Cánh cửa giam cầm đóng lại chỉ còn có một cái khe hở lưu thông không khí, trong phòng khuyết thiếu hơi thở của chủ nhân, làm cho nam nhân thu hồi biểu tình nhu hòa trên mặt. Y quét mắt lật xem mấy tờ sách lịch sử, lập tức đặt nó về chỗ cũ.
Đây là một cái thế giới hoàn toàn khác, thậm chí trong sách sử Đại Châu giới không có ghi chép đề cập tới.
Có thể suy ra, y đi tới địa vực hoàn toàn độc lập, nơi này yên bình, hòa bình, chỉ ngửi một chút không khí, liền có thể suy ra nơi này đều an toàn hơn so với Đại Châu giới. Không thể tưởng tượng tiểu âm chúc của y cư nhiên chính là ở nơi đây sinh ra, trưởng thành, may mắn chính là trên đời luôn luôn xuất hiện trùng hợp, trong mơ hồ làm cho đối phương có thể xuất hiện ở Đại Châu giới.
Khó trách hắn luôn chuồn nhanh như vậy lại tiện lợi, năng lực xuyên qua như vậy tìm được thật là một vấn đề.
Ngộ nhỡ có một ngày nào đó hắn cảm thấy tâm quá mệt mỏi không trở về nữa thì làm sao đây? Không phải không có loại khả năng này. Dù sao ràng buộc của tình thân, từ trước đến nay rất thâm hậu. Trừ phi……. Vướng bận ở Đại Châu giới cũng là mức độ ngang ngửa.
Nam nhân hơi đăm chiêu chút, tầm mắt nhỏ dần u ám.
Đồ ăn của nhà họ Lê luôn luôn đơn giản, bất quá bình thường ngày chúc mừng hoặc là lúc có khách tới ăn cơm luôn luôn có hai món cay như vậy, cá luộc và đậu hủ ma bà, Trầm Du tựa hồ có chút để tâm đối hai món ăn này, trên tay cầm thượng cổ linh chủng (……) gạo, cho dù tư thái ăn cơm tao nhã cũng đồng dạng không hề áp lực một mình ăn hết non nửa nồi, nhìn ra được, Trầm đại hiệp không phải người ăn được cay, mày vẫn nhăn, môi đều đỏ bất thường.
Nhưng mà đối phương vẫn tư thế liên tục ăn, tựa hồ cũng không phải không thích……. Nhưng loại vẻ mặt này nhìn qua liền cực kỳ rối rắm.
Sau đó chính là mái tóc dài một bàn tay đều cầm không hết.
Cùng kiểu áo Tôn Trung Sơn của ba ba Điền Điền.
Tạo hình là ngọn thương cứng rắn.
“Ngươi không thích ăn cay?”. Sau khi ăn xong Lê Chanh rất thuận lợi mang Trầm Du ra khỏi nhà, bởi vì tính uy hiếp của người bên người thật sự quá lớn, chỗ đông người không dám đi loạn, Lê Chanh chỉ có thể chọn con đường hẻo lánh. Sắc trời tối sầm xuống, hìn bóng người đi đường là cuộn phim tua nhanh, vì thế Lê Chanh sóng vai bước đi, rất dễ dàng phát hiện lúc này cái loại biểu cảm bi thương nhưng vui sướng của Trầm đại hiệp, thật muốn tự đâm hai mắt.
“Thật lâu không ăn thực vật, không có hoàn toàn thích ứng, ta cho rằng món cay đều là ngươi làm, ăn sạch toàn bộ ngươi sẽ cao hứng”. Trầm Du bất động thanh sắc (tỉnh bơ) nhìn Lê Chanh, chẳng lẽ không đúng sao?
“Bầu xào trứng mới là ta làm…….
”.
“Ồ”. Món rau đó hương vị cũng không dễ ngửi……. Bất quá nếu là tiểu âm chúc làm, hẳn là ăn sạch mới đúng, Trầm Du ảo não một lát, bất quá còn không phải toàn bộ không có thu hoạch. Hai món cay, hương vị cay cay giống như miệng của đối phương.
Kích thích lại tươi đẹp.
Tựa hồ nghe ra thất vọng trong đơn âm của Trầm Du, thiếu niên dừng bước chân, phía sau là xe cộ lui tới chạy ngang qua, gió mát thổi tóc ngắn của cậu bay lên, ngứa.
Lòng của Trầm Du cũng ngứa theo.
Vuốt bàn tay, Lê Chanh cười cười, “Ngươi kỳ thật không cần đối ta quá mức nhân nhượng……. Ta nghĩ, quan hệ của kết khế chính là tạm thời, sau khi giải trừ mọi người vẫn sẽ đều tự xây dựng gia đình”. Nhìn đến người đàn ông bỗng nhiên quăng tầm mắt qua và nhướn mày lên, Lê Chanh trấn an một chút, “Hãy nghe ta nói hết, ta có thể lý giải cảm thụ lúc ấy của ngươi, trong cái loại đồ vật này……. Khó tránh khỏi sẽ làm ra lựa chọn như vậy, nếu là ta đoán chừng cũng dùng phương thức đồng dạng”.
Trầm Du: “……”.
“Nhưng mà ngươi cũng có nhìn tới, ta và ngươi không phải người cùng một thế giới, hai người ở cùng nhau là cần phải có tình yêu làm tiền đề, tuy rằng phương diện này ta giống như cũng không hiểu lắm…….
”. Lê Chanh bối rối gãi gãi đầu, tựa như cậu từng có thể nhìn đến dụng tâm của Trần Tử Thanh, lại giống như không cảm nhận được tình cảm nồng niệt của đối phương, cậu sẽ cảm động, cố gắng đón nhận, nhưng mà thứ tình yêu này, cậu chưa từng có nảy sinh qua.
“Ví dụ nói…….
”. Cậu ý đồ đưa ra cái ví dụ, “Ta không thích ngươi, không có tình yêu với ngươi”.
Trầm Du nghe tới ánh mắt không chớp một chút, cảm thấy tim của mình đều phải rạn nứt rồi.
“Ách, ta nói như vậy ngươi có thể hiểu chưa —— bỏ đi, ngươi lý giải đại thể (cơ bản) một chút liền được rồi”. Lê Chanh căn bản không chờ mong Trầm đại hiệp năng động, không nghĩ tới người đàn ông trầm lặng một chút, cư nhiên gật gật đầu.
Lê Chanh thở phào một hơi, tay vỗ vỗ bả vai người đàn ông, híp híp mắt: “Ngươi hiểu được liền thật tốt quá, về sau còn có thể vui vẻ làm bằng hữu”.
“Ân”. Nam nhân cúi đầu, cái trán chạm chạm lỗ tai trái của Lê Chanh, đích nói: “Ta yêu ngươi liền được rồi”.
Thanh tuyến của Trầm Du tựa như tơ lụa của dòng nước, thời điểm thấp giọng có tính kích động, thân thể Lê Chanh nhất thời lung lay trước sau một chút, bên cạnh liền có một đôi vợ chồng già đi qua, ông lão cách rất gần, đột nhiên lảo đảo một chút, không chú ý dưới chân có cái hố, ai ôi một tiếng ngã đập mông xuống.
Lê Chanh ngực hít một hơi, đau lòng vội vàng giúp đỡ nâng lên, ở dưới lời cảm ơn của bà lão và trong ánh mắt khác thường của ông lão quay đầu lại, Lê Chanh mặt không chút thay đổi xoay người, vô tội nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, kéo lấy cổ tay gã vội vàng bước đi.
……...
Anh yêu yêu yêu, yêu cái rắm.
Đi ngang qua một chỗ rẽ, Lê Chanh quen thuộc rẽ vào, là cái loại chợ đêm nhỏ, theo ánh mắt nhìn chằm chằm của Trầm Du, cậu hiểu ý người tháo xuống hai xâu mứt quả, một cái trong đó đưa cho Trầm Du. Trầm đại hiệp cảm thấy mỹ mãn nhận lấy, đều không phải là phong độ thân sĩ thường ngày —— rất nhanh từ bên hông lấy ra một thỏi vàng đặt lên quầy hàng.
“Không cần thối lại”. Trầm Du thản nhiên nói, vàng bạc đối với tu sĩ mà nói đều là tục vật (vật dung tục, tầm thường), chỉ cần tiểu tử kia thích là tốt rồi.
Ông chủ mứt quả nhìn kỹ thỏi vàng trên quầy hàng, cái tay vươn qua dừng một chút: “…….
”.
“Ha ha ha ha, ông chủ, anh ta đùa với ông đấy”. Lê Chanh khóc không ra nước mắt vội vàng lấy thỏi vàng về, từ trong túi lấy ra mười tệ trả tiền. Ôn chủ nghẹn một hơi, khóe miệng run rẩy một chút, “Hiện tại đồ chơi làm tới giống như thật, liền nói thời đại nào rồi, còn trả vàng thỏi, làm tô sợ nhảy dựng”.
“Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ là thời nào rồi mà còn mua đồ trả thỏi vàng chứ, rất trang bức”. Lê Chanh giả lả cười ha hả, hung hăng nhét thỏi vàng vào trong túi tiền của Trầm Du, cắn răng nói: “Ngươi định khi nào thì trở về?”.
*trang bức: khoe của, giả tạo để có được sự hư vinh nhừng thực chất chả có gì trong tay, hai bàn tay trắng
“Chỉ cần là ở cùng ngươi, tùy thời đều có thể”. Biết nhẫn nại của tiểu tử kia có hạn, Trầm đại hiệp tỏ vẻ làm ra nhượng bộ, bất quá ánh mắt y trầm một cái, “Ngươi hướng người khác tìm hiểu qua phòng đấu giá, vì sao không trực tiếp để ta mang ngươi đi?”.
“…….
”
“Có chút thất vọng”. Nam nhân thụ thương dời mắt, “Ta cảm thấy ngươi đang liều mạng trốn tránh ta”.
Trốn tránh và vân vân nghe lên rất không hình tượng, Lê Chanh từ chối cách nói này: “Đó chính là ảo giác…….
”.
Phía sau vừa mới có con xe đạp chạy lại, chủ xe gom sạch túi nhựa nhét đầy trong cái rổ xe đằng trước, lộ ra khuôn mặt của Bùi Oánh Oánh, di động trong túi của cô liên tục rung, mở nghe: “Dạ, Trịnh tổng, dạ, không có tìm được…….
Nhưng mà cậu ta đã đi rồi, không, chỉ sợ không thể như ngài mong muốn, anh ấy là một bác sĩ rất tốt, nhưng mà bề ngoài vẫn là một quân nhân xuất ngũ—— người như vậy muốn giữ bí mật, không ai có thể lấy được từ trong tay anh ấy”.
“Xin lỗi, tôi đã tận lực rồi……”.
Cô nhìn quanh bốn phía, ánh mắt vô thức lướt qua thân người qua đường, cô hơi hơi hoảng hốt một chút, phát hiện một bóng dáng quen thuộc chợt lóe qua đáy mắt, phút chốc bao phủ ở trong biển người, cô thả tay xuống, nghi hoặc nhìn xa xa.
Bóng người lượn quanh, lại không có cái loại cảm giác quen thuộc này.
Là ai?
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ là nhìn nhầm rồi.
Biết được không thể liên hệ người nguyên tác, đề cử của 《Phong Hoa 》 chậm rãi giảm bớt, ba ngày sau topic trang đầu bị một bài hát 《tinh thần biển lớn》 của ngôi sao ca nhạc đang hot thay thế, trên trang đầu đích thật là đã không có vị trí đề cử, nhưng sự thật là cho dù chỉ có thể dựa vào tìm kiếm lùng tìm, lượt nghe thử của bài hát này đang nhanh chóng tăng lên như cũ, rất nhanh theo mười tám vạn của ngày thứ ba tăng lên tới ba mươi vạn, cho tới khi một gã Hoa kiều ở nước ngoài mở Khốc Huyễn âm nhạc online đột nhiên nghe được bài hát này.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!