Kể từ sau lần đó, Ji Hoo luôn tìm mọi cách gạt Ha Syu, chỉ cần cô lơ đễnh một chút thì anh lập tức hôn lên má cô. Có đôi khi vừa gặp mặt anh đã hôn cô, có lúc thừa dịp cô phân tâm liền tập kích bất ngờ, hẹn gặp cô ngày cuối cùng của kỳ nghỉ phép cũng chỉ chờ có cơ hội là ra tay… Cứ như vậy, Ji Hoo tự lúc nào bắt đầu tham lam bầu má của Ha Syu. Còn bản thân Ha Syu dường như đã quá miễn dịch với sự đùa giỡn của anh, mỗi lần như vậy thì thay thì phản ứng ầm ĩ, cô chẳng còn để tâm tới nữa. Chỉ có duy nhất một việc khiến cô đau đầu, đó là môi anh dần dần di chuyển từ má xuống tới môi của cô. Lo lắng mãi rồi cũng thấy nản, chẳng lẽ Ji Hoo dám làm vậy sao?
Càng lúc, sự đùa giỡn của Ji Hoo càng đi quá giới hạn. Ha Syu nay đã là sinh viên năm 3, vừa bắt đầu bước sang học kỳ hai liền xảy ra chuyện không ngờ. Ji Hoo có được đợt nghỉ phép lần thứ ba, vừa khéo trùng với kỳ nghỉ phép của Sang Yeon. Chứng kiến cảnh Ji Hoo hôn trộm má của Ha Syu, Sang Yeon bắt đầu đùa giỡn.
“Ha Syu à, cậu chỉ cho Ji Hoo hôn thôi hả? Còn mình thì sao? Mình cũng đang là quân nhân đó, có phải cậu quá phân biệt đối xử không vậy?”
“Gì… gì cơ?”
Thay vì trả lời, Sang Yeon chỉ chỉ vào môi mình. Ji Hoo ngồi kế bên, thấy thái độ của Sang Yeon như vậy liền nổi nóng, giận dữ lớn tiếng với cậu.
“Kim Sang Yeon, cậu đi mà nói với vợ của mình ấy, đừng có tùy tiện giở giọng đó với vợ của tôi!
”
“Ấy, đừng như vậy…”
“Đừng gì chứ? Khi cậu sắp nhập ngũ chẳng phải bảo muốn ăn một bữa đặc biệt, sau đó gọi món thỏa thích rồi mới đi đó sao? Còn tôi thì chỉ muốn được hôn má vợ thôi còn gì! Vậy mà cậu còn dám động đến vợ của tôi hả? Lo ăn món của cậu đi, Kim Sang Yeon!
"
“Lúc đó có biết được hưởng phúc như vậy đâu? Nếu biết còn có thể thỉnh thoảng lấy ra sử dụng thì ngay từ đầu tôi đã yêu cầu Ha Syu…”
“Cẩn thận đấy Kim Sang Yeon, dám như vậy với chị dâu của cậu… Nếu để tôi nghe thấy được cậu tùy tiện giở trò với Ha Syu lần nghỉ phép sau thì liệu hồn mà bị tống vào quân đội đi!
”
“Biết rồi, biết rồi… Tôi đã lỡ lời rồi, phù ~ Lee Ji Hoo, có thể thôi trừng mắt được không… Người ta chỉ nói đùa thôi mà lại…”
Sang Yeon cố gắng làm tiêu tan bầu không khí ngột ngạt nhưng chẳng thay đổi được gì, cuộc gặp gỡ cứ như vậy mà kết thúc. Ji Hoo muốn gọi taxi đưa Ha Syu về nhà, nhưng trước khi anh cản lại được thì cô đã bước lên xe bus mất rồi.
“Sang Yeon chỉ đùa thôi mà, cậu có cần làm hỏng bầu không khí như thế không?”
Ha Syu hậm hực làu bàu, cơn bực lúc nãy giờ mới có thể xả trên xe bus. Cả Sang Yeon và Ji Hoo đều không thèm để ý đến tâm trạng của cô, lời qua tiếng lại một cách vô lý, khiến cô chỉ có thể nổi giận trong lòng. Nghe thấy vậy, Ji Hoo liền kéo tay cô, nói với bác tài.
“Bác tài, mở cửa giúp cháu với ạ!
”
“Cậu… làm gì vậy hả?”
Ji Hoo phớt lờ câu hỏi của Ha Syu, xe bus vừa dừng lại anh kéo cô xuống không chút do dự.
“Cậu… cậu đang làm gì vậy hả?”
“Anh mới phải em câu đó đấy!
”
“Tôi làm sao cơ? Cậu có thấy hôm nay mình quái lạ lắm không?”
“Em… ý em là Sang Yeon có hôn thì em cũng không để ý, phải vậy không?”
“Tôi bảo thế hồi nào? Ý tôi là Sang Yeon với cậu thật nực cười lắm đấy! Ai đã đồng ý cho hôn má tôi hả? Vậy mà các cậu lại không biết lý lẽ mà cãi nhau như vậy, khiến người ta ở giữa khó xử cũng phải có mức độ thôi chứ? Biến tôi trở thành một con ngốc như thế, cậu ở đây còn nói những lời vớ vẩn này được sao?”
Ha Syu mắng xong liền hùng hổ bước đi.
“Em còn chưa chịu nói hả?”
Ji Hoo không đuổi theo, đứng yên tại chỗ hỏi cô. Vừa nghe câu hỏi hoang đường đó, Ha Syu dừng bước, quay lại trừng mắt nhìn.
“Gì cơ?”
“Anh hỏi, Sang Yeon có hôn em thì em cũng không để ý phải không?”
“Lời người khác nói mà cậu nghe ra kiểu gì vậy hả? Tôi đã nói là cả Sang Yeon và cậu, chẳng ai có quyền làm thế với tôi. Hơn nữa, má của tôi, tôi thích làm gì thì liên quan gì đến cậu?”
“Em nói vậy tức là, dù anh hay Sang Yeon hôn em đều được cả, phải vậy không?
“Tôi nói, cả cậu và Sang Yeon đều không có quyền làm gì với má của Jang Ha Syu này, lời người ta nói…”
“Sang Yeon không có quyền, nhưng anh thì có, chẳng phải vậy sao?”
“Ha… Lee Ji Hoo, tưởng bở cũng phải có giới hạn thôi nhé. Ai, lúc nào, đã nói cho cậu cái quyền đó hả?”
“Chà… Để xem làm thế này rồi em có còn nói đến chuyện quyền lợi với anh nữa không.
”
Ji Hoo bất ngờ kéo Ha Syu vào lòng, áp môi mình lên môi của cô. Ha Syu thảng thốt kinh ngạc, giãy dụa thoát khỏi vòng tay của anh. Ji Hoo lại càng tăng thêm sức giữ chặt cô ở yên trong lòng, bắt đầu dùng môi mình chà xát môi cô. Ha Syu cảm thấy đáy lòng rung động lạ thường, tâm trí cũng đã bắt đầu buông lỏng, thôi không chống cự.
“Mau…buông…ừm…”
Dường như chỉ chờ Ha Syu mở miệng, Ji Hoo vội vàng đưa lưỡi của mình vào, chuyển động nhịp nhàng. Tâm trí Ha Syu trở nên ngây ngốc bởi cảm giác lạ lẫm lần đầu tiên trong đời nếm trải, không thể nào phản kháng lại. Ji Hoo dùng đầu lưỡi của mình quấn lấy của cô, khát khao thám hiểm. Ha Syu thả mình trôi theo dòng cảm xúc, khẽ phát ra tiếng ngân nhẹ mà bản thân cũng chẳng hề hay biết. Một cảm giác vừa cuồng nhiệt, cũng thật dịu ngọt đến bất ngờ. Trong tâm trí cô hiện tại không còn bất cứ suy nghĩ nào khác, chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài thật lâu. Nhưng Ji Hoo đột nhiên rời khỏi môi cô, kéo má cô một cách nghịch ngợm.
“Hi hi… Tỉnh táo lại đi vợ, nụ hôn của anh khiến em ngất ngây đến mất hồn như thế thì làm sao đây. Giờ thì biết anh có quyền lợi gì rồi đúng không? Trễ rồi, em về bằng taxi đi, anh gọi cho.
”
Ha Syu đang còn đứng đờ đẫn bị Ji Hoo kéo tay, nhét vào chiếc taxi vừa mới bắt được.
“Đúng rồi, nụ hôn vừa nãy ấy, không phải là tiếp xúc đơn thuần đâu, biết chưa cô vợ ngốc nghếch của anh? Còn nữa, không được cho bất cứ tên nào làm thế với má của em. Má của em không phải là của em, mà là của anh, biết chưa? Nghỉ phép lần sau gặp lại nhé…”
Thấy Ha Syu còn hồn lìa khỏi xác, Ji Hoo nhanh nhảu hôn một cái chụt lên trán của cô rồi lẹ tay đóng cửa lại, không cho cô kịp phản ứng… Gì chứ, có cho thì Ha Syu vẫn đang mất hồn, cô cũng sẽ chẳng thốt lên được câu nào đâu.