Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: thaotina2002
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 81,385
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

Cùng sáng hôm đó , Tạ Uyển Nhã lập tức được Thái hậu gọi đến tẩm cung , nói là có chuyện cần nói. Nàng cũng chẳng ngần ngại gì , mình không làm gì sai thì sao phải sợ chứ ?

Con người Lý Khắc Minh kia đã nông cạn mà bảo nàng rằng không cần phải đi , cứ để hắn ra mặt là xong . Nhưng cũng đâu thể như vậy được ? Như thế chẳng phải bảo nàng núp sau lưng hắn sao ? Như thế khác nào thừa nhận nàng có tội ?

Tất nhiên Uyển Nhã sẽ không để chuyện đó xảy ra .

- Uyển Nhã ! Con nói ta biết ? Có phải hôm qua là con vô tình không ? Nếu vậy tại sao không xin lỗi Triệu Nhi một câu ?

Ánh mắt Thái Hậu nhìn nàng dường như rất hài hòa . Bà hẳn nghĩ nàng không cố tình nhưng trong trường hợp này làm sao bà nghĩ được rằng Triệu Nhi đóng kịch đây ?

- Thưa Thái hậu . Tính con trước nay người cũng hiểu . Con không sai con sẽ không bao giờ xin lỗi . Có lẽ người chưa hiểu việc này rồi thưa Thái Hậu .

- Uyển Nhã ! Rõ ràng ta thấy con đang tức giận với Triệu Nhi mà ? Hơn nữa còn nghe được tiếng con cãi vã với nó ? Chẳng lẽ nó tự nhúng tay mình vào dầu nóng sao ?

Nàng mỉm cười nhìn bà , nhẹ nhàng :

- Thái hậu ! Chuyện trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra . Có đôi khi tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc là thật . Tận tai nghe thấy thứ gì , cũng không thể từ đó mà suy luận ra sự việc tiếp theo . Một người khôn ngoan khi đã định làm gì có lỗi , sẽ không để nó lộ liễu như vậy .

- Con nói vậy tức là ý gì ? Con cứ nói rõ ra đi .

- Con không có ý gì cả . Chỉ muốn người hiểu ra mọi chuyện theo đúng như mọi thứ đã diễn ra . Chỉ muốn người hiểu sao nha hoàn của Triệu Nhi lại mời người đến căn bếp của con , muốn người hiểu sao lại đúng lúc đó Thái tử xuất hiện . Và đương nhiên con muốn người hiểu , tại sao con lại nhằm trúng lúc người xuất hiện mà đẩy Triệu Nhi như thế ? Chỉ thế thôi ạ .

Thái hậu nghe nàng nói , có vẻ cũng hiểu ra rằng nàng không làm gì sai . Bà có một chút ngại ngùng , nhìn nàng :

- Uyển Nhã ! Chuyện con nói ta cũng hiểu rồi . Cũng chỉ tại ta tin con bé Triệu Nhi đó quá . Nhưng con cũng đừng chấp vặt nó . Nó chỉ là tính tình trẻ con nên vậy thôi . Chuyện đã qua rồi , thì cứ để nó qua đi . Con cũng đừng để ý nó làm gì !

Uyển Nhã cũng đồng ý . Dù sao chỉ cần nàng không bị oan ức là được . Sau đó , Thái hậu cầm tay nàng lên , sờ lấy chiếc nhẫn bà đã tặng nàng :

- Uyển Nhã này ! Sở dĩ ta bảo Khắc Minh đưa Triệu Nhi về không có ý gì cả . Lúc đó hồ đồ nên bà già này làm bậy thôi con đừng để ý . Với lại cũng có một chuyện muốn nói với con . Sau này , dù có thế nào con cũng phải ở bên Khắc Minh nhé ! Thằng bé này từ trước đến nay tuyệt đối yêu con nhất .

- Thái hậu ! Điều này con hiểu mà !

Giọng bà ngập ngừng lại , nhìn nàng bằng ánh mắt có đôi chút lỗi lầm :

- Chuyện Minh nhi là Thái tử một nước ai cũng biết . Vì thế sau này nó không thể chỉ có con được . Cho nên , ...

. sau này con cũng nên rộng lượng một chút . Chuyện Minh nhi nó nạp thiếp .

.

. con .

.

.

- Về chuyện này , chàng muốn nạp con cũng sẽ không phản đối . Cho nên người đừng lo nữa !

Mặc dù nói thế với Thái hậu nhưng nàng có muốn thế đâu ? Mà dù sao nàng cũng tin tưởng ở hắn . Tất cả tình yêu , hi vọng này đều đặt lên hắn . Chỉ mong rằng nó sẽ không bị hắn vùi dập .

---

Sau buổi nói chuyện với Thái Hậu , Uyển Nhã bị giữ lại ăn cơm đến chiều mới có thể về . Nàng men theo con đường băng qua Ngự Hoa Viên trở về . Đi từ đằng xa nhìn ra một nam tử và nữ tử đang ôm nhau . Tạ Uyển Nhã vốn không định quan tâm , trước giờ nàng không phải người thích lo chuyện bao đồng . Nhưng .

.

. bóng dáng cả 2 người đó đều rất quen .

Ánh mắt nàng quay lại , đi đến gần hơn . Nam nhân đứng quay lưng về phía nàng nên nàng không thể nhìn rõ . Nhưng dáng đó rất giống .

.

. hắn ! Không không .

. ! Chắc là không phải đâu . Nếu là hắn chắc sẽ đẩy người phụ nữ kia ra lâu rồi .

Còn người nữ nhân kia , nhìn là biết là Triệu Nhi . Trang phục nước Triệu rất khác trang phục nước Lý , đâu thể nhầm lẫn được ? Nhưng .

.

. sao lại thế ? Nàng tưởng Triệu Nhi rất thích Lý Khắc Minh ? Sao giờ lại ở đây thản nhiên ôm chặt nam nhân khác ? Đúng là không lường trước được điều gì . Mà cũng tốt thôi . Nàng cũng sẽ không lo mất hắn nữa .

Đang suy nghĩ , thấy Triệu Nhi buông người nam nhân đó ra , rồi cô ta .

.

. hôn hắn .

Xem kịch đến đây , nàng bỗng nhận thấy mình không nên quá vô tư mà đi nhìn trộm người khác . Thế là .

.

. nàng vui vẻ , bay nhảy tưng bừng trở về cung . Tý nữa phải báo cho hắn mới được .

---

Người con gái nàng nhìn thấy đúng là Triệu Nhi . Cô nàng sau khi ở đó về thì được mời đến cung Lưu Ly của Vương Huyền Trân . Mặc dù , Triệu Nhi và Vương Huyền Trân đã nghỉ chơi từ khi cả hai biết mình cùng yêu Lý Khắc Minh . Song , đối với họ mà nói cũng quan hệ giữa bản thân và đối phương vẫn thuộc dạng quen biết .

Triệu Nhi bước vào cửa ương ngạnh nhìn Vương Huyền Trân :

- Sao ? Gọi ta có chuyện gì ?

Vương Huyền Trân buông tách trà trong tay ra , liếc Triệu Nhi :

- Làm chuyện xấu hổ với nam nhân nào ở Ngự hoa viên mà son nhòe cả đi ? Thật mất thể diện mà .

Triệu Nhi bị nói , vẫn không biết xấu hổ mà bảo :

- Hứ ! Ta hôn Thái tử của ta , can gì tới cô ?

Vương Huyền Trâu nghe xong , mắt có ngưng đọng đôi chút rồi lại bật cười :

- Con mắt ngươi khéo cũng nhìn nhầm người mà hôn hít . Chứ Thái tử đời nào đi hôn người như ngươi ? Bớt nói nhảm đi .

Triệu Nhi nhún vai , tỏ vẻ ngươi không tin ta cũng không ép .

- Gọi ta tới có chuyện gì ?

- Hỏi thừa ! Biết chuyện phủ Bắc Hà bị quân phản loạn nước ngươi chiếm đóng chứ ?

- Thì liên quan gì tới ta chứ ?

Vương Huyền Trân nhìn ả , nói 2 từ :

- Ngu ngốc !

Triệu Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra , nhíu mày hỏi :

- Nói gì ? Ngu ngốc cái gì ?

- Đúng là miếng ăn đã đưa đến miệng rồi còn để tuột mất . Thật không hiểu bao nhiêu năm nay ngươi sống trên đời tiếp thu được cái gì vào đầu nữa ?

Triệu Nhi vẫn ngu ngơ khó hiểu im lặng để Vương Huyền Trân giải thích .

- Ngươi biết lần này Thái tử cũng sẽ đi đến đó để giải quyết chứ ?

- Ừ thì .

.

.

. tất nhiên . Nhưng chuyện đó thì liên quan gì ?

- Tại sao không vận dụng điều đó mà đuổi ả Thái tử phi đó đi ? Như vậy không phải ta và ngươi đều có lợi sao ? Nếu Thái tử không có cô ta , cùng lắm sẽ tìm đến chúng ta .

- Vậy nhỡ khi đó Thái tử chọn cô ? Như vậy chẳng phải ta sẽ phí công vô ích sao ?

Vương Huyền Trân cười khểnh :

- Sau bao nhiêu năm bị Lý Khắc Minh hắt hủi , ta đã không còn yêu hắn nữa . Ta chỉ không muốn Tạ Uyển Nhã ngư ông đắc lợi nên mới bàn bạc với ngươi chuyện này . Chỉ cần sau khi Tạ Uyển Nhã chết , ta chỉ cần sống an nhàn trong cung suốt đời là được . Sẽ không tranh giành với ngươi đâu .

Triệu Nhi nghe cũng thấy hợp lý nên đồng ý , bảo Vương Huyền Trân bày cách .

- Ngươi và Thái tử nhất định phải đi với nhau trong lần xuất quân này . Có như vậy , ta và cha ta mới có thể khiến cho Tạ Uyển Nhã phải rời vị trí Thái tử phi .

- Tại sao ta phải đi với Thái tử ? Kế hoạch của ngươi là sao ?

Vương Huyền Trân đến gần , thì thầm vào tai Triệu Nhi tất cả kế hoạch . Triệu Nhi nghe xong cũng gật gật đồng ý .

---

Tạ Uyển Nhã trở về cung , theo đúng giờ hàng ngày luyện chữ . Hạ Mẫn lúc chuẩn bị giấy thấy nàng đặc biệt vui vẻ thì hỏi :

- Nương nương ? Người có chuyện gì vui sao ?

Uyển Nhã giả ngơ , bâng khuâng lắc đầu :

- Có sao ? Ta làm gì có !

Thực ra trong lòng nàng đang rất vui . Vui vì .

.

.

. tình địch của nàng đã rời bỏ hắn . Như vậy nàng sẽ không phải lo nghĩ nữa . Nhưng suy cho cùng cũng có đôi chút đáng thương cho nàng ta . Thôi thì nếu sau này nàng ta hạnh phúc thì nàng sẽ chúc phúc vậy .

Uyển Nhã hí hửng , chọn câu thơ mang tính hóm hỉnh của Thôi Hộ :

Nhân diện bất tri hà xứ khứ

Đào hoa y cựu tiếu Đông phong.

( Trước sau nào thấy bóng người,

Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.

)

Tạ Uyển Nhã có thói quen khi viết chữ đặc biệt sẽ không muốn bị người khác làm phiền nên cho Hạ cung nữ lui xuống .

Đang hí hoáy viết thì có người bước chân vào . Nàng đang mải viết , không ngó lên nhìn chỉ mở miệng hỏi :

- Ai đó ?

Nam tử áo xanh vừa bước vào không ai khác chính là hắn . Hắn có vẻ mệt mỏi nói :

- Là ta !

Uyển Nhã nghe giọng nói biết là hắn thì bảo :

- Để ta kể chàng nghe . Hôm nay ta nhìn thấy .

.

.

Lời nói chưa dứt thì ánh mắt đã ngưng lại . Lý Khắc Minh đến bên tủ , treo áo . Bóng dáng đó , cái áo đó .

.

.

. rất giống nam nhân đã hôn Triệu Nhi !

Tạ Uyển Nhã đơ người , không nói thêm lời nào cả . Lúc Lý Khắc Minh xoay người lại mới cụp mắt xuống giả vờ đang viết .

- Nhìn thấy gì ? Sao nàng không nói nữa ?

- À .

.

. à ! Không có gì đâu . Ta cũng quên mình nói gì rồi .

Lý Khắc Minh thấy nàng không muốn nói cũng không hỏi thêm . Tâm trạng Lý Khắc Minh hôm nay mệt mỏi , hắn nói :

- Ta đi tắm trước ! Nàng cũng đừng viết nữa ! Chúng ra chuẩn bị dùng bữa đi !

Nàng không dám nhìn lên , đầu chỉ gật gật . Đến khi đã không còn tiếng động nữa nàng mới xoay người ra ngắm nhìn thật kỹ chiếc áo hắn vừa tháo ra . Đúng là chiếc áo đó , nàng không thể nhầm được .

Nước mắt nàng chợt rơi , rơi từng giọt xuống tờ giấy đó . Lạ thật ! Cảm giác đau buốt từ sâu thẳm nơi đáy tim . Câu thơ vốn đang vui vẻ vậy mà giờ chợt đau buồn đến lạ .

Uyển Nhã gạt nước mắt , lật mặt sau tờ giấy viết lại bức thư . Giống như một bản nhật kí nhưng nó hoàn toàn là nỗi lòng người con gái đang yêu . Đau mà vẫn cố giữ , đau mà cố chấp không buông .

Giá như có thể buông xuôi dễ dàng thì tim sẽ không đau . Nhưng ở đời khi đã yêu thật lòng thì mấy ai buông được dễ dàng đến thế .

---

Cả buổi ăn cơm đó , nàng cứ như người trên mây . Tâm trạng xấu không thể tả được nữa .

Lý Khắc Minh nhận ra chỗ bất thường , ngưng đũa hỏi :

- Uyển Nhã ? Nàng sao thế ? Mệt hả ? Có cần ta truyền Thái y không ?

Nàng giật mình , cười trừ :

- À .

.

. ta không sao ! Không có gì .

(Người không mệt :) chỉ có tim rất mệt thôi . )

Nàng suy nghĩ một chút , rồi bảo :

- Chàng nghe ta nói này ! Đời người này , ta sẽ chỉ nói với chàng một câu tạm biệt . Khi mà ta nói hết một câu tạm biệt cũng là lúc ta rời xa chàng . Chàng .

.

.

- Nàng nói câu này nghĩa là sao ?

- Chỉ muốn nhắc cho chàng nhớ , ta .

.

. ra thực ra sức chịu đựng rất kém ! Vậy thôi .

Nói rồi nàng cười trừ , cầm bát cơm lên ăn , cũng không để ý xem thái độ tiếp theo của hắn ra sao . Bởi rất sợ hắn sẽ hỏi gì đó thêm làm lòng mình không kìm được mà nói ra cảm xúc thật của chính mình .

---

Đêm hôm đó cũng giống như mọi đêm , hắn ôm nàng trong vòng tay rộng lớn . Lý Khắc Minh giờ đã ngủ say còn nàng thì vẫn chẳng thể chộ mắt nổi . Nàng xoay người , nhìn lên khuôn mặt trầm lặng của hắn .

Khuôn mặt đẹp như vậy , đúng là không thể dành cho một mình nàng rồi . Lại nhìn đến vòng tay rộng lớn của hắn , vòng tay rộng lớn như vậy đúng là một mình nàng vẫn không xuể .

Cứ tưởng rằng nàng là người hạnh phúc trong câu chuyện . Hóa ra lại thật đáng thương . Nhìn người mình yêu vu vơ ôm hôn nữ nhân khác mà còn tính vui vẻ chúc phúc . Ngu ngốc !

Giá như mà có thể , sẽ ước mình thật mạnh mẽ như bề ngoài mà mình đã mất công xây dựng lên .