“Buổi thử vai của Patrick ở lầu mấy”.
“Lầu bốn”.
Nhìn sắc mặt của Tống Tu Nhiên, thư ký rất hiểu ý đẩy cửa phòng nghỉ ra, quay đầu lại thấy tổng giám đốc nhà gã đứng ở tại chỗ do dự một lát, rốt cục vẫn là dũng cảm nện bước bước ra —— kế tiếp có lẽ sẽ thấy người mới của cậu chủ Từ đề cử tới bị dạy bảo giống như cá nhỏ chạy trốn xung quanh rãnh nước, có lẽ sẽ thấy đạo diễn nước ngoài nổi cơn tam bành, đương nhiên nếu thử vai còn chưa bắt đầu, thế giới liền vẫn là tốt đẹp…….
Đi qua hành lang, đoàn người bước nhanh hướng phòng quay phim, tài liệu cách âm đặc thù bao vây lấy vách tường màu đen và cửa lớn phòng quay phim gần như muốn hòa làm một thể, bốn diễn viên chờ bên ngoài không biết ai phát hiện Tống Tu Nhiên trước, đều kích động đứng lên khỏi ghế dài.
Ấn tượng của những người này đối Tống Tu Nhiên ước chừng chỉ dừng ở báo chí tạp chí hoặc là tại tan làm gặp nhau, hoặc là trên màn hình lớn hoạt động nội bộ công ty điện ảnh và truyền hình Kim Điển công chiếu, nhìn thấy nhưng không với tới được, nhưng mà cho dù không thường tiếp xúc, thân phận đối phương ông chủ lớn của Kim Điển cũng đủ để khiến mọi người nơi này nhớ rõ khuôn mặt kia —— góc cạnh đẹp đẽ, mặt thanh niên khắc họa mấy phần đường hoàng khí phách.
“Bên trong thế nào rồi, thử vai bắt đầu rồi sao?”. Ngón tay thư kí đã để lên trên tay nắm của cánh cửa, gần như chỉ cần đẩy một cái có thể nhìn thấy tình huống bên trong, bốn người đều lắc đầu, tỏ vẻ không rõ ràng lắm.
“Thử vai tựa hồ ra chút vấn đề, vốn là người mới đang phỏng vấn, sau đó không biết xảy ra tình huống gì, tiếp theo lại đi vào một nghệ sĩ của công ty tới thử vai, nhưng mà dựa theo quy tắc của công ty, cần phải là người trước đi ra người sau mới có thể đi vào, này……...
”. Trong đó một thiếu niên mặt mũi sạch sẽ chần chờ một chút, đáy mắt hiện lên một đạo ý lạnh, gã biết người nọ vừa mới tiến vào là Giang Thiệu Tuấn, gã biết nhiều nhất đối diễn viên này cũng chính là lai lịch của đối phương bất phàm, bối cảnh bản thân và gia đình xem như vô cùng tốt trong giới, cũng bởi vậy có thể tùy ý chọn lựa vai diễn, nam diễn viên đóng kịch thần tượng tuổi trẻ《tình yêu dưới cây táo》vốn là Cảnh Hiền gã xuất đạo tới nay diễn vai nam chính đầu tiên, công ty cũng là muốn cho gã một cơ hội tăng danh tiếng, nhưng cố tình khiến người đại diện của Giang Thiệu Tuấn nhìn trúng vai diễn này, nói là phát sóng hiệu quả sẽ tốt, vì thế chỉ vì một câu của Tính Giang liền đoạt đi vai diễn.
Vốn loại chuyện này ở trong vòng trong này cũng là nhìn mãi quen mắt, tình huống gì hết thảy nói chuyện bằng thực lực, không liên quan anh là nhân mạch lợi hại hay là kỹ năng diễn xuất lợi hại có thể cướp được chính là của anh, nhưng dù sao khi đó Giang Thiệu Tuấn cũng là một diễn viên hơi nổi tiếng, thân là người mới có lai lịch lại chạy xuống tới cướp vai diễn của gã, cón có chút không thể nào nói nổi rồi.
Lúc Cảnh Hiền nói chuyện cố ý do dự vài giây, nghe lên tựa hồ cũng không có pha lẫn tình cảm cá nhân gì, nhưng thực tế đã không dấu vết đâm chọc Giang Thiệu Tuấn, tin tưởng sau đó chỉ cần Tống Tu Nhiên nhìn thấy Giang Thiệu Tuấn, tự nhiên liền sẽ hình thành một loại phán đoán —— Giang Thiệu Tuấn ỷ vào thân phận không để quy tắc của công ty vào mắt, ở trước mặt đạo diễn Patrick cũng dám làm như vậy, chỉ sợ là sớm thành thói quen rồi, loại nghệ sĩ không tuân thủ quy tắc này, ông chủ nào sẽ thích?
Không thể không nói, Cảnh Hiền đích xác bắt được tâm lý của cấp trên, nhưng mà gã lại không biết lúc này tâm tư của Tống Tu Nhiên căn bản không ở phương diện này, ngược lại đối trong giọng nói gã nhắc tới “thử vai xuất hiện ngoài ý muốn” chú ý thật lớn.
Đau đầu vịn vịn trán, ngón tay Tống Tu Nhiên đẩy ra cửa phòng quay phim, trong nháy mắt mở cửa, trong phòng nhưng không ồn ào náo động như trong tưởng tượng, mà là vô cùng im ắng, im ắng giống như tại yên tĩnh chờ một nồi nước sắp sôi.
Khác thường cùng trong dự đoán hoàn toàn không hợp làm cho đáy lòng Tống Tu Nhiên dâng lên một tia cảm giác cổ quái, gã kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt lại đúng lúc đối lập cùng một tầm mắt cố chấp mà lạnh lẽo, nháy mắt chỉ cảm thấy một cỗ áp lực lớn lao theo đầu vai nện xuống.
Loại cảm thụ này không thể dùng lời nói, vô hình vô sắc rồi lại áp lực thoáng như thực thể, nói chung chỉ có người tự thể hội mới có thể chân chính hiểu được.
Trước đó Tống Tu Nhiên tuyệt không tin tưởng có người chỉ bằng đôi mắt liền có thể khiến chính mình rùng mình quỳ phục, chính là hiện tại gã tin, bởi vì đứng ở trước mặt đã không phải một người đơn thuần, mà là một tôn chiến phật bác ái mà che chở.
Mà chính mình, tựa như trong ánh mắt kia lộ ra tin tức —— một cái ngoại tộc sắp bị diệt trừ.
Tống Tu Nhiên cứng đờ ở tại chỗ, cơ hồ ngay cả xương cốt đều chấn động.
Lê Chanh trong đầu suy nghĩ chính là tháng trước ở Ngọc Hoàng tông chiến đấu cùng yêu thú luyện khí tầng năm, đằng sau mình là một số người không hề quen biết, có thanh niên có thiếu niên còn có trẻ con hơn mười tuổi, bên hông là đệ tử đồng tông từng tới cướp phòng từng có tranh chấp lợi ích, ngày đó bầu trời không ánh nắng, mây đen áp đỉnh, chấp sự và đệ tử cấp cao tất cả đều vắng mặt, có thể chống đỡ lực lượng yêu thú chỉ có thể dựa vào chính mình, mà khi trước mắt xuất hiện con yêu thú luyện khí tầng năm thứ nhất, tất cả mọi người tuyệt vọng.
Cậu tưởng tượng thấy yêu thú đang ngồi xổm canh giữ ở trước mắt, đối mặt rất nhiều ngoại môn đệ tử tùy thời mà động, Lê Chanh cất bước kề vai sóng đôi chiến đấu đứng thẳng……. Không thể không nói động tác như vậy tại lúc mặc chiến giáp có vẻ đặc biệt khốc huyễn. (khốc = ngầu lòi, huyễn: huyền ảo)
Đội phục (đồng phục của một đội quân) của chiến hạm Ngân Hà xuất xứ nước Mĩ do bậc thầy thiết kế Shami Te thiết kế, lấy màu bạc là chủ đạo, ngoài ra thêm quần màu đen sẫm bó sát và áo màu đỏ máu phát sáng, đều bao vây bên trong áo giáp da màu bạc nửa chạm rỗng, thành công gợi ra hình dáng cơ ngực và mông của đàn ông, Patrick vốn cho rằng người thiếu niên mặc vào đội phục này không nhất định có thể diễn dịch ra sự dũng mãnh mà cô nàng kia muốn cực lực biểu đạt trong kịch bản.
Nhưng mà rõ ràng, đối phương làm được, hơn nữa làm tới cực kỳ tốt.
Patrick nhìn thẳng ảnh hưởng hiện ra trong ống kính, ngón tay vô thức điểm nhẹ vị trí bất đồng phía sau Lê Chanh, một cái, hai cái, ba cái, bốn cái……. Rơi xuống đường nhỏ đúng lúc là một người tách biệt với sáu đội viên khác trong đội ngũ, mép miệng cậu ta hơi hơi nhếch lên, trong miệng đã nhẹ giọng lẩm nhẩm mấy cái tên khác rồi: “Frank, Tony, Lulu, Owen, Jeffery, Shirley……”.
Lê Chanh gắt gao nhìn chằm chằm Tống Tu Nhiên, trán Tống Tu Nhiên hơi hơi có chút đổ mồ hôi, tựa hồ đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người đối phương, mỗi một giây đồng hồ trôi qua đều sẽ tiêu hao một phần hơi sức của gã, hơi thở gã hô hấp dồn dập.
Áp lực trên người chợt giảm bớt, thần trí dần dần thu hồi, Tống Tu Nhiên lại đột nhiên thần kinh kéo căng, loại tình huống này bất thường, rất quỷ dị —— người này là ai?
—— Này, mịa nó là đang thử vai?
Tống Tu Nhiên luôn luôn bình tĩnh không biến sắc tu dưỡng vô cùng tốt ở trước mặt người khác, giờ phút này trong lòng nhịn không được nói tục, nếu không phải trong phòng quay phim còn có nhiều người như vậy, chính mình ít nhiều còn có khẩu khí chống đỡ, chỉ sợ lúc này gã cũng đã chân nhũn tới tựa vào trên tường…….
.
Mấu chốt là vừa cỗ áp lực vừa nãy là chuyện gì xảy ra? Ảo giác sao?
Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua chỉ bằng một ánh mắt có thể sắc bén tới áp chết người ta!
Đó không phải tình tiết thần thoại sao?!
—— Dù sao cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp, tuy rằng trong tâm có kiếm, cũng phải dùng kiếm chém lá chặt bông mới có thể đánh quái thăng cấp được không!
“Ta là Eddie”. Tống Tu Nhiên nhìn mỉm cười bình thản của Eddie, mồ hôi thấm ướt mắt của Lê Chanh, nhìn qua có chút không mở mắt ra được, nhưng cũng không phải không ảnh hưởng lắm, “Loài người nói ta ngu ngốc thiếu hụt, chính phủ cho rằng ta phản động, đồng đội nhận ta là đội trưởng, cho nên bảo vệ đồng đội, mới là trách nhiệm hàng đầu của Eddie ta”.
Nét mặt Lê Chanh giống như băng video dừng hình ảnh một phút đồng hồ, ngay tại Tống Tu Nhiên cho rằng thiếu niên có phải chuột rút hay không……. Đối phương lại bỗng nhiên thu hồi động tác bước chân như con thỏ nhảy nhảy giãn gân cốt, thuận tiện còn nâng tay lau mồ hôi khắp mặt —— diễn xuất quả thật rất mệt, đổ nhiều mồ hôi như vậy cũng rất khó chịu.
Tống Tu Nhiên: “……”.
“Đạo diễn, ok chưa ạ?”. Làm vận động hạ thấp ngực, Lê Chanh cười quay đầu, lại yên tĩnh lại, đôi môi mím chặt kia đã khôi phục ngay sau đó, biến thành một độ cong cực kỳ nhu hòa.
Patrick cũng lộ ra một cái mỉm cười, không nghĩ tới tùy tiện bị ném qua vai có thể đạt được thu hoạch bất ngờ như vầy, tuy rằng té ngã là chính mình, nhưng mà có loại chuyện tốt này, gã không ngại té ngã thêm mấy lần…….
.
Đương nhiên, nếu đối phương xuống tay nhẹ chút nữa liền càng tốt.
“Cậu ta chính là…….
??”. Tống Tu Nhiên đờ đẫn, Lê Chanh rất ít chụp hình, cơ bản chính là chứng minh nhân dân và hình 4×6 của hồ sơ cá nhân trong trường học, cho nên Tống Tu Nhiên là nhìn qua hình chụp của Lê Chanh, nhưng chỉ có bởi vì nhìn hình chụp mới có chút không dám tin. Tuy rằng ngũ quan đều lớn lên như nhau, nhưng cảm giác hình chụp là một chuyện, người thật chính là một chuyện khác…….
“Dạ”. Thư ký đẩy mắt kiếng, rất hoàn mỹ đón lời, gã nhưng thật ra không có giật mình giống như Tống Tu Nhiên, tư liệu của thủ khoa đại học này đều là gã đi thu gom, tự nhiên thấy qua bộ dáng của thiếu niên sau khi thi đại học thông qua các loại tài liệu.
Tống Tu Nhiên: “…….
. Loại hành động này coi như là người mới?”. Cậu chủ Từ à anh khi nào thì có thể hố anh em như vậy chứ? Còn tùy tiện ký cái hợp đồng hai năm để thằng nhóc này vào học viện hí kịch đại học C là được, viên ngọc thô chưa mài dũa này, thứ này có thể tùy tiện ký sao?
“Đạo diễn Patrick, không tiếp tục thử vai nữa sao?”. Người đại diện của Giang Thiệu Tuấn thấy thế, mày nhíu sâu, xem ra là chính mình suy nghĩ không chu toàn, thì ra cho rằng chẳng qua là một người mới, không nghĩ tới kỹ năng diễn xuất sẽ cao như vậy, nhưng mà trước đó cô dẫn Giang Thiệu Tuấn chạy tới phòng quay phim đã làm tốt dự định xấu nhất rồi, hiện tại chỉ có một biện pháp tới xoay chuyển thôi, người đại diện cầm thư đề cử đưa qua, “Đây là thư đề cử của đạo diễn Cao Xương, vẫn là hy vọng ngài có thể cho tiểu Giang một cơ hội, cậu ấy cũng là cực kỳ hâm mộ và sùng kính đối ngài, vẫn hy vọng có thể tham gia diễn bộ phim của ngài”.
“Hơn nữa, lần này không phải ngài hợp tác cùng công ty Kim Điển sao, tiểu Giang vừa vặn là nghệ sĩ của Kim Điển…….
”. Cô lời còn chưa dứt, Patrick như là nghĩ tới cái gì, vẻ mặt giật mình mắt nhìn Lê Chanh, “Cậu không phải diễn viên của Kim Điển?”.
“Không…….
”.
“Bây giờ còn không phải, bất quá lập tức liền phải rồi”. Thư ký bên cạnh Tống Tu Nhiên nhận được ánh mắt của ông chủ, nghiêm trang mang theo hợp đồng đi tới, nâng tay: “Xin chào, Lê tiên sinh là chủ tịch Từ đề cử tới nhỉ”.
Lê Chanh mới tốt nghiệp cao trung, vẫn là nhóc con mới ra đời, lần đầu thấy trường hợp trịnh trọng như vậy, tâm tính cũng nghiêm túc lên theo, vội vàng đưa tay cầm, “Dạ”.
“Hôm nay là có thể bàn bạc hợp đồng, tuy rằng biết ánh mắt của chủ tịch Từ luôn luôn sẽ không sai lầm, nhưng sau khi nhìn màn Lê tiên sinh diễn thử vai này, chúng tôi liền cũng có tin tưởng rồi, vị này chính là ông chủ chúng tôi”. Thư ký lùi một bước, mí mắt Tống Tu Nhiên khẽ nhúc nhích, vừa rồi cái khí thế bức người của đội trưởng Eddie kia cho dù hiện tại biến thành thằng nhóc mềm nhũn vẫn là khiến gã có chút nghĩ lại còn rùng mình, một đôi mắt kia nhìn qua, chính mình thiếu chút nữa liền mất mặt rồi.
“Vốn là muốn cho cậu đi thử vai cái kịch thần tượng, không nghĩ tới ngay cả loại điện ảnh chế tác này cậu đều có thể khống chế được, chỉ có thể nói may mắn đạo diễn kéo nhầm người”. Tống Tu Nhiên tự nhiên khoát tay lên trên vai Lê Chanh vỗ vỗ, “Sau này sẽ cử một người đại diện cho cậu, nhiệm vụ chủ yếu là giúp cậu đối phó phóng viên, liên hệ những bộ phim mới, cậu chủ Từ và tôi đều là anh em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có cái gì khó khăn đều có thể tới tìm tôi, hử?”.
Lê Chanh ngoan ngoãn gật gật đầu, kì thực suy nghĩ sớm liền ngao du nơi khác rồi.
Cậu âm thầm cân nhắc một chút, lòng nói ông chủ mới này không chỉ có có thể chống lại khí thế vừa rồi cậu lơ đãng phóng ra, bây giờ còn có thể nói ra một tràng dài lưu loát như vậy, cũng là rất năng lực.
Tống Tu Nhiên là không biết trong lòng Lê Chanh suy nghĩ cái gì, bằng không nếu nghe được câu nói chuẩn như vậy phải hộc máu, gã vỗ bả vai của thiếu niên, nheo ánh mắt nhìn qua người đại diện của Giang Thiệu Tuấn, đối phương không tính là người đại diện hạng vàng của công ty Kim Điển, cũng chính là hạng bạc dựa vào bên trên một chút, không có gì đặc sắc, mấu chốt là dẫn nghệ sĩ có thân phận không tồi, đầu tiên vẻ ngoài bản thân Giang Thiệu Tuấn rất được, xuất thân to lớn còn có người anh trai quăng tiền cho em trai quay phim.
Nếu không phải anh trai đối phương không chen chân phương diện giới showbiz này, chỉ sợ cũng sẽ không thả Giang Thiệu Tuấn tới Kim Điển.
Nếu là đạo diễn Patrick bởi vì do thư đề cử đem vai diễn cho Giang Thiệu Tuấn, gã thật đúng là không thể nói gì, nhưng mà …….
.
Tống Tu Nhiên cũng nghe ngóng không ít đối vị đạo diễn nước ngoài này, người này trong mắt bình thường đều là thực lực cao nhất, nói đơn giản, người ta quay phim cuối cùng chính là vì các rạp đạt được doanh thu cao, thật gặp được diễn không thể bỏ qua, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.
Tại trong lòng những người này, cho dù là một vai phụ có cũng được mà không có cũng được, cũng đồng dạng cần chọn người thích hợp, thà ít mà tốt.
“Vậy để cậu ta thử một lần đi”. Patrick nhìn nhìn nội dung trong thư, dù sao cũng là bạn già đề cử tới, nói không chừng cũng có cái sở trường hơn người gì…….
. Tuy rằng gã không biết là còn có ai sẽ diễn vai Eddie tới cái cảnh giới kia như Lê Chanh, cho dù không phải người đối mặt cùng Lê Chanh, gã đứng ở bên cạnh vẫn như cũ có thể cảm giác khí thế đè đầu kia, rất khó tưởng tượng một người thiếu niên hơn mười tuổi là như thế nào bồi dưỡng ra hành động độ khó cao như vậy.
Demi gọi Lê Chanh đi thay quần áo, đạo diễn Patrick cầm tay của Lê Chanh, “Rất chờ mong hợp tác cùng cậu”.
“Tôi cũng vậy”. Lê Chanh cười cười, nghe xong lời Tống Tu Nhiên thì cậu mới biết, thì ra chính mình là theo sai đạo diễn thử nhầm vai rồi, ngoài ra Lê Chanh cũng không nghĩ nhanh như vậy liền bắt đầu diễn xuất……. Bởi vì hôm nay chẳng qua đúng lúc thôi, chẳng qua vừa mới từng thân lâm kì cảnh, cho nên mới có thể diễn tốt như mới nãy.
Nếu như đổi là vai diễn khác…….
Cậu ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, tiến vào phòng thay đồ cởi chiến giáp, lòng nói nếu không có loại trùng hợp này, đoán chừng diễn xuất sau này sẽ khiến đạo diễn cảm thấy rất sốt ruột.
Thảo luận ký hợp đồng xong liền qua giữa trưa lúc mặt trời chói chang nhất, sau khi Lê Chanh về tới nhà đột nhiên ngửi được một mùi hương cực kỳ ngọt ngào, cậu chưa ăn cơm trưa nên bụng đã sôi ùng ục rồi, không tự chủ được đi tới phòng bếp, chỉ thấy trên bếp gác một cái giá, mặt trên đồng loạt xếp một loạt khoai lang nướng chín.
“Về rồi”. Mẹ Lê tháo tạp dề, cầm cái bao tay bỏ củ khoai lang nóng hầm hập vào trong cái khay bên cạnh, giơ tay bẻ làm đôi, làm bộ thờ ơ nói: “Hôm nay mẹ nhận đài truyền hình phỏng vấn”.
Lê Chanh: “…….
”
“Con mẹ cư nhiên là thủ khoa đại học!
”. Mẹ Lê nói xong liền nhịn không được cười thành tiếng, “Con cũng không biết những người cầm máy quay luôn hỏi đông hỏi đối với cuộc sống ngày thường của con, con mẹ mỗi ngày đúng giờ ngủ, không cần thức đêm làm bài tập cũng không cần mang một đống sách về đều có thể thi ra thủ khoa, cho nên nói học tập cũng không có thể học chết bỏ, phải động não, con nói đúng không nè?’.
“Đúng ạ, đúng ạ”. Lê Chanh đổ mồ hôi, kỳ thật con trai mẹ cũng không phải không học nhiều, chính là trí nhớ nâng cao kéo theo đọc sách cũng nhanh, hoàn toàn là hành vi làm bậy, liền này mẹ còn có thể lấy ra đạo lý lớn tới?
Cầm hai nửa củ khoai lang, Lê Chanh cầm một cái gặm hai miếng, thừa dịp lúc mẹ Lê quay đầu lại nấu cháo khoai lang vội vàng chuồn về phòng.