Có câu nói, người nổi tiếng thị phi nhiều.
Còn có câu nói, chuyện này còn chưa xong đâu.
Ngay tại sau khi người đại diện Tống Giai phát biểu mấy câu, cô lại một lần nữa đăng lên tấm hình: một cái sổ tiết kiệm 110 vạn thuộc về Lê Chanh, một cái hợp đồng đóng phim ký với đoàn phim [Ngân Hà], một cái thù lao quay [rất gần núi Đại Đoan], cẩn thận tính tổng cộng hiện nay Lê Chanh nhận được phim, cũng liền cũng chỉ có hai bộ phim này, khiến người ta rung động nhất chính là, thù lao của đoàn phim Ngân Hà và rất gần núi Đại Đoan cộng lại cư nhiên còn chưa tới hai trăm vạn!
Nói cách khác kiếp sống diễn xuất hiện nay của Lê Chanh, chỉ vì tài sản cậu kiếm được chưa tới hai trăm vạn, mà trong những tài sản này, bị Tống Giai lấy ra năm mươi vạn quyên góp cho hội quỹ động đất.
Ít sao?
Năm mươi vạn nghe lên ít rất nhiều so với hai trăm vạn, nhưng xin chú ý đây đã là một phần tư toàn bộ tài sản của Lê Chanh đóng phim kiếm được, trừ cái này ra, có ngôi sao nào dám đứng ra đưa ra ánh sáng, một phần tư tổng tài sản của chính mình quyên góp cho nơi bị thiên tai?
Không ai!
Lúc này tại trước đó mấy ngàn dân mạng bốn phía lan truyền Lê Chanh keo kiệt, Lê Chanh không có tình thương linh tinh cảm giác trên mặt như là bị người hung hăng tát một cái tát, đau rát.
Mợ nó, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, ngay từ đầu rốt cuộc là ai dẫn chúng ta đi sai đường? Nhóm dân mạng thuyết âm mưu, rất nhanh có người moi ra vấn đề trên hội quỹ nghệ sĩ công ty Thụy Tinh và Kim Điển nháo bất hòa, sau đó lại nghĩ tới người đầu tiên ngầm châm biến Lê Chanh không phải là một ngôi sao nhỏ của Thụy Tinh hay sao? Mà chuyện này sở dĩ nháo càng lớn là bởi vì đám người nhất ca nhất tỷ của Thụy Tinh trích dẫn ngôn luận đó, mọi người tựa hồ đều bắt được mấu chốt của vấn đề rồi.
“Âm mưu nha tất cả đều là âm mưu, người giới giải trí quả nhiên rất âm hiểm, Chanh Chanh chúng ta đơn thuần thiện lương như vậy, sau này nhưng làm sao sinh tồn trong giới đây! Đau lòng!
”.
“Lúc người ta đang toàn lực ứng phó trợ giúp nhân dân khu thiên tai, có một số người còn đang làm những thủ đoạn hạ lưu này, ai là Kiều Phong, ai là người chăn ngựa, sự tình cuối cùng có kết quả rồi, hôm nay vừa xem liền biết!
”.
Phần lớn người từng xem [Thiên long bát bộ] đều biết chuyện của Kiều Phong và người chăn ngựa, Kiều Phong là anh hùng hào kiệt bang chủ cái bang, lại bị người chăn ngựa bản thân tư lợi hãm hại mất chức bang chủ rơi vào nông nỗi người người hô đánh, tới cuối cùng tra ra manh mối, ai không gọi Kiều Phong một tiếng hán tử?
“Xem nửa ngày tôi xem như hiểu được, công ty Thụy Tinh đây là muốn mượn cơ hội này, chèn ép Lê Chanh xuống, bọn họ chỉ biết Lê Chanh là trong lúc nghỉ ngơi, cũng không rõ ràng Lê Chanh xin phép rốt cuộc là vì làm cái gì, nếu sớm biết, đoán chừng lại sẽ nói người ta muốn gây chú ý, muốn làm màu các kiểu. Người tuổi càng lớn liền càng nhìn càng thấu đáo, hiện tại nhìn tới sắc mặt của những người này, tôi liền ha ha”.
Lòng của mấy phóng viên đài trung ương còn tồn nghi hoặc, cố ý hướng Hầu Anh Duệ chứng thật chuyện này, Hầu Anh Duệ cười lạnh một tiếng: “Đây cũng chính là mấy người hỏi, mấy người xem hiện tại trên mạng điên cuồng lan truyền hình ảnh quyên góp tiền và vân vân, nói Lê Chanh chỉ là quyên góp năm mươi vạn, thật đúng là keo kiệt……... Không nói cậu ấy sau khi quyên góp tiền lại đưa tới mười xe vật tư, liền nói dược hoàn (= thuốc viên) cậu ấy mang đi thành phố Lang ngay từ đầu, bản thân giá trị này chính là cái con số thiên văn”.
“Liền đoạn thời gian trước Cống dược phường mới tung ra hai loại thuốc mới kia, lục vị hồi huyết hoàn hai mươi vạn một viên, dũ thương đan hai mươi vạn một viên, một mình cậu ấy liền cầm theo mấy trăm bình, vì tiết kiệm không gian trên xe, cậu ấy ngay cả lương thực dự bị cho chính mình cũng không mang bao nhiêu, tiếp theo lại là mười xe lớn vật tư, bên trong đồng dạng kèm theo hơn một ngàn bình dược hoàn, sinh cốt đan gì đó, bất khí đan gì đó, loại viên thuốc hiệu quả vô cùng tốt lại còn chưa đưa ra thị trường này, bản thân định giá tuyệt đối không kém hai mươi vạn của hồi huyết hoàn, thật muốn nói quyên góp tiền, tôi đều tính không rõ rốt cuộc cậu ấy quyên góp bao nhiêu”.
Nghe xong lời nói của Hầu Anh Tuấn, trong giọng nói của người phóng viên đài trung ương hỏi này đều có chút ngứa rồi, một bình thuốc bên trong mười viên thuốc, nói cách khác một bình liền hai trăm vạn, hơn một ngàn bình thuốc như vậy là cái khái niệm gì?
Khó trách gần đây Cống dược phường công bố hồi huyết dược hoàn và dũ thương đan dược đều cung không đủ cầu, thì ra đúng là nguyên nhân này!
Trong lúc nhất thời các tòa soạn báo lớn đều đẩy bài viết của Hầu Anh Duệ lên trang đầu, bất luận là người của giới giải trí hay là giới chính trị giới kinh doanh đều đang thảo luận, nhưng mà khi mọi người xem Weibo chính thức của công ty Thụy Tinh, phát hiện cái bài trích dẫn kia đã lặng yên không một tiếng động biến mất rồi.
“Xóa sạch bản ghi chép,
các người xóa ảnh chụp màn hình rồi chứ?”.
“Đăng lên không chỉ có ảnh chụp màn hình của công ty Thụy Tinh, còn có ảnh chụp màn hình của mười mấy nghệ sĩ đăng bình luận, không phải nói Lê Chanh nhân phẩm không tốt sao, các người đều lấy ra nhân phẩm tới xem một cái coi?”.
Nghệ sĩ của công ty Thụy Tinh trợn tròn mắt.
Phương pháp chứng minh nhân phẩm tốt nhất là cái gì? Bạn chê Lê Chanh người ta quyên góp ít, bạn lấy tài sản ra so sánh cùng quyên góp lần trước đi, một phần tư, nhiều hơn chúng tôi liền không nói gì nữa, thiếu nên bổ sung!
Thêm một điều, Lê Chanh đi thành phố Lang, bạn thế nào cũng phải tỏ chút thành ý chứ, tuy nói hiện tại không có công tác cứu viện bận rộn gì, đi một chuyến mang nhiều chút đặc sản cũng có thể biểu thị một chút tâm ý, đương nhiên nếu bạn không tình nguyện đi này cũng không được, để nhân dân thành phố Lang cả ngày nhìn khuôn mặt mất hứng của bạn, chẳng phải là bặt nạt bạn à, bạn còn phải cam tâm tình nguyện đi!
Nghệ sĩ của công ty Thụy Tinh một ngụm máu thiếu chút nữa nôn ra.
Nhất tỷ Trác Tiểu Nghiễm của công ty nghe được tin tức ngay tại trong nhà nổi giận đùng đùng vỗ cái bàn, mang theo trợ lý cùng mấy nhân viên tủy thân liền chạy tới thành phố Lang, một đường này thật không có gì, chờ đi thành phố Lang thị chỉ sợ là không thể thiếu màn trời chiếu đất, cuối cùng là có chút quyết đoán, đáng tiếc tổng tài sản trên người vị nhất tỷ này cuối cùng vẫn là không muốn tuôn ra, quần chúng suy nghĩ một chút, người đều tức nước vỡ bờ, cũng liền xua xua tay bỏ qua cho cô ta.
Người khác không thích đi thành phố Lang hoặc là đang đóng phim không kịp đi liền thảm rồi, Weibo bị người ta khủng bố, chủ của mấy Weibo này, cuối cùng thể hội một phen mấy ngày gian khổ trước đó trên Tieba của Lê Chanh. (Tieba là mạng xã hội của Baidu)
“Anh anh anh (tiếng khóc), thiện ác cuối cùng rồi sẽ báo, ngày hôm qua mây đen bao phủ, hôm nay liền đã mưa tạnh trời trong rồi, vẫn là Chanh thần phù hộ chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn…….
”. Tieba [Chanh hương thức ngọc thủ] trên Tieba Lê Chanh khóc rống trên bài viết.
Cô cảm thấy được trấn thủ của chính mình là đáng giá.
“Kỳ thật chúng ta bảo vệ Tieaba này, đều không phải là chỉ là vì Chanh tử, còn có vì để thí sinh sang năm thi đại học khi tới đây đăng bài phù hộ, không đến mức nhìn đến nhiều ngôn luận khó coi như vậy, đương nhiên là đáng giá”.
Một thành viên bình thường không có tiếng tăm gìm thời khắc mấu chốt lại đi ra bảo vệ Lê Chanh nói như vầy, “Lúc đó tôi chính là bởi vì ở trong này đăng bài phù hộ, mới thuận lợi thi đậu trung học mình thích, mặc kệ có phải Lê Chanh phù hộ tôi hay không, tôi đều có nghĩa vụ giữ gìn Tieba này”.
Danh tiếng học bá của Lê Chanh, bắt nguồn từ thủ khoa đại học của cả nước.
Rất nhiều thiếu niên tại trước kì thi, vẫn thích ở trong này tìm kiếm phù hộ, nơi này không chỉ có là một căn cứ internet của một ngôi sao, đồng dạng cũng là một chỗ thần thánh.
“Tiểu Nhiễm nhưng thật ra quyết đoán kịp thời, chính là một phía quần chúng đón ý nói hùa cũng không có thể tránh được hiệu quả tiêu cực, hiện tại cổ phiếu của công ty đều bắt đầu trượt giá rồi, thậm chí không hề ít cổ đông có ý nguyện bán tháo cổ phiếu của Thụy Tinh, phải nghĩ biện pháp bảo trì giá trị cổ phiếu…….
.
”. Mấy cao tầng của công ty Thụy Tinh tại trong phòng hội nghị nhăn mặt nhăn mày, chuyện này cuối cùng nháo lớn như vậy cũng có một phần lửa cháy đổ thêm dầu của bọn họ, chủ ý là áp chế gắt gao Lê Chanh, thuận tiện hãm hại công ty Kim Điển một phen, không nghĩ tới cuối cùng phát sinh biến chuyển thần kì, trái lại thành tựu người khác.
“Này không dễ làm…….
”.
“Sự kiện đã ảnh hưởng cực kỳ lớn rồi, chúng ta lại chắn cũng chắn không ra hiệu quả, chính là nếu để nó tùy ý phát triển, sẽ chỉ làm cổ phiếu trượt giá càng thêm lợi hại!
”.
“Chỉ một ngày liền rớt 1% rồi”.
“Xem ra chỉ có từ phương hướng lợi ích chung tăng lên một chút tin tưởng của cổ đông…….
”. Một người cao tầng nhíu mày, ngón tay liên tục đánh dấu ở trên tài liệu, “Tiếp tục quyên góp thêm một ngàn hai trăm vạn”.
Công ty Thụy Tinh đã từng có hành động quyên góp một ngàn vạn, kế tiếp tiếp tục quyên góp một ngàn hai trăm vạn, như vậy mặc kệ dư luận xã hội nghiêng về phía Lê Chanh như thế nào, cái nhìn của mọi người đối công ty Thụy Tinh vẫn sẽ hơi bớt thành kiến một chút, dù sao cũng là một công ty lớn, vẫn sẽ xuất phát từ lợi ích riêng, lợi dụng chèn ép Lê Chanh để đối kháng công ty Kim Điển, theo góc độ của Thụy Tinh tới nhìn, đích xác không tồn tại sai lầm.
Chính là nó chèn ép sai người rồi.
Tại loại thời khắc muôn người đồng lòng này, nó đi gây sức ép ân nhân của đồng bào thành phố Lang người ta, không phải kéo giá trị cừu hận sao.
Công ty Thụy Tinh làm cái này hiệu quả coi như không tồi, ngoại trừ mấy nghệ sĩ hạng hai hạng ba bị người ta chửi rủa tới không dám đi ra ngoài, nguy cơ của công ty xem như thoát khỏi, cổ phiếu cũng một lần nữa tăng lên một đoạn nhỏ, nhưng không đạt tới giá trị lúc ban đầu.
Công ty Thụy Tinh có thể nói tổn thất thảm trọng.
Việc này đi tới hồi kết, Lê Chanh cũng sắp xếp tốt hành lý, mang theo Đường Hà và Đại Mao đi trên con đường về nhà. Công tác cứu viện và chữa trị đã tiến hành đâu vào đấy rồi, tựa hồ không còn cần cậu làm gì nữa rồi, liền ngay cả giá trị tín ngưỡng, mấy ngày nay ở tành phố Lang hấp thu cũng bảy tám phần rồi, tu vi điên cuồng tăng tới đỉnh phong luyện thể cảnh tầng chín.
Tu luyện gia tốc như vậy khiến Lê Chanh càng thêm khí thế dời non lấp biển………. Cũng càng vì chống đói.
“Tạo sao không ăn xong tiệc chia tay hẵng đi…….
”. Đường mập ỉu xìu tựa vào trên ghế phó lái, như là một con cá nửa chết nửa sống phun bong bóng, “Chanh tử ông phải nhắc tui, trên đường về nhớ rõ mua một túi thạch rau câu cho bạn nhỏ Cao Kiệt, còn có mang một chai sữa rửa mặt kiềm dầu cho Đồng Đồng, mặt em ấy đều nhanh lạn hỏng rồi, đúng rồi còn có ba lô của Trầm Học Danh, cộng thêm một cuốn sách nước ngoài nổi tiếng tên là Holmes…….
”.
“Là [Sherlock Holmes toàn tập”. Lê Chanh thở dài
“Đúng đúng, chính là nó…….
.
”. Sau đó rơi vào một mảnh im lặng, Đường mập sâu kín nói: “Đậu xanh, đều nói muốn đi liền đi sớm một chút, hiện tại không sơm không muộn, khiến cho lão tử đều thương cảm rồi”. (lão tử -= bố mày, cha mày, tía mày)
Một lát sau một chút âm thanh đều không có.
Lê Chanh nghiêng đầu qua, thấy Đường mập ôm mô hình con chó nhỏ của Phán Lan tặng đang ngủ, dưới mắt một mảnh xanh đen, mỗi một ngày giành giật từng giây, ai cũng không thể nghỉ ngơi tốt. Liền là chiến sĩ tố chất thân thể cực kỳ cường hãn, cũng có chút bởi vì mệt nhọc quá mức thiếu chút nữa gục ngã tại trên đường cứu viện, nếu không có viên thuốc của Lê Chanh, chỉ sợ một đoàn người của Khúc Quang Minh, ít nhất có ba bốn người không thể còn sống trở về.
Đi ra từ trong chiến tranh đều là hữu nghị cách mạng, hiện tại thì sao, đi ra từ trong tiên tai đều là dùng sinh mệnh kết thành hữu nghị, này đều là không tồi.
Xe tư nhân chạy ở trên đường núi, rất nhanh biến mất ở trong tầm nhìn, di động của Lê Chanh và Đường Hà đều khôi phục tín hiệu rồi.
………
Các thành phố cách thành phố Lang gần nhất cũng đều đã trải qua ảnh hưởng của dư chấn, tuy nói ít có nhân số tử vong, có nơi thậm chí không một người thương vong, lại khiến cho phần lớn mỗi người lòng hoảng sợ, đi được nửa đường, Lê Chanh và Đường Hà đổi chỗ ngồi, Đường Hà lái xe, Lê Chanh không ngồi ở trên ghế phó lái ngắm cảnh ven đường, mà là nằm ở ghế sau tranh địa bàn cùng Đại Mao.
Trên người thiếu niên còn mặc một cái áo bành tô quân đội, áo bánh tô thật dài che hết quần jean dưới người, giầy trực tiếp bị cởi ra đặt ở phía dưới chỗ ngồi, cả người cuộn lại, như là một chú chó con mới sinh.
Đại Mao ghé vào bên người cậu, tựa hồ cũng là rất mệt mỏi, nhưng vẫn sẽ cách một đoạn thời gian liền mở to mắt liếm liếm mặt cậu một cái. Mặt lưỡi thô ráp đoạt lấy hô hấp của làn da thiếu niên, tiếp xúc cùng không khí rét lạnh mà khô ráo, sinh ra sương mù mỏng manh.
Đường mập nhìn mấy cái, giơ tay để Đại Mao cũng liếm liếm, Đại Mao lạnh lùng nhìn cậu ta một ta, hung ác nhe răng, hàm răng trắng bóc vô cùng sáng lóe sáng như trường đao, hai cái răng nanh còn muốn bén nhọn hơn so với quỷ hút máu.
Rõ ràng chính là con chó trắng nhỏ, lại toàn thân mang theo một cỗ khí thế của lão hổ.
……… Trong nháy mắt như gió lạnh đập vào mặt.
Đường mập run run một chút, lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim thành thật lại.
Di động của Đường Hà chuyển thành chế độ rung, bình thường báo có cuộc gọi tới chính là rung lên, khi xe tư nhân sắp chạy tới thủ đô, Đường Hà nhận được điện thoại của Tống Giai, nghe được bên kia bình thản một tiếng: “A lô”.
“……!
!
!
”.
Đường Hà: “==”.
Hỏng rồi, lúc đi ngay cả tình hình thực tế cũng chưa nói cho cho vị người đại diện này, kế tiếp bản thân cậu một trợ lý sẽ không bị đuổi chứ, nghe một chút thanh âm bình tĩnh kia, tuyệt đối là tư thế gió thổi mưa giông trước cơn bão.
“Chị Tống, em biết sai rồi”.
“…….
.
Em sai cái gì?”. Bên kia sửng sốt một chút.
Đường Hà kẹp di động ở trên cổ, mắt nhìn đường lái xe, nét mặt thống khổ vạn phần thừa nhận: “Em không nên tại lúc Chanh tử muốn đi thành phố Lang, không liều mạng ngăn cản cậu ấy, cũng không nên không nói với chị…….
”.
“À”.
Đường Hà: “…….
”
À là cái ý gì?
“Biết rồi, lần sau đừng làm như vậy nữa, di động các em có thể đả thông, đây là đã trở về rồi?”.
“Đang tại trên đường”. Đường Hà suy nghĩ một chút, “Đã vào tỉnh thành rồi, nếu không kẹt xe, đoán chừng khoảng hai tiếng đồng hỗ nữa liền tới rồi”.
Bên kia ừ một tiếng, bình tĩnh nói: “Trước đừng về nhà, trực tiếp tới công ty”.
“Dạ”.
Cúp điện thoại, Đường Hà cảm giác chính mình lại có nhiệt tình rồi.
Bạn biết rõ bạn làm sai phải bị đánh, cuối cùng nhưng không có bị đánh, lúc ấy tâm tình của bạn ở trong may mắn có thể hơi chút có chút mất mát, nhưng cẩn thận ngẫm lại, vẫn tốt hơn so với bị đánh!
Đây là hạnh phúc.
Hai tiếng đồng hồ sau, Đường Hà tập trung tinh thần xuyên qua dòng xe cộ quay đầu xe tới dưới lầu công ty điện ảnh và truyền hình Kim Điển, cậu túm tóc dưới, gọi điện thoại cho Tống Giai, lúc này mới kêu một tiếng đối với thiếu niên ngủ say ở ghế sau.
Lê Chanh mở mắt ra mông lung liếc cậu ta một cái, đáp một tiếng: “Ừm”.
Đường Hà xuống xe duỗi cái eo, quay đầu lại chỉ thấy Tống Giai đi ra đón từ bên trong cánh cửa, đằng sau còn đi theo không ít người, Đường Hà đang sửng sốt, không bao lâu chỉ cảm thấy chung quanh lập tức đông nghịt, trước cửa công ty điện ảnh và truyền hình Kim Điển vốn trống trải đột nhiên rất nhiều người đi đường dừng chân, sau đó từ xa xal lại tới một đám người nữa.
“Đi mau……”. Ngay cả Tống Giai cũng đờ ra rồi, cô vội vàng bước nhanh hai bước mở ra cửa xe sau, kéo thiếu niên ngốc manh mới vừa ngáp xong đôi mắt mông lung đi ra, lúc này bên ngoài đã vây quanh một vòng phóng viên.
Mắt thấy thiếu niên nghiêng ngả lảo đảo bước ra từ trong xe, một thân mặc áo bành tô quân đội phối quần jean tuy rằng sạch sẽ lại cũ nát chẳng ra cái gì cả như vậy, còn có kiểu tóc tổ gà trên đầu hơi hơi vểnh lên giống như làm uốn tóc, làm cho làm cho nhịn không được mỉm cười, nhìn khuôn mặt mới từ trong ngủ say tỉnh táo lại, thiếu niên này đoán chừng còn chưa rõ tình hình hiện tại đâu.
“Lê Chanh, xin hỏi cậu vận chuyển mười xe vật tư thêm ngàn bình dược hoàn tổng cộng tốn hao bao nhiêu?”.
“Có người cho rằng cậu đi khu thiên tai chỉ là vì làm màu, cậu có ý kiến gì đối cái này không?”.
“Lê Chanh, sau cậu có rất nhiều ngôi sao cũng đi khu thiên tai thăm hỏi, cậu tán thành cách làm như vậy không?”.
“Rốt cuộc là là cái gì thúc đẩy cậu quyết định đi thành phố Lang tham gia cứu viện?”.
“Người thân của cậu ủng hộ cậu không?”.
Bốn năm cái microphone bị dồn tới bên miệng Lê Chanh, tư duy như đi vào cõi thần tiên rốt cục về xác, Lê Chanh xoa tóc, trả lời từng câu một, phát âm lại bởi vì nằm ngủ lâu quá có chút lộn xộn không rõ, tràn ngập buồn ngủ: “Không tính qua tiêu hao bao nhiêu, không tại sao hết, đồng ý cách làm như vậy, nếu tôi đã muốn đi vậy khẳng định là ủng hộ”.
Phóng viên đều có chút mộng, cho tới bây giờ chưa thấy qua một ngôi sao nghiêm túc trả lời từng câu hỏi như vậy, lại cảm giác ngoài ý muốn chọt vào điểm đáng yêu, phóng viên nào không hy vọng câu hỏi nghĩ sâu tính kỹ của chính mình được trả lời.
Vì thế càng nhiều câu hỏi nối gót tới, nhưng mà lúc này lại đột nhiên xuất hiện một thanh âm cực kỳ không hài hòa: “Lê Chanh, chúng tôi đều biết cậu làm rất nhiều vì thành phố Lang, nhưng cái này không thể che dấu sự thật cậu từng có một người yêu đồng tính, trải qua chúng tôi kiểm chứng nhiều phía người yêu đồng tính của cậu xác thực có một người, hiện tại cậu ta đã được chúng tôi mời tới, cậu sẽ đối chứng sao?”.
Thanh âm này vừa ra, chung quanh đều an tĩnh lại, theo sự tản ra của đám người, hai người từ bên ngoài rẽ đám người đi vào, trong đó một người như là phóng viên, một người…….
.
Lê Chanh hơi hơi nheo mắt lại, thật sự là đã lâu không gặp.