Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: thaotina2002
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 81,377
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

Uyển Nhã nhìn mũi dao đâm xuống , nhất thời trong đầu nghĩ : " Vậy là ...

. lại một lần chào hỏi Thiên Vương rồi ! " Nàng nhắm mắt như thể chờ đợi điều đó xảy ra . Nhưng vẫn không thấy gì , không đau đớn cũng không có thứ gì đụng vào người nàng .

Đến khi mở mắt ra mới phát hiện , Chấn Phong đã đỡ cho nàng một dao ở cánh tay . Nhưng có lẽ vì hắn thường xuyên luyện công nên vẫn có đủ sức để đạp ả kia một chưởng làm ả ngã xuống đất còn phụt ra cả máu tươi . Chấn Phong vẫn không ra vẻ gì đau đớn , hắn đứng sang một chờ người đến .

Từ xa Lý Khắc Minh cùng Tạ Quang Thiếu đã nhìn thấy nàng . Lý Khắc Minh nhanh chân một bước , chạy đến ôm lấy nàng :

- Nhã Nhã ? Nàng không sao chứ ?

Sắc mặt nàng nhợt nhạt , dù mệt mỏi nhưng vẫn cố gượng nói không sao . Lý Khắc Minh nhận ra trên vai nàng chảy máu rất nhiều , lòng không khỏi lo lắng ôm nàng vào lòng liên tục nói :

- Nàng không sao ! Nhất định không sao ! Cố gắng chịu đựng một chút ! Chỉ một chút thôi !

Uyển Nhã yếu ớt nhìn hắn , mắt có vẻ đã sụp xuống . Nàng cười nhẹ bảo :

- Khắc Minh ! Ta buồn ngủ quá ! Ta sắp không chịu được rồi !

- Không ! Nàng không được ngủ !

Giữa lúc mọi người đều đang để ý về nàng , Vương Kim Liên không biết gượng dậy từ khi nào . Ả rút trong người 3 cây châm độc phóng về phía nàng . Duy chỉ có Tạ Quang Thiếu để ý , lao người ra đỡ thay nàng :

- Cẩn thận !

Uyển Nhã ngước lên , nhìn thấy Tạ Quang Thiếu đang che trước mình đổ xuống , miệng còn phun ra một ngụm máu tươi . Trước mắt Uyển Nhã thế giới như đang đổ sụp , nước mắt không biết khi nào đã tuôn ra ướt đẫm hai gò má .

Ngay sau hành động của Vương Kim Liên , Chấn Phong dùng kiếm một nhát giết chết ả . Lý Khắc Minh đưa nàng lại gần Tạ Quang Thiếu để xem xét tình hình . Uyển Nhã dùng hết sức lực của mình để hét lên :

- Mau .

.

. Mau đi tìm người cứu đi !

Tạ Quang Thiếu nhìn vào vẻ mặt Lý Khắc Minh , hiểu ý của hắn . Quang Thiếu mỉm cười nhẹ nhàng :

- Không cần ! Không kịp đâu ! Là châm độc .

Trong đầu Uyển Nhã như thể xét đánh , nàng hất cánh tay đang ôm mình của Lý Khắc Minh ra , mặc cho vết thương kia đau nhức đến tột cùng . Nàng lê bước đến bên cạnh người anh trai trong trí óc , người anh trai duy nhất của nàng . Uyển Nhã cười như vui vẻ lắm :

- Huynh nói cái gì vậy ! Ngốc nghếch ! Huynh của ta sao mà chết được !

Quang Thiếu nhẹ nhàng đưa bàn tay vẫn còn dính máu của mình xoa đầu nàng :

- Ừ ! Huynh muội không chết ! Chỉ là .

.

. không thể bên muội nữa !

Nước mắt Uyển Nhã từ nãy tới giờ vẫn không ngừng tuôn rơi , miệng vẫn cứng ngắc :

- Đừng nói nữa ! Ta đưa huynh về chữa trị !

- Nha đầu ! Muội đừng ngốc nữa ! Lo cho vết thương của mình đi ! Ta .

. không sao !

- Huynh nói cái gì thế ? Không sao là sao ? Tại sao huynh phải nằm đây ! Tại sao phải đỡ châm cho ta ? Huynh nghĩ như vậy ta sẽ vui à ? Tại sao ?

Quang Thiếu vẫn tỏ vẻ mạnh mẽ , dịu dàng nói :

- Vì muội là muội muội của ta .

Cái giây phút ấy , lòng nàng trống rỗng , không còn một chút cảm xúc nào cả . Mọi người đều im lặng , nhìn nàng và Quang Thiếu .

Có lẽ chất độc phát tác , Quang Thiếu lên cơn co giật phun ra rất nhiều máu . Uyển Nhã khóc nấc , ôm lấy Quang Thiếu :

- Huynh ! Huynh sao thế ? Không thể như thế được ! Mau cứu huynh ấy đi ! Mấy người đứng đó làm cái gì ? Không thấy ta nói sao ?

Quang Thiếu dùng chút sức lực cuối cùng của mình , ôm lấy nàng :

- Nhã Nhã ! Sau này nếu không còn ta cũng đừng yếu đuối ! Ta sẽ ở thế giới khác mà dõi theo muội ! .

.

. Nhã .

. Nhã Nhã nhà chúng ta .

.

. phải .

. phải .

. sống tốt .

.

. nhé !

Lời vừa dứt , cánh tay đang ôm lấy nàng cũng buông thõng xuống . Uyển Nhã buông Quang Thiếu ra , lay lay người :

- Huynh ! Huynh ! Huynh làm gì vậy ? Đây không phải lúc đùa đâu ! Mau dậy đi ! Chúng ta còn trở về nữa ! Huynh còn nằm đó ta sẽ không chơi với huynh nữa đâu .

Nàng cứ lay , tay cầm áo Quang Thiếu lay mãi lay mãi . Nhưng dù có lay đến đâu người kia cũng mãi không tỉnh . Nàng hét lên , cố gắng làm người đang nằm đó phản ứng :

- Huynh ! Huynh có nghe ta nói không ? Huynh mau dậy đi ! Mau dậy đi !

Lý Khắc Minh ngồi xuống bên cạnh nàng , ôm lấy nàng an ủi :

- Nhã Nhã ! Để huynh ấy đi thôi ! Ngoan nào !

- Không ! Không thể như thế được ! Không thể được !

Nàng lại một lần nữa bò về phía Quang Thiếu , nước mắt không thể ngừng rơi :

- Huynh ! Đừng chết ! Đừng chết được không ! Ta hứa sẽ làm tất cả ! Ta sẽ mạnh mẽ mà ! Ta nhớ ra huynh rồi ! Huynh ! Đừng chết ! Đừng đi ! Huynh bảo sẽ bảo vệ ta cơ mà ? Sao giờ còn nằm đấy ? Huynh không thấy ta bị thương sao ! Mau dậy đi ! Cha đang chờ ta và huynh về đó ! Huynh ! Nói gì đi !

Mặc cho nàng khóc đến đâu , gào thét đến đâu , người nằm đó vẫn chỉ có thể nằm im .

Nàng không còn trụ vững , ngất đi bên cạnh thi thể của chính người anh trai , người mà nàng có được khi đến thế giới này .

---

- Nhã Nhã ! Muội xem ta có gì này !

Nghe theo tiếng gọi , nàng quay đầu nhìn thấy bóng hình quen thuộc . Là Quang Thiếu ! Huynh ấy đang gọi nàng .

Nàng không kìm được vui sướng , chạy về phía người đó :

- Huynh không sao chứ ? Vẫn khỏe đúng không ! May quá ! Ta tưởng sắp mất huynh rồi !

Quang Thiếu vẫn không nói gì , chỉ cười . Lát sau thì đưa vào tay nàng một miếng ngọc bội :

- Ta phải đi rồi ! Muội .

.

. ở lại nhớ phải mạnh mẽ lên . Ta .

.

. ta chỉ có thứ này cho muội thôi !

Khóe mắt nàng lại thêm một lần nữa đỏ hoe , giọng ngập ngừng :

- Huynh ? Huynh đi đâu vậy ? Đừng có đi ! Ở đây với ta đi ! Đừng đi !

Nàng cố gắng nắm chặt tay của người đó , nhất quyết không buông ra . Nhưng bằng cách nào đó , huynh ấy vẫn rời xa . Ngày càng một xa . Rồi để bây giờ , nàng chỉ còn nghe thấy tiếng vọng vang vảng bên tai : Muội phải sống tốt ! Ta vẫn bên muội ! Đừng buồn !

Nàng choàng tỉnh dậy , miệng gọi :

- Quang Thiếu ! Huynh đâu rồi ?

Lý Khắc Minh đang ngồi bên cạnh giường của nàng thấy nàng tỉnh dậy mừng rỡ , ôm lấy nàng :

- Nhã Nhã ! Nàng tỉnh rồi . Mấy ngày qua nàng hôn mê không tỉnh , vết thương cứ làm nàng sốt lên sốt xuống . Ta cứ tưởng mất nàng rồi . Tạ ơn trời ! Nàng không sao !

Uyển Nhã quả thật có cảm thấy đau nhức ở phía vai nhưng nàng đẩy hắn ra ,

bằng nụ cười nhợt nhạt hỏi hắn :

- Quang Thiếu .

.

. huynh ấy .

.

. sao rồi ? Có .

. có khỏe không ?

Lý Khắc Minh hơi điếng người trước câu hỏi của nàng , cúi đầu im lặng không nói gì .

- Chàng làm sao thế ? Có nghe ta nói gì không ?

Hắn vẫn vẻ mặt đó , ôm lấy nàng vào lòng :

- Nghe ta nói ! Nàng phải bình tĩnh !

- Chàng .

.

. nói vậy là có ý gì ?

Hắn lặng thinh một hồi rồi mới từ từ nói ra :

- Huynh ấy .

. đi rồi ! Nàng .

.

. đừng giày vò mình nữa !

Tạ Uyển Nhã hiểu cái chữ "đi" trong câu nói của hắn là gì . Nàng khẽ cười , hóa ra biện pháp nói giảm nói tránh cũng được dùng tốt đấy nhỉ ? Nước mắt nàng vẫn rơi , rơi mang theo một nụ cười đau đến nhói lòng . Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra :

- Ta muốn về phủ với mẫu thân .

- Ta đã chuẩn bị sẵn cho nàng rồi . Kiệu đang chờ ngoài thành . Để ta bế nàng đi .

- Không cần , ta .

.

.

Lý Khắc Minh không để nàng nói thêm lời nào , cứ thế bước đến bên bế bổng nàng đi ra khỏi cửa cung Nguyệt Hà . Uyển Nhã trong lòng cũng không có tâm trạng mà cãi nhau , chỉ nằm im gục đầu bên ngực hắn .

Di chuyển dần dần cũng đến cửa Tạ phủ . Vẫn là Lý Khắc Minh bế nàng vào . Suốt cả dọc đường , hắn không nỡ để nàng vào kiệu liền bề nàng lên ngựa cùng mình . Nàng từ khi tỉnh dậy đến giờ , chỉ hỏi mấy câu rồi không nói không cười .

Bước vào Tạ phủ , cả không khí đau thương bao trùm . Bàn thờ khói hương vẫn nghi ngút , ai cũng mang một tâm trạng tệ đến lạ lùng . Tạ phu nhân đã ngã bệnh từ mấy ngày trước chỉ có Tạ lão gia là còn trụ vững . Uyển Nhã nằm trong lòng Khắc Minh nhìn hình ảnh buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt cha mình , không kìm nổi nước mắt , vang lên một tiếng :

- Cha ?

Tạ lão gia đang thẫn thờ trước bàn thờ của chính con trai mình , nghe tiếng con gái bỗng bằng một vẻ hiền từ mà đi đến bên cạnh nàng . Lý Khắc Minh để nàng xuống nhưng vẫn đi đằng sau theo dõi nàng , sợ nàng sẽ ngã lúc nào không hay . Uyển Nhã chạy đến ôm lấy người cha già , cảm nhận rõ sự suy sụp của cha . Tạ Quang Lục vẫn không khóc , nước mắt ông từ ngày hay tin con trai mình mất vẫn chưa rơi một giọt nào . Không phải vì không đau mà là quá đau để có thể diễn tả bằng nước mắt .

- Con gái ngoan ! Đừng khóc ! Huynh con nhìn thấy sẽ không vui đâu .

Uyển Nhã khóc nấc lên , không nói lên lời , chỉ vùi mặt vào vai cha mà khóc . Nàng lại thêm một lần nữa mất đi người thân , mất đi người mà nàng yêu thương . Cái cảm giác ấy đau mà chẳng thể nói lên lời .

- Nhã Nhã ? Là con sao .

.

. ?

Nàng ngẩng mặt lên , hình ảnh người mẹ hốc hác , mặc đồ trắng đôi mắt đỏ hoe từ từ đi về phía nàng . Bà thậm chí còn không đi nổi khi không có sự giúp đỡ của a hoàn trong phủ . Uyển Nhã buông cha ra , đi về phía bà , ôm lấy bà . Lại một lần nữa , nước mắt trào ra giống như một người đang mất đi tất cả .

Lý Khắc Minh nhìn nàng đau khổ như vậy , lòng bất an vô cùng tận . Nàng đúng là rất yếu đuối nhưng lần này có vẻ là đã quá sức chịu đựng với nàng . Hắn không biết rồi sẽ phải làm sao để giúp nàng vượt qua đây ?

Nàng ở bên mẹ bằng cái ôm của bà mà thấu hết sự đau khổ của bà . Cái nỗi đau của kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh . Biết làm sao đây ? Có lẽ mất mát này là để trừng phạt nàng chăng ? Nàng tự hỏi rằng có phải mình đã gây ra lỗi lầm gì nghiêm trọng không mà giờ những người nàng yêu thương cứ vậy mà từ từ .

. từ từ rời bỏ nàng .

Nên khóc hay nên cười đây ? Cảm xúc giờ biết nói làm sao khi nhìn bài vị của chính người mà vừa mới bảo vệ nàng mới đây ? Thế mới hiểu nếu không trân trọng người bên cạnh mình thì sẽ mất đi lúc nào không hay . Để đến khi mất rồi có khóc có buồn có thương tâm bao nhiêu thì cũng là mất mà thôi .

Trong giây phút , từng cử chỉ từng hình ảnh của người anh trai kia lại hiện lên bên trong trái tim nàng . Toàn là những lời yêu thương giờ lại biến thành hàng loạt mũi tên để đâm vào bên trong trái tim đang rạn nứt của nàng .

Nhớ đến cái xoa đầu mà người đó vẫn hay làm . Nhớ đến nụ cười ánh mắt , nhớ đến sự bảo vệ ân cần mà người đó dành cho nàng . Nhớ đến cái lần đầu tiên đầy lạ lẫm khi nhìn thấy nhau .

Nhưng nhớ vẫn chỉ là nhớ , tất cả chỉ là nhớ .

.

. Một thứ rất mơ hồ làm cho con người ta khi chìm sâu vào rồi bỗng có cảm giác lạc lõng , bơ vơ .