Thân là một cậu con trai từ nhỏ liền cực kỳ khỏe mạnh, số lần tới bệnh viện của Lê Chanh có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc này cậu tựa như một con sư tử nhỏ mới vừa bị bắn, đón thang máy đi lên tầng ba, đứng thẳng ở cửa phòng siêu B.
Dì Bảo Khiết đi qua đi lại hai lần, nghi hoặc nghi hoặc dừng chân, “Chàng trai làm gì vậy? Bác sĩ Tôn ở trong mà, sao không vào đi?”.
“Cám ơn dì”. Lê Chanh thanh âm như đi trên mây, tay chân cũng có chút như nhũn ra, nhưng hiện tại cậu không thể lùi bước, tất cả đều sẽ ổn thôi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng bất ngờ…….
Cậu vẫn là khỏe mạnh, “……Cháu chuẩn bị trước chút ạ”.
Cậu thở sâu ra một hơi, kiểm soát tâm tình chậm rãi đẩy cửa ra.
Xếp hàng phía trước chính là một bà bầu, bây giờ cô đã vào phòng vách ngăn rồi, đang nhìn bé con ba tháng tuổi, tựa hồ chuẩn ba ba và chuẩn ma ma đều cực kỳ cao hứng, trong phòng phát ra một trận tiếng cười sung sướng, cái cửa soạt một tiếng mở ra.
Vợ chồng trẻ tuổi nói hai câu liền rời đi, bác sĩ Tôn đẩy đẩy mắt kính trên mũi, ánh mắt quan sát trên mặt Lê Chanh một lúc lâu, tựa hồ đang phán đoán mức khỏe mạnh của người tới, hiển nhiên gã chưa có kết luận đối phương có bệnh gì, gã nhún nhún vai, “Cậu nhìn qua rất khỏe mạnh —— như vậy muốn kiểm tra cái gì?”.
Lê Chanh đưa tờ khai qua.
“Gan, thận, túi mật, tụy, lá lách, nhiều thế”. Bác sĩ Tôn than thở gãi gãi đầu, ngẫm lại kỳ thật rất dễ hiểu, suốt ngày cứ ở lì trong phòng xem bản phim chụp nội tạng của làm cho người ta chỉ sợ cũng sẽ không có hứng thú quá lớn gì, nhưng mà dù sao cũng là chức vụ công việc của mình, cho dù bác sĩ Tôn cực kỳ mỏi mệt, cũng nhất định phải nghiêm túc làm, “Đi theo tôi”.
Lê Chanh đi theo đối phương vào phòng vách ngăn, lần trước là bà bầu, lần này chính là cậu. Khẩn trương nằm lên trên giường vừa thay màng nhựa mới, Lê Chanh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn tay của bác sĩ làm động tác kiểm trắc tiêu chuẩn trên bụng mình.
Trong lúc kiểm tra, Lê Chanh rối rắm bất an giống như một người phụ nữ chờ sinh, dụng cụ lạnh lẽo lướt qua ở bụng, thời gian từng giây trôi qua chậm như rùa, quá trình này giống như cực kỳ dài dằng dặc……
Bóng đèn trong phòng ngăn cách hơi u ám, hai mắt Lê Chanh trợn trừng nhìn trần nhà, cảm nhận được xúc giác lạnh lẽo rời xa chính mình, cậu hồi lâu chậm rãi nhắm lại hai mắt, chờ đợi kết luận cuối cùng.
Cửa của phòng vách ngăn bị người lần thứ hai từ bên trong đẩy ra.
“Gan, thận, lá lách, thận của cậu cực kỳ khỏe mạnh, mười bảy mười tám tuổi đúng là độ tuổi khỏe mạnh nhất đầy sức sống nhất, đừng vẫn hoài nghi trên người chính mình mọc ra cái gì đó, uống thêm vài viên vitamin C, sống vui vẻ”. Thanh âm của bác sĩ Tôn truyền ra, đẩy ra cửa của phòng vách ngăn, thiếu niên tóc ngắn cầm phim X-quang chụp gan (…….
) đi ra, trên mặt mang theo nụ cười nhạt thả lỏng.
“Dạ, dạ”.
Nụ cười trên mặt bác sĩ Tôn nồng hậu phất phất tay với Lê Chanh, cũng không có giống người làm ăn theo thói quen nói “hẹn gặp lại” hoặc là “lần sau lại tới” như vậy, lúc làm bác sĩ, gã cũng đã vứt bỏ thói quen này.
Cho dù là mạng sống của người cầm dao, nhất cử nhất động, thậm chí cách nói chuyện, cũng không thể không cẩn thận dè dặt.
Rời đi phòng siêu B, lưng của Lê Chanh vô lực tựa vào vách tường ngoài cửa, đột nhiên nắm ngón tay lại đấm một đấm ở trên vách tường tận lực phát tiết tâm tình kích động của mình, giờ phút này cậu rốt cuộc không khống chế được bên miệng càng lúc càng cười lớn, đáy lòng không tiếng động cười lớn, ha ha ha ha ha ha ha ha…….
Ông đâu không có bị cải tạo sẽ không mang thai lại càng sẽ không sinh con cho người khác!
!
! Đột nhiên đặc biệt muốn đi xem Trầm sư thúc mặt than sẽ có biểu cảm gì!
!
! Có câu nói như thế này, anh nhìn nữa tôi cũng sẽ không mang thai!
!
!
Lê Chanh xoa xoa khuôn mặt cưới tới đau, lý trí liền quay về.
……... Vì thế loại chuyện tìm ngược này vẫn là bỏ đi, tùy ý suy nghĩ là được rồi.
Cậu chống tay đứng thẳng người, ngửa mặt cười lớn một tràng, đối mặt cùng chàng trai phía trước có vẻ đang nhìn chằm chằm chính mình —— khóe mắt chàng trai kia nhìn về phía trước, đang dõi theo độ cong nơi khóe miệng khẽ nhếch của Lê Chanh, hơn nữa đối phương tựa hồ có hút không hiểu một người đàn ông làm xong kiểm tra đi ra từ phòng siêu B, có cái gì tức cười chứ, vì thế lấy một loại suy nghĩ nhìn bệnh tâm thần, sắc mặt trở nên cực kỳ co quắp.
Lê Chanh: “……”
Yên lặng thu hồi tươi cười khoa trương, Lê Chanh từng bước đi về phía trước.
Chàng trai xếp hàng không dự đoán được cậu ta đột nhiên bắt đầu đi tới, không khỏi mi tâm chấn động, mông ngồi ngay ngắn ở ghế dài nhất thời giống như bị đốt nhấc cao một chút, tai nghe bên lỗ tai rớt xuống, cái di động nặng nề nện ở trên chân.
“Ngao!
”. Tiếng nói cực kỳ thê lương.
Âm nhạc trong tai nghe tạm dừng, lập tức chuyển bài hát tiếp theo, sau đó truyền ra tiếng vang khá nhỏ.
——”……Rè rè rè rè………. 【……. Thích nhất nghe hát, cậu ở bên cạnh ca hát, sự chú ý của nó sẽ dời đi 】…….
.
Rè rè……. 【Ngũ âm của tôi】…….
.
Rè rè rè…… 【…….
Không sao, nó nghe không hiểu, được rồi, có thể hát…….
】…….
”.
Cái quỷ gì vậy?
Chắc là rớt chấn động một chút, âm nhạc trong tai nghe truyền ra cũng trở nên rè rè rè nghe không rõ lắm, Lê Chanh chỉ mơ hồ nghe được vài âm thanh, khá hài hước chính à, truyền ra rành rành phải là một bài hát, cuối cùng lại rớt thành một ít trò chuyện đứt quãng.
Tuy rằng người nào đó trong nháy mắt cảm thấy có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu……… Hiển nhiên tự mình cũng không thường nghe âm nhạc, chẳng lẽ là bài hát chủ đề của một bộ phim?
Lê Chanh không có nghĩ nhiều, chuẩn bị thản nhiên rời đi, đúng lúc chàng trai xếp hàng luống cuống nhặt di động lên cầm vuốt ve, kêu hai tiếng cực cưng cực cưng, rút tai nghe khỏi lỗ cắm, tiếng lạch cạch phóng đại liền như vậy truyền ra.
Lê Chanh: “…….
”. Giai điệu này…….
.
Âm thanh này…….
.
“Bệnh viện cấm lớn tiếng ồn ào!
”. Y tá áo trắng ngồi ở cái bàn giữa tầng lầu rất nhanh nghe được âm thanh.
, “Mở nhạc nơi công cộng cũng không được! Người bệnh cần nghỉ ngơi!
”.
“Không không không, chị sai rồi, cho dù bài hát này phát nơi công cộng ở bệnh viện cũng không sao, bởi vì đây là thần khúc!
”. Chị y tá à, chị chưa từng nghe qua ao? Bài hát này được nhạc sĩ nổi tiếng người Pháp gọi là [chữa trị của linh hồn]! Trước đó khi quần chúng trong nước chỉ coi nó là một bài hát bình thường mà nghe, nhưng mà không phải!
”. Bây giờ tâm tình của chàng trai xếp hàng cực kỳ kích động, “Sau khi nó truyền ra khỏi biên giới liền khác, một lần cơ hội tình cờ nhóm nghệ thuật gia của nước ngoài phát hiện nó có thể xoa dịu tâm tình của người giàtrong viện dưỡng lão, chữa trị cho tâm hồn của bọn họ…….
”.
Có lẽ cảm thấy ngôn ngữ cũng không có sức thuyết phục, chàng trai xếp hàng nhanh chóng trên di động tìm trang web mở ra một cái diễn đàn bình luận âm nhạc của nước ngoài, kéo tới phiên dịch tiếng Trung.
—— tiêu đề: 【 giám định và thưởng thức âm nhạc 】
【Đất đai của nước ngoài in dấu bước chân tôi, nhưng mà tôi lại không quên được cố hương, hôm nay tôi mở mộ trang web của Trung Quốc ra, nghe được một bài hát ngâm nga tùy ý, tựa như những người nước ngoài nói vậy, giai điệu cổ phong bất quá chính là khúc phong truyền thống của Trung Quốc thôi, nghe kỳ thật cũng không dễ nghe, ha hả 】 —— cảm giác bên trong một chuỗi tiếng Anh, hai cái chữ Hán cuối cùng kia rất có thâm ý.
—— lâu chủ có thời gian như vậy, còn không bằng nghe thêm mấy lần bản giao hưởng Định Mệnh, sẽ phát hiện có ý nghĩa hơn so với cái gọi là cổ phong của phía trên.
—— nghe xong, không biết nên hình dung như thế nào, nếu đây là âm nhạc cổ phong của Trung Quốc, tương lai tôi sẽ không lại đi khinh thường giai điệu thong thả như vậy, nó có một loại mị lực du dương.
Bình luận đằng trước coi như bình thường, tới đằng sau không biết tại sao cư nhiên thảo luận càng lúc càng phát triển mãnh liệt, có người nhiệt tình yêu thương âm nhạc quê hương nói lời phản đối, cũng có người nghe xong nói lên tâm tình của chính mình, tóm lại khắc khẩu không ngừng.
Trong đó không thiếu ngôn luận của nhạc sĩ nổi tiếng, trong đó ý kiến tối cao chính là “Bàn về bài hát chữa trị linh hồn” của nhạc sĩ “Matt F”, gã lấy ba mươi người già ở một viện dưỡng lão làm thực nghiệm, phát hiện bài hát này không chỉ có thể khiến người trẻ tuổi cảm thấy thoải mái, càng dễ dàng khiến người già duy trì tâm tình vui vẻ.
Quay lại hiện thực.
“Có lẽ cậu nói có lý, nhưng mà không thể vi phạm quy định của bệnh viện”. Cô y tá bất vi sở động (không có hành động nào, không bị thuyết phục), chàng trai xếp hàng uể oải tắt loa ngoài, một lần nữa cắm tai nghe vào điện thoại, gã vốn cũng không phải là muốn mở nơi công cộng, chính là đột nhiên bị nhắc tới một bài thần khúc gần đây hao tốn tâm sức tra được, thử tuyên dương nó thôi.
Y tá đi rồi, tại chỗ giống như rơi vào một mảnh lặng như tờ. Lê Chanh tin hai tai mình không có nghe sai, cái thanh âm kia đích thật là…….
Cậu ngậm miệng, giống du hồn bước đi, “Anh bạn, bài hát vừa rồi tên gì vậy…….
”.
Trong xoang mũi chàng trai xếp hàng còn nghiêm túc hừ một tiếng, một bên theo phản xạ trả lời: “《Phong Hoa》”.
Được đến một cái đáp án ngắn gọn, Lê Chanh trả tiền siêu B, ngồi ở trên ghế đá ngoài bệnh viện mở di động lướt mạng, rất nhanh thông qua Baidu tìm được bài post âm nhạc 《Phong Hoa》 của một người Trung Quốc, nhìn bên trên liên tục có đám người tìm kiếm người hát, thậm chí còn có các loại xin người hát xin bản thu âm gốc, tim cậu đập thình thịch.
Sao bài hát này truyền lên mạng rồi?
Cậu rõ ràng…….
Là hát tại trong bệnh viện thú cưng, căn bản không có người ghi âm. Thi thoảng nghe được âm thanh của chính mình bị coi là âm nhạc quốc tế mà tán thưởng, Lê Chanh bình tĩnh không được.
Nếu người khác biết cậu là người hát, tín ngưỡng giá trị nhận được nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều, có lẽ trong một đêm ngắn ngủi có thể đột phá luyện khí cảnh đạt tới một cái trình độ hoàn toàn mới, đây là kỳ ngộ khả ngộ bất khả cầu.
*khả ngộ bất khả cầu: chỉ có thề tình cờ có được chứ không thể mưu cầu, tìm kiếm được
Nhưng mà vẫn cảm thấy độ hot của bài hát không có thực, hơn nữa, đó đều không phải là là bài hát chính cậu viết, nếu thừa nhận chính mình là người hát, chẳng phải là ăn cắp bài hát của người khác sao? Trong lòng Lê Chanh suy tư, lắc lắc đầu.
Ngón tay cậu trượt trên màn hình xem lướt qua, xem các loại não bổ thiếu nam thiếu nữ đường hoàng bình luận trên bài post.
………
—— Rất tăng khí thế cho đại Trung Hoa chúng ta!
—— Hy vọng người hát bài này có thể bị tìm ra, chúng ta cần âm nhạc chữa trị như vầy, cho dù không có bài mới, bài cũ cũng phải thu âm hoàn mỹ lần nữa mới đúng!
—— Giống lầu trên. Nhưng mà tôi nghĩ thầm, nếu thật sự có loại âm thanh này, người hát sẽ không bị lôi đi nghiên cứu chứ?
………
Trượt trên màn hình dừng lại tại phần cuối của trang thứ nhất, ánh mắt Lê Chanh xem qua một lần chữ Hán này, nghiên cứu…….
.
Cũng không phải là không có khả năng.
Nếu như thật sự có người tới đặc biệt truy xét, chính mình buôn bán trân châu tới trăm vạn và giao dịch da cáo trên Taobao, trước mặt cơ quan nào đó là hoàn toàn không giấu diếm được, tới lúc đó bí mật giữ tại trong lòng cũng liền tự sụp đổ.
Cậu không thể bởi vì sơ suất nhất thời của chính mình, làm cho người nhà bại lộ trước mắt người có ý đồ.
Nghĩ tới đây, Lê Chanh cười khẽ một chút không hề để ý đối với bài hát nổi tiếng, tắt trang web trên màn hình, cậu nhét di động vào trong túi quần, chỉnh chỉnh vạt áo một chút, chỉ cảm thấy một giọt mưa rơi xuống chóp mũi cậu.
Yên lặng đội nón áo lên trên đầu, hai tay Lê Chan đút túi quần, vội vàng đi vào trong mưa.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, thân ảnh dưới màn mưa lại giống cây tùng trên núi đá cao chót vót, thon dài mà thẳng tắp.
*Bản giao hưởng Định Mệnh:
Bản Giao hưởng Số 5 cung Đô thứ Op. 67 “Định mệnh” được Beethoven sáng tác vào giai đoạn 1804-1808. Đây là một trong những bản giao hưởng âm nhạc cổ điển nổi tiếng nhất và phổ biến nhất, và thường được trình diễn tại các buổi hòa tấu.
(1) Bản giao hưởng gồm bốn chương (movement): chương mở đầu sonata, andante, chương scherzo tiết tấu nhanh dẫn đến chương cuối attacca. Nó được trình diễn lần đầu tiên tại nhà hát opera Theater an der Wien ở Viên năm 1808, ngay sau đấy bản giao hưởng đã trở lên nổi tiếng. E.
T.
A. Hoffmann miêu tả nó là “một trong những tác phẩm lớn của thời đại”.