Cửu Di thành, Trầm gia.
Trầm Lục hồn bay phách lạc bước vào trưởng lão viện của bên trong cấm địa, một thân lông của y đều giống như ảm đạm không ít rồi, điều này làm cho trưởng lão quét một phần tinh thần lực tới Trầm Lục cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, chính là tâm tư của một cái tiểu bối, các trưởng lão nhưng cũng chưa từng muốn hỏi tới.
Lúc này chỗ trung tâm nhất của cấm địa, Trầm Du nửa người trên để trần đắm chìm vào trong một chất lỏng màu xanh biếc, bên cạnh y có chín trưởng lão khác ngồi khoanh chân, hoặc trẻ như thiếu niên hoặc còng xuống như người già, nếu thế lực cảu Cửu Di thành nhìn tới một bức cảnh tượng như vậy, nhất định phải chấn động, bởi vì chín trưởng lão này mỗi một người đều là đỉnh phong hậu kỳ thoát phàm, cơ hồ lại tiến thêm một bước chính là phi thăng.
Nhưng mà bọn họ đều không có đi một bước đó, bởi vì cảnh giới phi thăng không phải ý nghĩa tu vi càng cao, mà là ý nghĩa lập tức sẽ bị ánh sáng thiên ngoại phát hiện, cuối cùng thân tử đạo tiêu. (chết queo á, thân xác biến mất)
“Sau khi phản tổ, huyết mạch Thiên Ngao của người đã dung hợp cùng huyết nhục (máu và thịt), tại trong bích thủy trì (ao màu xanh biếc) tu luyện bốn mươi chín ngày liền có thể khống chế được huyết mạch cuồng bá, thậm chí từng bước đạt tới hậu kỳ thoát phàm”. Đại trưởng lão vui mừng gật gật đầu.
Tuy rằng huyết mạch Trầm gia được trời ưu ái, nhưng cũng bị quản chế bởi huyết mạch nghịch thiên này, con cháu gia tộc sau khi tới luyện phách cảnh tu vi liền trì trệ không tiến, tại trong này cũng đều không phải là mỗi người đều có thể tiến vào giai đoạn phản tổ, cho tới bây giờ, có thể thông qua huyết mạch khảo nghiệm thành công tiến vào giai đoạn phản tổ, cũng chẳng qua hai mươi sáu người, trung gian này mười ba người tại giai đoạn phản tổ ngã xuống (chết), có một người phản tổ một ngàn năm cuối cùng rơi vào tình cảnh thọ nguyên hao hết, trong đó mười người từng đứng hàng trưởng lão, trong tranh đấu ngã xuống bốn người.
Có thể nói hiện tại chiến lực của cực mạnh của Trầm gia, chỉ còn lại có mấy người trong cấm địa này.
“Hiện tại liền phải bắt đầu tu luyện?”. Trong mắt Trầm Du hiện lên một tia sầu lo.
“Làm sao?’.
“Phu nhân ta còn tại trong viện lạc……”.
“Không cần lo lắng, tự sẽ có người chăm sóc”. Đại trưởng lão hiểu rõ cười, “Ta đã kêu tiểu Lục đi bồi hắn rồi, phản tổ thành Thiên Ngao tuy chiến lực không cao, hình thái lại cực kỳ đáng yêu, có lẽ phu nhân ngươi cũng sẽ thích”.
Khóe mắt Trầm Du động một cái, nghĩ tới Lục thúc cái đồ ngốc kia, nhưng thật ra yên tâm không ít, tuy rằng Lục thúc không đáng tin, nhưng dù sao cũng sẽ không hố chất tử, nhất là hình thái “Lục Mao” của hiện tại, nhiều lắm chính là làm cái sủng vật (thú cưng), ngoài ra có thể làm cái gì?
Bên này Trầm Lục đang ưu thương nghĩ tới gian phòng trống không trong viện tử Trầm Du, người mất tiêu rồi làm sao đây? Y lăn qua lăn lại trong bụi cỏ đổ một thân mồ hôi, lúc này một cơn gió thổi tới, Trầm Lục không khỏi rùng mình một cái.
*
Ngày thứ tư Lê Chanh trước sau như một tới con phố mua sắm thổi sáo, liên tục bốn ngày không hề gián đoạn diễn tấu, khiến Lê Chanh tập hợp được không ít danh tiếng, gần như là tiếng sáo vừa vang lên, nhân số có gia tăng gấp đôi, chính là lúc chiều, một bài cuối cùng thổi xong, Lê Chanh cũng không có giống những ngày trước phóng khoáng rời đi, mà là dùng con mắt đen kịt kia liếc nhìn đám người vây quanh bên cạnh cái ghế dài, bày tỏ đây là ngày cuối cùng chính mình diễn tấu trên đường.
“Ngày mai không tới nữa sao?”. Mấy cô gái kinh hô.
“Tại sao, âm nhạc hay như vậy, chỉ chia sẻ ba ngày sao? Nghe không đủ nha!
”.
“À, này nhất định không phải là thật………”. Đây là thiếu niên mặt rỗ trượt ván trượt, cậu ta gần như là lúc ở ngày đầu tiên cũng đã yêu tiếng sáo của Lê Chanh rồi, thậm chí cậu ta luôn luôn không nhiệt tình yêu thương âm nhạc lắm, trở thành fan trung thành của tiếng sáo cảu Lê Chanh.
“Nếu sau này cũng không được nghe thanh âm tuyệt vời như vậy nữa, tôi sẽ rất đau lòng”.
“Cho dù màu rám nắng thổi trên đường nữa, cũng có thể phát tác phẩm trên internet, hoặc là tổ chức concert, tôi chắc chắn sẽ đi xem!
”. Một thiếu niên tóc màu nâu lớn tiếng nói như vậy, “Có thể hỏi tên hoặc nghề nghiệp của cậu hay không? Làm sao mới có thể gặp lại cậu?”.
“Được chứ, tôi tên là Lê Chanh”. Lê Chanh vươn tay bắt tay cùng cậu ta, “Tôi là một diễn viên, cậu có thể follow tôi tại Twitter”. Twitter là mạng xã hội giao tiếp cùng dịch vụ Weibo đều là ứng dụng tương tự, hiện tại người nước ngoài đều sẽ dùng Twitter follow ngôi sao.
“Cám ơn, tôi sẽ”. Thiếu niên hài lòng thỏa dạ rời đi.
“Cậu ấy không hề biến mất”. Kết luận này khiến mọi người cực kỳ thoải mái, rất nhiều người đều đang nghĩ sâu follow hay không follow Twitter, lập tức có thể nhận được tin tác phẩm mới của Lê Chanh trên tường nhà.
Nhưng mà rất nhiều người về nhà sau đó follow Lê Chanh, lại phát hiện trên tư liệu của đối phương cư nhiên không có một chút dấu vết về bài thổi sáo nào, ngược lại là trên đó đăng một bài hát tự mình hát đơn [Thiên Cơ], cùng với một đường link liên kết.
Guna có ba chị gái, trước đây chị hai đi dạo trên con phố mua sắm, ngẫu nhiên phát hiện một cái nghệ sĩ đường phố thần kỳ, dẫn tới ba chị em khác tới đó quan sát, từ đó Guna cùng với ba chị gái đều sâu sắc say đắm tiếng sáo của thiếu niên.
Ngày này Guna không có nhìn thấy thiếu niên thổi sáo kia, hỏi ra biết được đối phương cư nhiên không tới con phố mua sắm diễn tấu nữa, này quả thực tựa như một cơn ác mộng, sau khi về nhà, Guna nói tin nghe tới từ trong miệng người qua đường cho người nhà.
Rất nhanh mọi người từ trên Twitter tìm được tin tức của Lê Chanh, cũng nhấn follow, tiếp theo các cô cũng phát hiện tác phẩm [Thiên Cơ] trong tư liệu của Lê Chanh.
Guna kinh hô một tiếng: “[Thiên Cơ]? Là Hán ngữ thâm ảo?”.
“Đó là bài hát sao?”.
“Chị vô pháp tưởng tượng một nghệ sĩ âm nhạc cư nhiên sẽ biến hình thành một ca sĩ, chị cảm thấy nhất định phải thất vọng rồi”.
“Cậu ta cũng không có tác phẩm mới”.
Khác với thất vọng của ba người chị gái, Guna nhưng thật ra có hưng trí muốn nghe một lần, cô ấn mở link liên kết, phát hiện là âm nhạc miễn phí, tiếp theo một đoạn âm nhạc rất có hương vị Trung Quốc truyền ra.
“À……”. Guna nhíu mày: “Đoạn âm nhạc này nhất định không phải Lê Chanh diễn tấu, phải biết rằng kỹ thuật của cậu ấy nhưng phải cao hơn nhiều”.
Tiếp theo con mắt cô sáng lên: “Đúng rồi, phối nhạc của bài hát truyền tới trong lỗ tai đều là thanh âm hỗn hợp của nhạc khí độc đáo, mà âm nhạc của Lê Chanh truyền vào trong lỗ tai nhưng là tình cảm mãnh liệt”.
“Máy móc lạnh như băng hoặc là môi giới truyền lại tình cảm, hiển nhiên cái sau càng vượt trội”.
“Đáng tiếc”.
“Cậu ta không nên đi ca hát”. Cho dù là thiên tài, cũng vô pháp làm tới toàn năng chân chính, này đồng dạng cũng là không thể thực hiện, bởi vì chỉ có tiến hành nghiên cứu đối một cái lĩnh vực mới có thể lấy được thành tựu lớn.
Mấy chị em của Guna chính là bởi vì hiểu được điểm này, mới không chịu nghe bài hát của Lê Chanh, bọn họ sợ hình tượng thiếu niên ở trong lòng chính mình bị hủy diệt, lúc này khúc nhạc dạo rất nhanh phát xong, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra từ trong loa MP3 player: “Đầu bút bạc vẽ ánh trăng lạnh, lòng thuần khiết như mũi sắt nhọn…….
”. Câu đầu tiên vẫn là như không ăn khói lửa nhân gian nhìn bao quát, tới câu thứ hai đã hơi chút tràn ngập ý vị vài phần thiết huyết. (ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh)
Cửa nhà của Guna bị người mở ra từ bên ngoài, vợ chồng Rhodes đi vào từ bên ngoài, có bốn đứa con là một gia đình cực kỳ náo nhiệt, mọi ngày một đứa đọc sách một đứa xem TV, một đứa chơi games, một đứa ngủ cũng là thường có, cho nên tại lúc bước vào nhà nghe được trên lầu truyền tới tiếng âm nhạc, vợ chồng Rhodes cực kỳ bình tĩnh, rất nhanh sau khi bọn họ tới gần phòng khách, phát hiện ca sĩ hát bài hát này, giọng hát cực kỳ trong trẻo.
Làm cho người ta nghe lên cũng rất thoải mái.
Hai vợ chồng mới vừa tan làm, gần như còn chưa có nghỉ ngơi, liền như vậy ngồi ở trên sô pha, tiếng nhạc không ngừng rót vào trong lỗ tai. Bốn chị em gái trên lầu đã tụ lại cùng một chỗ, đều trong mắt sáng ngời.
Thật cũng không phải không thể thực hiện như trong tưởng tượng vậy, có thể nói trong tiếng hát của hiện tại, đồng dạng có cảm giác như tiếng sáo phát ra, thậm chí giọng hát trong trẻo này so với dùng nhạc khí phát ra âm thanh, phải càng hay hơn.
Một bài hát chỉ có hơn hai phút thời gian, MP3 Player tạm dừng vận hành, Guna trong mắt tia sáng kỳ dị liên miên, vốn cho rằng Lê Chanh chính là một thiên tài âm nhạc, nghe xong bài hát này cô mới phát hiện giọng hát của đối phương còn hay hơn so với âm nhạc, lúc này cửa phòng của Guna bị người gõ vang, chị ba mở cửa ra, chỉ thấy bên ngoài Rhodes ba của bốn chị em gái đang đứng, người đàn ông trung niên nhún nhún vai: “Bài hát vừa rồi rất êm tai, nếu có thể, hay tải về lưu vào trong thẻ nhớ, ba muốn mở trên xe nghe”.
Tình cảnh như vậy ở buổi tối ngày thứ tư, xảy ra ở trong không ít gia đình, đương nhiên phần lớn đều là người New York, nhưng mà dù sao New York cũng là trung tâm mậu dịch, một cái bài hát châm biếm [Gangnam Style] của ca sĩ Hàn Quốc nào đó đều có thể nổi tiếng ở nước ngoài, càng đừng nói ở khu vực New York người tới người đi như vậy, tin tức truyền đi vĩnh viễn là nhanh chóng nhất.
Thế cho nên ngay cả Spike đều nghe [Thiên Cơ], dù sao ông vốn có thể chú ý tới bản thân Lê Chanh chính là bởi vì internet, tin tức của Lê Chanh ở trên mạng là không lừa được.
Bên Trung Quốc cũng có một bộ phận nhỏ người nghe nói chuyện này.
“Tại con phố mua New York thổi sáo? Cách làm như vậy quả thực đủ chơi trội, chính là nếu chỉ giới hạn trong đó, cậu ấy cũng sẽ không làm ra nhiều thành tựu”. Xuất phát từ chú ý đối Nghê Chỉ Nhạn, Đổng Ngải tự nhiên cũng hiểu biết sơ sơ về Lê Chanh, nhất là trong khoảng thời gian này lại nghe nói cái tên này từ người bạn ở nước ngoài, thì ra đúng là bởi vì một hồi diễn tấu trên đường bốn ngày liên tục, cái này nói tới dễ nghe thế, thật ra còn không phải đang làm xiếc sao, Đổng Ngải rất khâm phục quyết đoán của Lê Chanh, nhưng mà không vừa mắt đói cách làm này lắm.
Cô bình luận một chút kết quả của đối phương, lắc lắc đầu nói: “Ca sĩ của ngước ngoài, nhiều hơn rất nhiều so với trong nước”.
Ca sĩ của nước ngoài cấp ca sĩ chân chính nổi tiếng khắp thế giới vốn liền không ít, ca sĩ cấp quốc gia càng nhiều, thậm chí một số ca sĩ hơi nổi tiếng hoặc ban nhạc quán bar cũng có thể chen vào bảng xếp hạng bài hát mới, nghệ sĩ đường phố là không ai biết tới nhất.
Lượt tìm kiếm trong một tối của [Thiên Cơ] đạt tới khoảng hai vạn, đồng thời một bài hát song ca khác của Lê Chanh và Lê Chỉ Nhạn cũng bị moi ra, [Tên của Hoa hồng] mang theo phong các cổ xưa, rốt cục vượt qua biên giới, thậm chí ngay cả MV đều bị Ashes bị xem lại hơn mười lần.
“Thật đẹp”.
“Thì ra cậu ấy thật là diễn viên, bên trong MV này rõ ràng diễn xuất của nam diễn viên tốt hơn nhiều so với nữ diễn viên, nhìn ánh mắt liền đã nhìn ra, hơn nữa càng quan trọng hơn là, bộ dạng Lê Chanh là rất đẹp trai, cậu ấy sắm vai quý tộc nước Pháp tôi lại là cảm thấy nhìn không ra sơ hở luôn, khí chất a khí chất!
”. Một cô gái ngươi Mỹ gốc Trung ở trên mạng nói: “Không nghĩ tới qua lâu như vậy, trong nước cư nhiên xuất hiện diễn viên diễn viên chất lượng tốt như vậy, trong lòng đột nhiên thật kích động”.
Ngày 1 tháng 5, hội âm nhạc châu Âu sẽ khai mạc tại nước Anh.
Lúc Duke dẫn học sinh tới đó, phòng tiếp khách đã ngồi đầy người rồi, Duke được coi là nhà âm nhạc trẻ tuổi, cho nên ông không hề xem như nhân vật trung tâm nhất của hội âm nhạc,
“Tôi nghĩ lần này Neil có lẽ có thể đoạt được quán quân”. Có người lặng lẽ nghị luận.
Duke quay đầu qua, phát hiện là Abel một vị bậc thầy nghệ sĩ piano và Billy một nghệ sĩ piano khác, ông từng hợp tác cùng Billy, người được gọi là “Vua sư tử bạo phát” từng mang tới áp lực rất lớn cho ông, rất hiển nhiên học sinh của đối phương cũng kế thừa danh hiệu vua sư tử này của gã.
“Nếu học sinh của Spike cũng tới tham gia, như vậy Niel là không cơ hội, cậu ta chỉ có ba mươi tuổi, mà học sinh của Spike học tập diễn tấu cũng có bốn mươi năm, khi đó Niel còn chưa sinh ra nữa”. Vua sư tử Billy thở dài, tựa hồ cũng không xem trọng đối học sinh của chính mình.
“Chỉ sợ sẽ không rồi, học sinh của Spike cũng không tại bên người, thậm chí gần đây cũng chưa hề từng nghe nói ông ta có học sinh nào bay tới nước Anh, cho nên Niel là có cơ hội rất lớn”. Duke tiến lên chen vào một câu.
Trong đầu ông không khỏi nghĩ tới thiếu niên thổi sáo kia, nếu như là người đó, cho dù là Niel, cũng khó phần thắng rồi.
“Có lẽ vậy, nhưng này cũng không phải một chuyện tốt”. Vua sư tử Billy nhìn nhìn học sinh phía sau, trên mặt treo một tia tươi cười điên cuồng: “Tôi hy vọng nó có thể kiến thức tới thế giới càng rộng lớn, cho dù thua trận cũng không sao, áp lực nhất thời sẽ chỉ làm nó tiến xa hơn, tương lai của nó một mảnh sáng ngời”.
“Đúng”. Niel bình tĩnh.
Làm bộ! (= giả vờ)
Duke thiếu chút nữa trở mắt xem thường, không phải nắm chắc thắng lợi trong tay, hai người này tuyệt sẽ bình tĩnh như thế, cái gì kêu nếu thua cũng không sao? Nếu cuối cùng thua thật, hai thầy trò liền phải nổi điên.
“Ivan, cho dù kết quả cuối cùng có thể sẽ thua trận, nhưng thầy vẫn hy vọng em có thể xuất ra trạng thái tốt nhất, đối mặt với cuộc thi này, dù sao…….
”. Dù sao thầy vì em, bỏ qua một thiên tài có khả năng sẽ vừa ra mắt liền nổi tiếng.
Người tham gia hội âm nhạc đã lục tục tới phòng tiếp khách, đây là cửa lớn mở rộng, có một người đàn ông mặc áo bành tô đen đi vào, ánh mắt xanh sẫm của gã nhìn quét toàn trường, trên mặt trắng nõn lộ ra một tia tươi cười thản nhiên, thần sắc Duke vừa động, lập tức phát hiện gã tới rồi ——
Geogre.
Geogre giống như ông dựa vào kỹ xảo diễn tấu violin xuất sắc thi đậu học viện âm nhạc Saint, hai người gần như thiên phú tương đương, vận may cũng tương đương, thậm chí lúc đạt được danh hiệu bậc thầy violin tại cùng một thời gian, nhưng mà khác biệt duy nhất chính là, Geogre có một học sinh dạy dỗ mười năm rồi,
.
“Duke, anh cũng tới đây?”. Geogre mắt nhìn học sinh đằng sau Duke, khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh nhạt, tựa hồ đang cười nhạo Duke không biết tự lượng sức mình, có thể nghĩ tới học sinh của Duke bị hcọ sinh của chính mình trong cho ăn hành trong cuộc thi, đương nhiên Geogre là cực kỳ kinh hỉ, nếu Duke không có dẫn học sinh tới, này thật đúng là rất tiếc nuối.
Gã cổ quái cười một tiếng, nhích một bước, lỗ ra thanh niên đằng sau, “Học sinh của tôi, Roger, tin rằng nó và Ivan tiếp theo sẽ có một hồi trao đổi vui vẻ”.
“Anh…….
”
“Liền cho rằng chính mình nhất định thắng rồi sao?”. Duke đen mặt sắc mặt trầm xuống.
Geogre cong khóe môi: “Anh thấy thế nào”.
Đúng tại lúc này, cửa lớn lại mở ra một lần, lần này đi vào là Spike Dan nổi tiếng trong giới âm nhạc tuổi ông đã có thể thông qua trực quan bên ngoài biểu hiện ra ngoài, ông lão hơn sáu mươi tuổi ngay cả tóc đều trở nên hoa râm.
Bên cạnh ông là Lawrence Nickham người tổ chức hội âm nhạc này, đồng dạng là một nhà âm nhạc danh tiếng cực tốt trong giới âm nhạc, chính là tuổi ông ta còn lớn hơn nhiều so với Spike, thoạt nhìn đi đường đều có chút không ổn, chính là ông lão này trạng thái tinh thần không tồi, ánh mắt sáng kinh người, như là đều hiến dâng toàn bộ sinh mệnh lực ở trong nhiệt tình yêu thương sự nghiệp của chính mình.
“Dừng tại đây đi, tất cả quan khách đều đã tới hội trường rồi”. Lawrence khụ hai tiếng, dẫn đầu mời các thầy hướng dẫn đi tham quan sân khấu, bảo học sinh đều ở lại trong phòng tiếp khách, rút thăm lấy số thi đấu.
Lawrence đi ở phía trước, Spike xoay người lại, lúc này mọi người mới phát hiện đằng sau ông có một người thiếu niên, rất nhiều người có thể liếc mắt một cái nhìn thấu làn da trắng nõn và con mắt đen kịt trong suốt của thiếu niên thanh xuân —— đó là một một loại duy nhất thuộc về thiếu niên tầm tuổi hơn mười tuổi, mắt thấy Spike và thiếu niên trao đổi quen thuộc như thế, không ít người đều kinh ngạc nhướn nhướn mày.
“Đó là học sinh của ngài Spike?”.
“Chẳng qua hơn mười tuổi liền dám can đảm tham gia sự kiện, là nói cậu ta gan dạ mười phần, hay là không sợ mất mặt đây?”.
“Xùy, thì ra là người được chọn của Spike”. Vua sư tử Billy nhịn không được châm chọc cười thành tiếng, không loại trừ đằng sau Spike có thể là một thiên tài, nhưng ở đây người nào không phải thiên tài?
“Chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi”. Geogre cảm giác chính mình phần thắng càng lớn chút rồi, gã nhìn về phía Duke dĩ nhiên dại ra ở bên cạnh, không khỏi nhíu mày lại: “Duke, anh sẽ không bị một thiếu niên dọa ngốc luôn chứ”.
Duke hít sâu một hơi, thu hồi rung động kinh nghi và sáng tỏ trên mặt, dùng một loại ánh mắt kì lạ liếc mắt nhìn Geogre một cái. Ánh mắt này khiến Geogre có chút sởn tóc gáy thấp thỏm.
“Bệnh thần kinh”.
Geogre ở trong lòng hừ nhẹ một tiếng, dặn dò học sinh hai câu, liền đi theo đi sân khấu.
Duke lại quay đầu lại mắt nhìn thiếu niên đã ngồi ở một góc của phòng tiếp khách, khóe miệng không khỏi co rút, trong đầu càng không ngừng quanh quẩn mấy câu hỏi, cậu ta sao lại ở trong này? Cậu ta cư nhiên cũng bị ngài Spike phát hiện rồi? Cũng đúng, thiên phú như vậy lẽ ra phải như thế!
Lê Chanh nhận thấy một tầm mắt vẫn gắt gao khóa chặt trên người chính mình, nhưng cậu cũng không để ý, chỉ im lặng ngồi ở một góc của phòng tiếp khách. Mắt thấy thầy hướng dẫn cấp bậc thầy đi đến sân khấu, nhóm nhà âm nhạc nhỏ của phòng tiếp khách đều bắt đầu ồn ào lên.
“Hạng nhất lần này tôi cầm chắc rồi, Niel, tôi sẽ cùng cậu thi đấu công bằng”. Một thiếu niên đứng lên lớn tiếng nói với Niel.
Niel không chút để ý nói:” Được, tôi chờ”.
Phòng tiếp khách thanh lịch lập tức biến thành phòng uống nước bình thường, trong nhất thời thanh âm thách đấu liên tiếp vang lên, xen lẫn cùng nhau lộn xộn giống mấy ngàn con chim sẻ.
Ivan liếc mắt một cái nhìn quét trong phòng tiếp khách, đi tới cái góc yên tĩnh nhất, đặt mông ngồi xuống, nhìn thiếu niên đối diện, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Xin chào, tôi là Ivan”.
“Lê Chanh”.
Thanh âm của thiếu niên cũng không nhiệt tình, nhưng cũng không tính lạnh lùng, chính là sạch sẽ trong trẻo cực kỳ dễ nghe.
Không biết tại sao, gã rất có thiện cảm đối thiếu niên này, Ivan một tay đặt lên bả vai cậu: “Tôi nhớ rõ cậu là ngài Sike dẫn tới, như vậy cậu nhất định phải chú ý Niel, cậu ta từng một lần thua học sinh của ngài ấy, lần này nhất định sẽ đòi lại từ trên người cậu”.
Lê Chanh theo ánh mắt của gã nhìn qua, quả nhiên thấy Niel tựa lưng trên cây cột, trên mặt mặt không biểu cảm con mắt màu xanh thắm thản nhiên liếc mắt một cái nhìn chính mình liếc mắt một cái……...
Như là đang nhìn con kiến ngẫu nhiên đi ra bán manh. (làm ra vẻ đáng yêu, dễ thương).