Sầu Triền Miên

Sầu Triền Miên

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 80,858
Đánh giá:                        
Xuyên Không
     
     

Tận mắt trông thấy đám người kia sắp đạp lên lưng của Sở Tiêu Lăng .

Lão Vương phi hét lớn

"Dừng lại! Các ngươi không ai được đụng đến nàng ta nữa!

"

Nhan quý phi nheo mắt lại:

"Lan quý phi, lời này của bà là có ý gì? Bổn cung trừng phạt nô tài, không cần sự cho phép hay cần người khác nhúng tay vào?"

"Không sai, Nhan quý phi ở phía sau lưng có thế lực cường đại, thậm chí có thể một tay che trời, muốn dạy dỗ ai ta không có quyền hỏi đến, nhưng người mà ngươi đang trừng phạt lại là con dâu của ta!

"

"Con dâu thì đã sao, dám xé rách quần áo của Bổn cung, tất nhiên là phải bị phạt, việc này có hơi ác nhưng chính là do hoàng thượng ban cho ta quyền này!

"

“Con dâu của ta phạm tội, tất nhiên là phải để ta giáo huấn và giải quyết, không cần Nhan quý phi bận tâm!

!

"

Lão Vương phi dứt lời, dùng ánh mắt quát bọn cẩu nô tài lui ra, đồng thời dìu Sở Tiêu Lăng dậy, quan tâm hỏi:

"Tiêu Lăng, con có khỏe không?"

"Mẫu phi không cần phải lo lắng, con dâu không có việc gì đâu!

"Sở Tiêu Lăng gượng cười, để bà yên tâm.

Kỳ thật, vừa rồi bị tát rất đau và rất mạnh, chính mình lại không hề phòng bị, bây giờ đã cảm thấy hoa mắt, đau đớn rất khó nhịn vào trong lòng.

Lão Vương phi trong lòng biết rõ nàng đang giả bộ vô sự, không khỏi lại chuyển hướng sang Nhan quý phi, khinh thường ra mặt nói:

"Tất cả mọi người đều nói Nhan quý phi từ bi độ lượng vô cùng, nhưng lão thân hôm nay chứng kiến, đều không phải là như thế, xem ra đều là đồn đãi sai sự thật. Hay là do lão thân ánh mắt có vấn đề?"

"Bổn cung đúng là từ bi vô cùng, nhưng cũng phải tùy người, kẻ nào làm sai ta tuyệt đối không dung túng!

"

Nhan quý phi tức giận đến tái mặt.

"Sự tình hôm nay rốt cuộc là như thế nào, Nhan quý phi trong lòng hiểu rõ. Ngươi không phải chỉ vì muốn trả thù riêng cho muội muội của mình thôi sao? Bất quá Nhan quý phi xin đừng vội quên, Nhan Hâm nói như thế nào cũng là thứ phi của Kỳ Vương Phủ, ta dù sao cũng là mẹ chồng của nàng ta! Nhan quý phi có quyền trừng phạt kẻ dưới quyền, thì ta cũng có quyền quản giáo con dâu của mình!

" Quản giáo hai chữ, lão Vương phi tăng thêm giọng điệu.

Nhan quý phi tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của bà. Khuôn mặt càng thêm nổi giận, thực hận không thể ngay cả lão thái bà này cũng đánh không tha.

“Ta luôn luôn hi vọng được tôn trọng. Mặc dù không thích người kia, nhưng cũng không muốn quá khắc khe. Chỉ là do, có người khi dễ con dâu ta, vậy sau này có việc gì đừng trách ta!

" Lão Vương phi tiếp tục cảnh cáo.

Nhan quý phi bị "dọa" đến chỉ có thể bỏ qua, hung hăng trừng mắt nhìn lão Vương phi liếc một cái, dùng sức giật lại mảnh áo từ tay Sở Tiêu Lăng, xoay người hậm hực rời đi.

Nhìn các nàng đã đi xa, khung cảnh đột nhiên yên tĩnh lại, bên hiên ao hoa sen rộng lớn, chỉ còn lại có Sở Tiêu Lăng, lão Vương phi và các ma ma.

Nhìn Sở Tiêu Lăng sưng đỏ cả khuôn mặt, lão Vương phi đau lòng không thôi, dìu nàng đến bên trong đình.

Sở Tiêu Lăng vừa ngồi xuống, lập tức an ủi bà:

"Mẫu phi không cần quá lo lắng cho con, con thật sự không có đau mà!

"

“Nha đầu này, hiện tại lại không có ai khác, làm gì mà phải cố kím nén chứ!

"

Lão Vương phi lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau hai bên gò má của nàng .

"Không, thật sự không có việc gì mà!

" Sở Tiêu Lăng có phần nghẹn ngào, bởi vì đau hay là bởi vì cảm động.

"Trong hoàng cung chính là như vậy, quyền lợi khiến cho những kẻ đó, bất kể là chủ nhân hay là nô tài, đều trở nên hung tàn gian ác, lãnh khốc vô tình. May mắn là hôm nay Tuệ Tâm Thái Hậu không có mặt, nếu không sự tình không biết sẽ ra sao nữa!

"

"Mẫu phi thực xin lỗi,

đã làm cho người bị sợ hãi!

"

"Đồ ngốc, không liên quan đến chuyện của con, muốn trách thì phải trách ta,

vẫn không thể bảo vệ che chở cho con được .

"

Sở Tiêu Lăng gượng cười, chợt nhớ tới điều gì đó, nhịn không được hỏi: "Đúng rồi mẫu phi, con dâu cả gan tò mò, Tuệ Tâm Thái Hậu và người từng có tranh chấp rất lớn đúng không?"

Lão Vương phi giật mình, thoáng suy nghĩ sau đó gật đầu. Bà đã xem Sở Tiêu Lăng như con cái trong nhà, có nhiều điều cảm thấy không cần phải giấu diếm:

"Hậu cung to lớn, nữ nhân lại đông, không cứ phải là con không đi trêu chọc các nàng, thì các nàng ấy sẽ bỏ qua cho con. Năm đó, tính tình của ta với con rất giống nhau, vô tư tự tại, chưa từng nghĩ tới việc tranh giành hay đối chấp với ai.

Vì nguyên nhân này, mà ta được tiên đế sủng ái. Tuệ Tâm Thái Hậu năm đó đã là hoàng hậu, xem ta như là một cái gai trong mắt. Kỳ thật, chính nàng ta cũng biết rõ, với thế lực trong cung và quyền lực đang có, ngôi vị hoàng hậu của bà không ai có thể tranh được. Nhưng bà vẫn luôn đề phòng ta, luôn luôn làm khó dễ ta, có lẽ bà ta làm vậy chỉ vì đố kỵ với sự sủng ái của tiên đế dành cho ta .

"

"Đến nỗi qua nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn còn mang thù hận! Cho tới bây giờ, vẫn không buông tha cơ hội nào để chế nhạo người ư?" Sở Tiêu Lăng nhớ tới những lần cùng Tuệ Tâm Thái Hậu chạm mặt không khỏi xen vào.

"May mắn là hoàng thượng anh minh, ta mới không còn chịu ủy khuất nữa, Kỳ nhi cũng không phải khó xử!

"

Lão Vương phi dứt lời, giọng điệu đột nhiên chuyển sang nỗi tiếc hận và đề phòng,

"Đúng rồi, ta nghĩ kia Nhan quý phi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Về chuyện ngày hôm nay, nàng ta nhất định sẽ đi mách với Tuệ Tâm Thái Hậu. Cho nên, chỉ còn vài ngày nữa chúng ta phải càng cẩn thận hơn.

"

Sở Tiêu Lăng vuốt cằm,

"Ta cứ lặng lẽ đi một chút, tốt nhất là nên im lặng, nếu bởi vì ...

.

, sẽ phá vỡ đi sự bình an bấy lâu nay.

"

"Con… nha đầu này, thật sự là tri kỷ của ta mà, mẫu phi vẫn không thể hiểu được Kỳ nhi vì sao lại không hề động tâm đối với con được chứ!

"

Lão Vương phi cầm tay nàng, dịu dàng nhìn nàng, hỏi,

"Tiêu Lăng, con có oán mẫu phi không?"

Sở Tiêu Lăng nhất thời không hiểu rõ ý tứ của bà, không khỏi ngạc nhiên.

Lão Vương phi nghiêm mặt lại

"Mẫu phi biết, vinh hoa phú quý đối với con mà nói không hề quan trọng, mẫu phi xin cưới con vào phủ mà lại không thể cho con được hạnh phúc. Đối với việc này mẫu phi thật sự rất áy náy!

"

Nghe đến lời này, Sở Tiêu Lăng lúc này mới hiểu ra, vội vàng nói:

"Mẫu phi trăm ngàn đừng như vậy, ngoại trừ cha mẹ của con ra, mẫu phi là người đối xử với Lăng nhi tốt nhất. Từ khi Lăng nhi được gả vào trong Vương Phủ tới nay, mẫu phi một mực giữ gìn sự trong sạch cho con. Lăng nhi cảm động còn không kịp, sao có thê oán hận người được!

"

"Mỗi một người đàn bà, đều mong muốn cưới được một trượng phu biết yêu thương và chăm sóc cho mình. Mặc dù chỉ là một thời khắc thôi! Nhưng Kỳ nhi đối với con lại. . . . . . Mẫu phi đôi khi không khỏi suy nghĩ, lúc trước có phải đã quyết định không chính xác hay không, Vô Vi đại sư kia thần thông quảng đại có khi nào đã tính toán sai lầm rồi không! Trải qua nhiều chuyện như vậy, ta có chút hoài nghi rằng con và Kỳ nhi không biết có phải là mệnh định nhân duyên không!

"