*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yên lặng nghiên cứu linh khí hạ nội thể (trong nửa thân dưới), giống như liền có tác dụng trấn an…….
Lê Chanh thả tay ra, âm thầm thở dài ở trong lòng, phát hiện diệu dụng mới của chính mình tựa hồ có chút yếu nha……
Ý thức được cảm giác khiến chính mình giống như ngâm trong nước ấm đã mất, một đôi mắt mèo lớn của mèo lông ngắn do dự nhìn qua, tựa hồ đang xác định mục tiêu. Sau một lúc lâu, đồng tử dựng thẳng của mèo con co rút lại, sít sao nhìn chằm chằm Lê Chanh không tha.
……… Chính là cậu ta.
Mèo lông ngắn nheo mắt lại, trong cổ họng ô ra một tiếng, cực kỳ xuẩn manh manh cọ cọ mu bàn tay Lê Chanh để tại drap giường lấy lòng —— thiếu niên giật mình, Xám Nhỏ đây là ý gì?
“Vuốt ve của cậu khiến nó rất thoải mái, có lẽ nó là đang làm nũng với cậu”. Bác sĩ trẻ tuổi rất hiểu ý của thú cưng đáng yêu, sau đó ý bảo thiếu niên đưa tay lại để lên sờ sờ nó, bàn tay duỗi ra cầm lưỡi dao thật nhỏ phiếm trắng dưới ngọn đèn, mỉm cười: “Một chú mèo rất thông minh, đại khái là nhìn đến dao nên sợ, thân là chủ nhân của chú mèo này, vẫn là an ủi nó nhiều chút đi”.
Lê Chanh gật gật đầu, ngón tay cọ đỉnh đầu lông mềm của nó, sau đó thu tay lại.
Không phải cảm giác này……...
Mèo lông ngắn đang phấn đấu giãy dụa tránh đầu mũi kim tiêm, lông trên người hoàn toàn xù lên, tinh thần hăng hái xé rách drap giường, cộng thêm nóng nảy xoay quanh.
“Nó sao lại đột nhiên nóng nảy như vậy?”. Bác sĩ trẻ tuổi lắp bắp kinh hãi, bởi vì rất hiểu ngôn ngữ tứ chi và tập tính sinh hoạt của nhiều động vật, cho nên phần lớn thú cưng đáng yêu ở dưới trấn an của gã đều sẽ vui sướng nhận điều trị, nhưng mà giống như hôm nay chú mèo ỷ lại chủ nhân như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy, thoáng rời đi một chút đều muốn cáu kỉnh, đây cũng không phải là hiện tượng tốt gì. Gã nhíu mày, buồn rầu tắt đèn chân không trước giường, mài lưỡi dao một chút, bất đắc dĩ nói: “Thế này là không có biện pháp giải phẫu…….
”.
Lê Chanh mím môi, nghĩ nghĩ hành vi vừa rồi, vẻ mặt hắc lập lại động tác vận chuyển linh khí, ánh mắt của Xám Nhỏ thủy chung không rời ngón tay của Lê Chanh, nó phiền não lăn một vòng, chờ thấy rõ tiếp cận của Lê Chan thì thể hơi cứng ngắc, cho tới dòng khí ấm áp từ đỉnh đầu độ nhập não nhỏ, trong con ngươi mèo lông ngắn nhanh chóng co rút lại một cái, đôi mắt nhỏ táo bạo mà sắc bén lập tức híp híp láu lỉnh đáng yêu lên, “Meo meo ——”
Xám Nhỏ: ≡ω≡
“Vuốt ve của cậu đích xác cực kỳ hữu dụng, đừng có ngừng, tiếp tục!
”. Bác sĩ kinh hỉ xoa mèo lông ngắn, gã luôn cực kỳ mềm lòng đối với vật nhỏ đáng yêu, “Tôi hiện tại giải phẫu cho nó!
”.
Lê Chanh: “…….
”
Còn phải luôn luôn liên tục độ linh khí cho nó? Lòng Lê Chanh vô cùng bực bội.
……….
Biết vậy không nên lấy nó làm thí nghiệm!
!
“Quá tuyệt vời, loại thú cưng mèo này rất ít nhặt được mà nhìn một cái liền nhận chủ nhân, cậu nhất định tạo cho nó ấn tượng cực tốt”. Bác sĩ chỉnh tốt ánh sáng đèn đầu giường, ngón tay đeo bao tay tách ra một cái chân ngắn cong cong của Xám Nhỏ. Theo ngọn đèn, Lê Chanh nhìn thương thế của nó, lông ngắn xù xù trên người mèo con xen lẫn gai gỗ nhô lên, da thịt đã hoàn toàn lành lặn rồi, miêu khô cạn ở trong sườn đùi, như là mọc ra một mảng nấm.
Ánh mắt thiếu niên vừa khẽ động, ánh mắt cùng mềm đi, Xám Nhỏ không biết là bị gì, trên người cư nhiên sẽ có miệng vết thương nghiêm trọng như vậy, không phải không phải đột nhiên theo trên cây rơi ở trước mắt mình, chỉ sợ lúc này cũng là không thể được đến điều trị.
Thu hoạch rất nhiều giá trị tín ngưỡng của Xám Nhỏ, Lê Chanh cũng không hy vọng trong quá trình giải phẫu phát sinh chuyện xấu gì, đơn giản chấp nhận số phận bắt đầu phóng thích linh khí.
Mèo lông ngắn mềm nhũn tùy ý bác sĩ thao túng, thoải mái híp mắt meo meo, bác sĩ bôi tiêu độc cho nó, ngón tay nhanh chóng tiêm gây mê, tiếp theo hơ lưỡi dao trên lửa, cẩn thận cắt ra một cái lỗ thật nhỏ.
Xám Nhỏ nhu thuận bất ngờ, chấm dứt giải phẫu cực thuận lợi, Thái Anh Hùng lần đầu được đến nhiều cảm giác thành tựu như vậy ở trên người thú cưng đáng yêu.
Khấu tốt chân ngắn nhỏ, mèo xám nhỏ thoát khỏi hình ảnh máu me, lại khôi phục thành đáng yêu.
Không, hẳn là vẫn là đáng yêu nhưng dơ, lông xám cũng không xoã tung, trừ phi là lúc xù lông, thời gian khác ngược lại như là dính nước mưa dính tại trên người, tuy rằng diện mạo đứng đắn nhu thuận, nhưng tuyệt không sạch sẽ bao nhiêu.
Hẳn là chà lông thật kỹ cho nó một lần, tiêu độc từ trong ra ngoài, cuối cùng lại đút cho ăn, Lê Chanh khiết phích (bệnh sạch sẽ) phun tào chút vết bẩn trên người của Xám Nhỏ, không ngừng sửa đổi ý niệm trong đầu.
“Về nhà đừng làm miệng vết thương của nó dính nước, một tuần sau lại tới kiểm tra lại, khi đó đại khái sẽ tốt hơn rất nhiều, vật nhỏ vóc người nhỏ, da thịt khép lại cũng mau”. Bác sĩ Thái nhắc nhở mấy việc cần chú ý, chọt chọt cái bụng của mèo lông ngắn, Lê Chanh nghiêm túc tìm cuốn tập ghi lại, nhanh chóng quét hai mắt, “Tôi biết rồi”.
Trả chi phí phẫu thuật, thiếu niên ôm lấy mèo lông ngắn chuẩn bị, cửa chính đột nhiên bị người đụng một chút, theo hai cánh cửa mở ra, dọa Xám Nhỏ trong tay Lê Chanh run rẩy một chút, đầu mạnh hướng trong lòng cậu co rụt lại.
“Bác sĩ Thái, Hắc Mạch nhà cậu xảy ra chuyện rồi!
!
”.
Người tới là người phụ nữ làn da ngăm đen, trong tay ôm một con chó Japanese Spitz mỏ nhọn lớn cỡ trái dưa gang, chú chó con thoạt nhìn rất khó chịu, ngao ngao kêu to, người phụ nữ đặt chó con ở trên quầy, cánh tay cường tráng một chưởng đẩy Lê Chanh chặn đường ra, kéo tay của Thái Anh Hùng mà bắt đầu hu hu khóc rống, “Bác sĩ Thái, dì rất có lỗi với cậu! Nếu không phải vì cứu Mao Mao nhà dì, Hắc Mạch cũng sẽ không đột nhiên xông ra, tránh không kịp bị tông xe………”.
Chó Japannese Spitz
Dì chỉ vào chú chó con trên quầy, xem ra đây là Mao Mao trong miệng của dì.
Ngoài cửa chính lục tục lại đi vào mấy người, có hai người đàn ông cao lớn thô kệch, hai tay nâng chó Côn Minh máu tươi chảy ròng nằm sấp trên tấm ván gỗ, Lê Chanh quan sát tới sắc mặt của bác sĩ Thái lập tức liền trắng bệch, gã nắm chặt nắm tay sác mặt u ám, nhanh chóng mạnh mẽ tự trấn định lại, trầm giọng nói: “Trước nâng trên giường phẫu thuật đi”.
chó Côn Minh
Trên mặt bác sĩ Thái dần dần lộ ra vài phần cương nghị, đây là diện mạo hoàn toàn bất đồng với người bác sĩ thích cười thiện tâm trước đó, nhưng không ngờ, lúc mọi người phát hiện gã không cười, mới là nét mặt thích hợp nhất với gã.
“Hắc Mạch, kiên trì”. Thái Anh Hùng vỗ nhẹ đầu của chú chó lớn.
Chó đều là nhận chủ nhân, Hắc Mạch nức nở một tiếng, trong ánh mắt là cơ trí nhiều năm lắng đọng lại, nó tựa hồ cực kỳ tin cậy đối Thái Anh Hùng, hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần giao thân thể của chính mình cho gã hý hoáy.
Một ống chất lỏng trong suốt thuốc tiêm rất nhanh tiêm vào trong cơ thể.
Chó Côn Minh miệng thở phì phò, nó nhìn qua đã cực kỳ già rồi, làn da quanh thân nhão nhoẹt, khóe mắt cũng rũ xuống trên mặt, thương thế trên người lại khiến nó dần dần sắp chết, kì thực cho dù không có tai nạn xe cộ lần này, chỉ sợ lấy tuổi tác của nó mà nói, cũng sống không được bao lâu.
Thái Anh Hùng xoa đầu chó của nó, ngậm miệng không nói, giống như vừa rồi kiên nhẫn an ủi Xám Nhỏ hoàn toàn biến mất, lại giống như chỉ có ở khi đối mặt Hắc Mạch bạn tốt nhiều năm, mới nói không nên lời cái gì nữa rồi.
Hắc Mạch không cần an ủi, bản thân nó cũng đủ dũng cảm rồi, tựa như tên Thái Anh Hùng của gã, cho tới bây giờ đều đúng.
“…….
Bác sĩ Thái, Hắc Mạch thế nào? Có thể cứu được chứ?”.
“Bác sĩ Thái y thuật cao siêu như vậy, khẳng định có thể, dì Hoa dì liền yên tâm đi…….
.
”.
“Bác sĩ Thái? Bác sĩ Thái? Cậu nói một câu đi, cho mội người một tin chính xác đi, bọn tôi đều biết tình cảm của cậu và Hắc Mạch, nhưng đừng thật sự…….
”.
Trong phòng rất nhanh đầy cư dân phụ cận, Lê Chanh bị chen tới góc nghe mọi người mồm năm miệng mười (tranh nhau nói) thảo luận, cuối cùng lực chú ý tập trung ở trên lời nói của mấy người cuối cùng, sau đó nhìn đến Thái Anh Hùng trầm lặng lắc lắc đầu, sau một lúc lâu mất mát suy sụp nói: “Tôi……. Không biết”.
Thái Anh Hùng vừa dứt lời, thần thái trong mắt chó Côn Minh dần dần suy sụp. Chó Japanese Spitz trên quầy trong cổ họng phát ra tiếng kêu non nớt, Hắc Mạch cố sức quay đầu, nức nở đáp lại một tiếng, chó Japanese Spitz run rẩy đứng thẳng thân mình, bi thương gầm nhẹ.
Người phụ nữ ngăm đen cầm khăn mặt lau mặt, áy náy khóc căn bản không ngừng lại được, rất áy náy nói: “Dì…….
Dì thật sự là…….
”.
Lê Chanh nhìn chó Côn Minh to lớn trắng như tuyết trên giường giải phẫu, Hắc Mạch hình như cảm nhận được ánh mắt của cậu, cái lổ tai hướng về phía trước giật giật nhưng không có quay đầu, nó thủy chung muốn nhìn chủ nhân của chính mình.
“Chỉ có thể tận lực thử một lần”. Thái Anh Hùng lau mặt, đưa tay vào thùng nước đá để tỉnh táo lại, lấy bảo trì chính mình đạt tới trạng thái tốt nhất, giường giải phẫu liền còn sót lại một đoạn chỉ khâu Xám Nhỏ xài không hết, mắt thấy Thái Anh Hùng cầm lấy cây kim, Lê Chanh cũng hiểu được, đây là muốn khâu miệng vết thương của Hắc Mạch lại, tránh không bị mất máu quá nhiều.
Vị tai nạn xe dù sao cũng là va chạm trầm trọng, tất cả máu đều là chảy ra ngoài, chó Côn Minh cao nửa người có thể cầm cự tới bây giờ còn có thể duy trì trạng thái hấp hối, đã muốn là tồn tại cực kỳ hiếm có.
Xám Nhỏ không an phận nhúc nhích một cái, ló đầu ra liếc mắt nhìn đám người kia một cái, sau đó vặn người qua, vươn móng vuốt nhỏ cào áo của Lê Chanh —— móng vuốt của Xám Nhỏ không có cắt sửa, sức lại lớn, thiếu chút nữa cắt đứt áo của Lê Chanh.
Nhóc con này!
Làm gì vậy?
“…….
”. Lê Chanh xác thịt mềm trên cổ của nó, trợn mắt: “…….
.
?”.
Mèo lông ngắn cúi người tránh thoát một phen, vươn đầu lưỡi ngửa đầu liếm một cái ngón tay khác của Lê Chanh chỉ vào chóp mũi của nó, thăm dò đi lên phía trước ngửi ngửi, làm ra bộ dáng cực kỳ thỏa mãn hơi hơi nheo mắt lại.
Lê Chanh: “…….
.
”. Cậu cảm thấy chính mình lập tức hiểu được gì đó.
Có phải mèo hoang đều đặc biệt thông minh? Hơi so sánh một chút, trước kia nhà bạn học nuôi mèo cưng quả thực ngốc muốn chết. Nếu không có gì ngoái ý muốn, Xám Nhỏ muốn cậu truyền linh khí!
Cái này sẽ có tác dụng?
“Mời tất cả mọi người đi ra ngoài, nơi này chỉ cần một mình tôi là được rồi”. Thái Anh Hùng mỏi mệt nói, gã không có đuổi người, ngược lại cư dân vây xem trong phòng khám đều tự phát đi ra cửa phòng, người phụ nữ ngăm đen nhấc chó Japanese Spitz mệt mỏi trên quầy, đối với Hắc Mạch muốn nói lại thôi, lại nhịn không được khó chịu lên, dì cuối cùng mắt nhìn giường giải phẫu, quay đầu đi ra khỏi tiệm thú cưng đáng yêu này, khi đi ngang qua bên người Lê Chanh, bước chân dì dừng lại, “Đều đi thôi, cho bác sĩ Thái một chút không gian, cậu ấy cần hoàn cảnh yên tĩnh”.
Nói xong vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, liền muốn kéo cậu đi ra ngoài.
“Chờ một chút”. Thiếu niên nhíu mày lên tiếng, nghiêm túc nói với Thái Anh Hùng: “Có thể anh không tin lắm, nhưng mà tôi muốn thử xem, tôi cảm thấy, có lẽ có thể trợ giúp anh —— như vậy sẽ không có ảnh hưởng gì đối kết quả, không phải sao?”.
Ánh mắt cậu nhìn về phía Hắc Mạch, khuôn mặt đẹp cùng đôi mắt đen láy mang theo nhan sắc làm người ta an tâm.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!