Hơn nữa, ánh mắt cô hôm nay nhìn anh thật sự lạnh nhạt, không còn vẻ cuồng nhiệt như ngày xưa.
Điều này không khoa học chút nào.
Chẳng lẽ là cô muốn chơi...
.
.
.
. loạt mềm buột chặt?
Thật không ngờ cô ta lại dùng đến thủ đoạn buồn nôn như vậy. Tống Quân nhíu mày, chán ghét vô cùng, chẳng buồn nhìn cô thêm cái nào, lập tức rời đi.
Cách đó không xa có không ít người theo dõi bọn họ, khi nghe Tống Quân nói lời chia tay, trong phút chốc tất cả đều hân hoan vui mừng.
-“Lạy trời, cuối cùng Tống Quân cũng đuổi con mọt sách đó rồi.
”
-“ Đúng rồi, không biết lúc trước Tống Quân vừa mắt cô ta chỗ nào, game thì không chơi được, suốt ngày chỉ học học học thế mà cũng không thi được hạng nhất như Văn Hương, bề ngoài cũng không xinh đẹp bằng một góc của Văn Hương. Có chỗ nào xứng với nam thần của chúng ta chứ.
.
.
.
”
-”Đồ tiểu tam ngàn năm không đổi.
”
-“Đồ hồ li tinh cướp người yêu của Văn Hương, cho đáng đời.
”
-“.
.
.
.
.
.
”
Lấy sách xong, Kim Dung về Văn gia
Vừa bước vào cổng lớn Văn Gia, Kim Dung nhận được cuộc gọi điện thoại của chị họ bên nhà ngoại.
Vừa mở máy lên cô đã nghe thấy tiếng rống như sư tử Hà Đông ở đầu dây bền kia:” Văn Thanh! Em điên rồi phải không, to gan dám tìm người đấu thay mình tham gia thi đấu. Em có biết trên mạng đang đồn ầm lên chuyện em tìm người đấu thay không hả? Đây là cuộc thi do nhà họ Tô tổ chức đấy. Đám học sinh trung học đều đang phê phán, viết lá thư gửi hiệu trưởng đuổi học em. Chỉ vì một: thằng con trai có đáng để em lại phá hủy cả tương lai của mình không hả?”
Kim Dung nghe lời chị họ đầu dây bên kia cũng chỉ cười nhẹ:”Chị nghe em nói, bình tĩnh lại đi.
.
.
”
-“Bình tĩnh cái đầu nhà em” Dường như chị họ rất tức giận:”Không ngờ em lại dám tìm người đấu thay trong cuộc tuyển chọn của nhà họ Tô. Lát nữa ông ngoại sẽ qua đón em, em tốt nhất là giao thông tin người thi đấu hội ra. Nếu không nhà họ Tô sẽ không tha cho em đâu.
”
Kim Dung ủy khuất:”Đừng mà, là Văn Hương bắt em làm thế đấy, một mình em có thể solo với năm người một lúc đấy.
”