họ Thẩm, Vẫn Chưa Đến Lúc Tính
Chương 7 - Lời Tiên Tri Bí Ẩn
Chương 8 - Thứ Phó Tề Minh Không Thích, Tôi Đều Thích
Chương 9 - Thanh Mai Trúc Mã
Chương 10 - Gặp Lại Phó Đình Sâm
Chương 11 - Phong Ba Dùng Bữa
Chương 12 - Tuyệt Đối Không Thể Để Phó Đình Sâm Có Bất Kỳ Cơ Hội Hồi Phục Nào
Chương 13 - Nửa Đêm Phát Bệnh
Chương 14 - Căn Phòng Máu Tanh Dưới Lòng Đất
Chương 15 - Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
Chương 16 - Đây Là Cảnh Thuần Hóa Mãnh Thú Chăng?!
Chương 17 - Cắt Đứt Quan Hệ Ông Cháu
Chương 18 - Bệnh Không Tránh Thầy Thuốc
Chương 19 - Thua Không Ở Kỹ Năng, Mà Ở Nhan Sắc
Chương 20 - Cha Thiên Vị Và Mẹ Kế Giả Tạo
Chương 21 - Bà Ta Là Ai, Không Quan Trọng
Chương 22 - Cả Nhà Họ Phó Phải Lấy Em Làm Trọng
Chương 23 - Những Gì Nợ Cháu, Cháu Sẽ Khiến Họ Tự Nguyện Trả Lại
Chương 24 - Phu Nhân Thật Là Giỏi!
Chương 25 - Truyền Hình Trực Tiếp
Chương 26 - Cô Giàu Đến Đâu, Liệu Có Giàu Bằng Tổng Giám Đốc Phó?
Chương 27 - Đây Là Ba Cô Sao?
Chương 28 - Dạy Dỗ Lý Hiểu Mẫn
Chương 29 - Đóng Vai Đại Gia Trước Mặt Thiếu Phu Nhân Của Tập Đoàn Nghìn Tỷ?
Chương 30 - Cô Ấy Thích Chơi, Cứ Để Cô Ấy Tiếp Tục Chơi
Chương 31 - Còn Cảm Thấy Mặt Chưa Đủ Đau Sao?
Chương 32 - Tổng Giám Đốc Phó, Phu Nhân Bị Theo Dõi
Chương 33 - Tăng Tốc, Đâm Vào
Chương 34 - Dù Có Tiền Có Quyền, Có Bằng Được Nhà Họ Mạnh?
Chương 35 - Chỉ Cần Ngủ Với Tôi Một Đêm, Tôi Sẽ Tha Cho Các Người
Chương 36 - Dám Đắc Tội Tôi Thế Này, Còn Muốn Kết Thúc Êm Đẹp?
Chương 37 - Ngoài Hai Người Phụ Nữ Đó, Đánh Chết Tất Cả
Chương 38 - Người Nhà Họ Phó Đã Đến
Chương 39 - Phải Làm Gì Mới Khiến Phó Đình Sâm Yêu Lại Mình?
Chương 40 - Đắc Tội Với Phu Nhân Của Chúng Tôi, Mười Nhà Họ Mạnh Cũng Không Đủ Đền
Chương 41 - Đồ Vô Dụng, Chỉ Biết Làm Hỏng Chuyện!
Chương 42 - Hoặc Là Tiếp Nhận, Hoặc Là Chết
Chương 43 - Ngay Cả Cửa Nhà Họ Phó, Cũng Không Vào Được
Chương 44 - Cô Giống Như Một Tia Sáng, Còn Anh Lại Sống Trong Bóng Tối
Chương 45 - Cô Đang Mời Gọi Anh Sao?
Chương 46 - Ba Mươi Sáu Kế, Chạy Là Thượng Sách
Chương 47 - Ông Cụ Giang Ra Mặt
Chương 48 - Mối Quan Hệ Giữa Tổng Giám Đốc Phó Và Phu Nhân Có Bước Tiến Vượt Bậc
Chương 49 - Không Có Sự Cho Phép Của Em, Ai Cũng Không Thể Mang Mạnh Dụ Đi
Chương 50 - Không Biết Thì Không Có Tội
"Đúng vậy,
"
Người đàn ông trung niên với vết sẹo trên lông mày gật đầu.
"Người của chúng ta đã tận mắt chứng kiến, hoàn toàn không thể sai sót.
"
"Nhà họ Phó, vận may thật tốt.
"
Người đàn ông trung niên cảm nhận bầu không khí trong phòng ngày càng lạnh lẽo, càng cúi thấp đầu hơn.
"Truyền lệnh,
"
Đôi mắt đen sau cặp kính gọng vàng của người đàn ông ẩn giấu băng giá khiến người khác run sợ. Ông ta lại bắt đầu xoay chuỗi Phật châu trong tay.
"Đưa Thời Vãn vào danh sách mục tiêu ưu tiên loại bỏ.
"
"Rõ!
"
Người đàn ông trung niên cúi đầu, lặng lẽ rút lui.
...
.
Biệt phủ nhà họ Phó.
Thời Vãn ngồi bên mép giường, đôi tay khẽ phác thảo gương mặt của Phó Đình Sâm trong không khí.
Rõ ràng kiếp trước cách đây không lâu, rõ ràng ban ngày vừa gặp lại.
Nhưng cô vẫn cảm thấy như đã rất lâu rất lâu, chưa được nhìn anh một cách rõ ràng.
Ngũ quan tựa như kiệt tác của tạo hóa, khi anh tỉnh giấc mang vẻ cao quý và xa cách, lúc ngủ lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Phó Đình Sâm, kiếp trước em đã phụ lòng yêu thương của anh, cũng phụ lòng chính mình.
Kiếp này, em nhất định sẽ bù đắp cho anh.
Nước mắt không kiềm được rơi xuống, nóng hổi lăn dài trên má, nhỏ xuống mu bàn tay của Phó Đình Sâm.
Cô giật mình, nhưng may mắn thay, anh vẫn không tỉnh giấc.
Sợ làm phiền anh, Thời Vãn kìm nén hơi thở, bước đến ghế sofa và nằm xuống.
Châm cứu nhìn có vẻ dễ dàng, nhưng thực sự rất hao tổn tâm sức.
Chỉ nằm trên sofa một lát, cô đã thiếp đi.
Người đang ngủ say, Phó Đình Sâm, bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt sáng rõ.
Cô lại khóc vì điều gì?
Vì anh?
Ánh mắt anh rơi vào vết nước mắt trên mu bàn tay, sau đó nhìn về phía thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn trên sofa. Sắc mặt anh trở nên khó đoán.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng len qua khe cửa, chiếu sáng căn phòng.
Mang lại chút ấm áp cho căn phòng lạnh lẽo.
Hàng mi dài của Thời Vãn khẽ run, sau đó cô từ từ mở mắt và ngồi dậy.
Lúc này cô mới phát hiện mình đang nằm trên giường.
Phó Đình Sâm đã bế cô lên từ khi nào?
Tại sao cô lại không hay biết gì?
Đêm qua, hai người họ đã ngủ chung giường sao?!
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
"Thiếu phu nhân, cô đã dậy chưa?"
Thời Vãn nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ trưa.
"Tôi dậy rồi.
"
Người bên ngoài rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
"Ông cụ, tiên sinh, phu nhân và nhị thiếu gia đều đang đợi cô xuống dùng bữa. Xin thiếu phu nhân mau xuống.
"
Tiên sinh, phu nhân và nhị thiếu gia?
Thời Vãn lập tức hiểu ra.
Phó Tề Minh, Ôn Di và Phó Đình Xuyên.
Cha thiên vị, mẹ kế giả tạo và cậu em trai mang vẻ ngoài ngây thơ nhưng tâm địa thâm hiểm.
Kiếp trước, mỗi lần gặp họ, cô đều bị đối xử lạnh nhạt.
May mắn là Phó Đình Sâm chưa bao giờ để cô phải đối mặt với họ một mình.
"Biết rồi, cô đi trước đi.
"
Thời Vãn cầm bộ đồ vệ sinh cá nhân hoàn toàn mới bên giường, sau đó lấy một chiếc áo sơ mi trắng từ phòng tắm của Phó Đình Sâm và bước vào trong.
Phòng khách.
Ông cụ Phó đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, vẻ mặt lạnh lùng.
Ôn Di nhìn đồng hồ, sau đó liếc mắt nhìn Phó Tề Minh.
"Chúng ta đã chờ nó cả buổi sáng rồi.
"
Phó Tề Minh đặt tách trà xuống, vẻ mặt không vui.
"Đến giờ vẫn chưa dậy, đúng là không có phép tắc gì cả.
"
"Quả nhiên chỉ là một con nhóc quê mùa, không ra gì.
"
"Tiểu Vãn vì chăm sóc Đình Sâm cả đêm không ngủ,
"
Ông cụ Phó đặt tờ báo xuống, ánh mắt đầy bất mãn nhìn Phó Tề Minh.
"Còn con tối qua đến cả mặt cũng không ló. Bây giờ có tư cách gì để nói lời châm chọc?"
Với đứa con trai này, ông ấy ngày càng thất vọng.
Nghe ông cụ Phó thẳng thừng trách mắng, sắc mặt Phó Tề Minh trở nên vô cùng khó coi.
"Ông nội,
"
Phó Đình Xuyên ngồi xuống cạnh ông cụ, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
"Hôm qua cha đến đón cháu, không biết chuyện anh cả phát bệnh. Nếu ông muốn trách, thì cứ trách cháu đi.
"
Ông cụ Phó dù trong lòng có tức giận, nhưng nghĩ đến việc Phó Đình Xuyên vừa trở về, ông ấy cũng không tiện trách mắng ngay lúc này.
Khi bầu không khí trở nên ngột ngạt, một giọng nói dịu dàng vang lên.
"Ông nội—"