Không biết dùng cách gì tra được chỗ ở của Lê Chanh, phóng viên đứng đầy đầu cầu thang và dưới lầu, Tống Giai ấn cái trán, lúc này mới nhớ tới hiện nay nghệ sĩ nhà mình còn ở tại ký túc xá trường học, mà nơi này tình hình chung là không phòng bị được phóng viên.
Tống Giai cầm lấy di động, nhìn một vòng trên danh bạ, ánh mắt dừng tại một cái tên, suy nghĩ một chút vẫn là gọi số điện thoại của cái tên kế tiếp, người nọ nhất định cực kỳ chú ý chuyện của Lê Chanh, tóm lại là người của anh ta, mượn dùng một chút lực lượng của anh ta cũng không phải không thể.
Lê Chanh ru rú hơn nửa ngày ở ký túc xá, cơm trưa không cần nghĩ nhiều, không ăn.
Đườn mập mặt buồn rười rượi thở dài thở ngắn nửa ngày, Lê Chanh mở notebook lướt diễn đàn trường học, xem mấy cái《 đêm hôm đó, chuyện xưa không thể không nói giữa tôi và Lê Chanh》,
《hàng xóm của tôi là Lê Chanh》,
《bạn học của tôi là Lê Chanh》, 《 nhật ký quan sát thần thi cử Lê Chanh: Phát triển toàn diện đức trí thể mĩ như thế nào》, tỏ vẻ khâm phục đối tư duy của quần chúng……... Thuận tiện lại nhấn mở thư mật trong diễn đàn “Huyền pháp nhân sinh” xem xét một phen.
Cũng đã hơn một tháng trôi qua rồi, “Người rảnh rỗi tới quấy nhiễu” vẫn như cũ không có gửi tin nhắn tới, Lê Chanh nhíu mày, từ trước đến nay cậu không thích lo lắng hướng phương hướng xấu, nhưng đối phương một chút tin tức đều không có đột nhiên biến mất làm cho cậu nhịn không được mà lo lắng.
Hơn nữa chính là, Tần Lĩnh bí cảnh qua thêm một tháng nữa liền muốn đóng kín rồi, nếu tới khi đó còn chưa thể rời đi tầng thứ ba bí cảnh, sau này cậu và Trầm Du chỉ sợ liền rốt cuộc không ra khỏi bí cảnh được nữa.
Đang tại miên man suy nghĩ, cửa sổ của phòng ngủ đột nhiên nhúc nhích, thủy tinh trong suốt tự dưng ở dưới tác dụng của một cỗ ngoại lực bể nát vụn, Lê Chanh ngẩng đầu, chỉ thấy đại ca xã hội đen Trầm Du nhẹ nhàng nhảy xuống, nhịp bước thong thả đi qua.
Lê Chanh: “…….
.
”
“…….
.
”. Đường mập: “!
!
!
!
!
”.
“Sao anh lại tới đây?”. Lê Chanh nuốt ngụm nước bọt, chạy tới nhìn nhìn bên ngoài ban công, bởi vì thủy tinh vỡ thành mẩu vụn rất dễ dàng ló đầu ra nhìn xuống, bên dưới là một ngõ nhỏ không có người qua lại, tầng lầu khá cao, những phóng viên này tự nhiên sẽ không canh giữ ở dưới ban công, thật làm khó Trầm sư thúc luôn luôn không đi đường bình thường còn có thể tìm được một cái đường tắt như vậy, Lê chanh rụt đầu về nhìn trình độ tổn hại dưới cửa sổ, không khỏi khóe miệng co rút, nhưng mà có phải có hơi bạo lực quá mức hay không?
“Mang cậu đi”. Trầm Du giơ di động lên, lúc này Lê Chanh mới nhớ tới đến chính mình từng nói số di dộng của Trầm Du cho chị Tống, nhưng mà loại thời điểm này chị Tống làm sao sẽ gọi cho Trầm Du vậy? Không phải nên liên hệ bảo vệ trường học sao?
“Đi như thế nào?”. Lê Chanh đi tới, sững sờ.
Trầm Du nghiêng người, để cậu thấy rõ thủy tinh phía sau ban công. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, liên tưởng một chút t đối phương tuy rằng bị thương nặng chưa lành nhưng cấp bậc của tu vi vẫn là đệ tử chân truyền, Lê Chanh lập tức liền hiểu rồi.
*Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường
Nhưng mà Trầm Du tới không khỏi hơi quá nhanh, lúc đầu phát hiện phóng viên cho tới bây giờ cũng vừa mới nửa tiếng đồng hồ, người này rốt cuộc như thế nào từ Nam Giang một đường chạy tới thủ đô, hay là đối phương căn bản không đi?
“Anh một mực ở tại thủ đô?”.
“Ừ”. Xoa nhẹ tóc nhóc con, Trầm Du một tay ôm eo của cậu đi tới ban công, từ trên tầng lầu cao nhảy xuống, trong nháy mắt quay đầu, ánh mắt của Trầm Du từ sợi tóc Đường mập nhìn tới đế giầy, mang theo vài phần nhìn kỹ và âm u lạnh lẽo, tuy rằng biết học sinh ở ký túc xá bình thường sẽ không là phòng một người, nhưng chân chính từ ký túc xá Lê Chanh nhìn đến nam nhân khác, không quan tâm mập thành cái dạng gì, trong đầu Trầm Du đều cảm thấy không tư vị gì.
Nhất định phải trọ ngoài trường!
Không phải vẫn có phóng viên sao, trọ ở ngoài trường có bảo vệ tiểu khu, hoặc là thuộc hạ mới vừa thu cũng không thể vẫn ăn cơm khô*, gọi tới một đám bảo vệ chẳng phải là vợ càng thuận tiện chút!
*ăn cơm khô: bất tài vô dụng, không làm được việc
Trầm Du dẫn Lê Chanh đi ăn cơm Tây, ngoài cửa đột nhiên đi vào một đám người, cầm đầu chính là người đàn ông trung niên tóc ngắn âu phục giày da, xem khí tràng một đường đi tới giống nhân sĩ thành công, về phần người bên cạnh cung cung kính kính mời ông ta tới, bóng dáng nhưng thật ra có chút nhìn quen mắt, Lê Chanh bỏ dao nĩa xuống nhìn mấy cái, người vừa mới đối diện đúng lúc quay đầu, mắt thấy Lê Chanh đó là không khỏi sửng sốt, biểu cảm vốn lạnh nhạt bỗng thêm mấy phần vui thích.
Quay đầu nói câu gì đó cùng người bên cạnh, người đàn ông bước tới đây.
Lê Chanh vốn không chuẩn bị làm lỡ chính sự của Từ Hoằng Nghĩa, không nghĩ tới người đối diện đã đi tới rồi, Lê Chanh đứng lên, giơ tay vẫy vẫy tay, giơ lên một cái khuôn mặt tươi cười, “Từ tiên sinh, đúng lúc ghê”.
“Đây là khai giảng rồi?”. Cậu nhóc tuyệt đối là cái loại hình tính tình ngoan ngoãn, có thể ngốc ở nhà liền tuyệt không đi dạo phố, lúc này hiếm khi gặp ở thủ đô, chỉ sợ chỉ có một nguyên nhân khai giảng này.
Bên môi Từ Hoằng Nghĩa treo ý cười, vươn tay đang chuẩn bị xoa đầu của thiếu niên một chút, thình lình cổ tay cứng đờ, cả người rùng mình một cái, gã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên người cậu nhóc không biết khi nào đứng một thanh niên đồ đen.
Tay của thanh niên đang để ở trên cổ tay gã, đôi tay lạnh như băng cứng rắn như đá cẩm thạch, hàn khí từ cổ tay rót vào đóng băng máu, cho dù hiện giờ thân ở ngày hè nắng hè chói chang, lại vẫn như cũ không cảm nhận được một tia ấm áp, Từ Hoằng Nghĩa không chút nghi ngờ, nếu luận thân thủ mạnh mẽ của người thanh niên này, so với Vua lính trong quân doanh cũng không kém bao nhiêu.
Bởi vì thân phận đặc thù của ông cụ, gã làm con cháu của nhà họ Từ, thời điểm thiếu niên từng ở trong quân doanh rèn luyện qua một hồi. Tuy rằng cuối cùng không có nhập ngũ, lại học được không ít thuật phòng thân bí truyền của quân bộ, đồng dạng theo thực lực tăng cường, cũng có không ít cao thủ quân bộ đối luyện cùng gã, gã vốn tưởng rằng trong quân doanh thực lực cao nhất cũng chính là cao thủ đánh đấm giành thắng lợi, cũng không nghĩ tới, ngay tại khi gã bởi vì thực lực tiến bộ mà đắc chí, trong quân khu Nam Giang đột nhiên điều tới một vị Vua lính bộ đội đặc chủng của thủ đô, đối phương chỉ dựa vào một bàn tay có thể ngang nhiên đánh gãy thân cây. Sau đó gã mới biết, trên đời này cũng là có nội kình truyền thừa, cao thủ bình thường chống lại cao thủ nội kình, tuyệt đối không phải địch thủ.
Chẳng qua cao thủ nội kình đều không phải là một sớm một chiều có thể thành công, có tư chất luyện ra ít nội kình cũng phải một hai chục năm, tư chất kém chút ba năm mươi năm cũng không nhất định có hiệu quả, đây cũng là nguyên nhân nội kình cũng không thịnh hành —— chân chính có thể tiếp tục kiên trì còn tại số ít.
Vị trước mắt này nhất định là một cao thủ nội kình, chính là không biết vì sao sẽ ở bên người Lê Chanh…….
.
Tù Hoẵng Nghĩa thu tay lại, mơ hồ nhìn nhìn cậu nhóc, mày không khỏi nhăn lại, cái loại thực lực này, cậu ta biết không?
“Ngài là?”.
“Trầm Du”.
“Từ Hoằng Nghĩa”.
“Ngưỡng mộ đã lâu”.
Trầm Du gật gật đầu, trên mặt không có gì biểu cảm gì, y vốn không phải người hiện đại, lẽ ra sẽ không biết tên của Từ Hoằng Nghĩa đại biểu cho cái gì, nhưng mà không có chuyện nào tuyệt đối cả…….
. Hai ngày sau thuộc hạ thu thập tới tin tức nhưng cũng nhắc tới qua tên của Từ Hoằng Nghĩa.
Một thương nhân khá thành công thôi, tùy tiện đầu ngón tay nào đều có thể bóp chết, không đủ gây sợ hãi.
Trầm Du cao ngạo cười lạnh.
Loại biểu cảm lạnh lùng này là là chuyện gì xảy ra? Lê Chanh co rút khóe mắt, im lặng hai giây, trộm kéo tay áo của Trầm Du, nói: “……. Từ tiên sinh là người tốt”.
Trầm Du xoa xoa đầu của thiếu niên.
Từ Hoằng Nghĩa trên tư liệu chính là rất máu lạnh, cuối cùng có phải người tốt hay không còn phải chờ bàn luận, thật là đứa ngốc.
“Ông chủ”. Xa xa có người kêu lên.
Từ Hoằng Nghĩa nhìn cái tay trên đầu của cậu nhóc, bước chân rời đi dừng lại, “Hai người chậm rãi dùng bữa, tôi đi trên lầu một chuyến, có chuyện gì liên lạc điện thoại”.
“Từ tiên sinh anh làm việc của anh đi”. Lê Chanh hất cái tay hủy hình tượng kia xuống, lộ ra một loạt răng trắng noãn, tạm biệt Từ tiên sinh, chút cảm động trong lòng liền bốc lên, đối phương giúp mình rất nhiều, sau này nếu như có cơ hội, có thể giúp ngược lại liền tốt rồi.
Cậu vẫn là không muốn nợ ân huệ.
Cửa thanhg máy, hôm nay Triệu Uyển ăn mặc khác với đồ công sở bình thường, thay một thân váy dự tiệi khá cổ điển, cô thăm dò mắt nhìn đằng sau của Từ Hoằng Nghĩa, càng xem nhìn càng kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ), “Chủ tịch Từ cư nhiên quen biết cùng Lê tiên sinh sao?”.
“…….
”. Từ Hoằng Nghĩa dự cảm chính mình giống như sắp sửa nghe được một ít tin tức ghê gớm, gã hắng giọng một cái, trầm giọng nói: “Lê tiên sinh?’.
“Thiếu niên vừa rồi nói chuyện cùng ngài, nhưng chính là Lê tiên sinh lần trước hợp tác cùng công ty Y Duyến, bán ra da cáo cao cấp”. Sau khi nhìn thấy chủ tịch Từ, Triệu Uyển vẫn sẽ thường thường nhắc một chút công ty nhà mình, tuy rằng công ty Y Duyến là một cái công ty con của Từ thị, nhưng thực tế công ty con của Từ thị rất nhiều, công ty Y Duyến lại quá nhỏ, cô chỉ có thể đau khổ liên tục xoát cảm giác tồn tại. Nhất là lần này lấy công ty Y Duyến ở trong đối đầu của Từ thị và mấy chính khách trở thành vật hi sinh, gần như phải chặt đứt nguồn cung cấp, nếu như còn không có cách giải quyết tốt nhất, chỉ sợ chính cô một giám đốc liền phải tự nhận trách nhiệm từ chức rồi.
“Thì ra là cậu ấy…….
.
”. Xem ra trước đây hoài nghi của chính mình không sai rồi.
Chính là Lê Chanh rốt cuộc cũng chỉ là cái sinh viên, da cáo trong tay tới từ đâu? Gã vốn vốn không có chú ý lắm đối nguồn cung cấp da cáo của công ty Y Duyến, nhưng công ty con này lại trước khi có được nguồn cung cấp mới thu mua một đám da cáo nhẵn nhụi màu sắc tinh mỹ, nghiên cứu chứng tỏ xác định là da cáo, nhưng mà cho ra nguyên bộ da cáo hoàn chỉnh lại từ xưa đến nay chưa từng có, không phải loài vốn nên xuất hiện trên địa cầu, càng như là vật phẩm đào tạo đặc biệt trong phòng thí nghiệm, không chỉ có màu lông màu mắt mới mẻ, ngay cả vuốt sắc cũng là cứng như sắt đao thương bất nhập*, đây mới là nguyên nhân thu hút sự chú ý của Từ Hoằng Nghĩa.
*đao thương bất nhập: dao kiếm không làm tổn thương được, không gì có thể làm mình bị thương
…….
. Không có khả năng là Lê Chanh, bất kể theo phẩm tínhhay là gia thế tới xem, đối phương đều chính là một học sinh bình thường, không bình thường chính là đồ trong tay cậu ấy.
Nhớ tới ngọc trai Quán Linh đầu tiên cũng đều không phải là trùng hợp.
Ánh mắt Từ Hoằng Nghĩa lóe lóe, đứng ở cửa thang máy thật lâu chưa nhúc nhích, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy đối diện trước cái bàn nhỏ, thanh niên tóc dài đồ đen sớm thu hồi biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu nhóc vùi đầu ăn nhiều, ôn nhu trên mặt là giấu không được.
Gã hơi hơi nheo mắt lại, chẳng lẽ là người này?
Có thể nói trừ khi làm nghệ thuật và trào lưu, rất ít có đàn ông để tóc dài, nhưng mà người đàn ông trước mắt này tóc dài buông ở đằng sau, lại nửa điểm không lộ vẻ nữ tính, trên mặt góc cạnh rõ ràng một đôi mắt che đậy sự hàn quang càng xuất sắc, nếu không phải mới vừa rồi cảm giác được địch ý của đối phương, Từ Hoằng Nghĩa ánh mắt đầu tiên liền gần như sẽ lòng sinh tán thưởng đối khí chất của người này.
Xác thực có khả năng.
…….
. Vì thế Trầm Du bất tri bất giác trúng một súng thay Lê Chanh.
Chiều cùng ngày, phóng viên chen chúc chắn ở dưới lầu ký túc xá bị dẹp sạch, chỉ có không ít sinh viên còn yên lặng nằm vùng, nhưng mà bất ngờ chính là, mọi người ai cũng không nghĩ tới kết quả cuối cùng chờ tới cũng chỉ có một tên mập trong ký túc xá, chính chủ sớm chạy mất bóng rồi!
Trong một khu nhà ở của công ty điện ảnh và truyền hình Kim điển, Giang Thiệu Tuấn tùy ý lướt Weibo, xem không ít fan trung thành tiếc nuối đối chính mình không có nhận vai diễn Eddie trong《hạm đội Ngân Hà》, không khỏi vểnh khóe miệng lên.
Người đại diện tại bên cạnh tức tới sắc mặt đỏ bừng. “Vốn đây là vai diễn của cậu, không nhận cái gì! Rõ ràng là thằng nhóc đó đi cửa sau, cũng không biết cho đạo diễn Patrick ăn mê dược gì, một người mới chưa xuất đạo, làm sao so với với danh tiếng của cậu!
”.
Danh tiếng của gã?
Lòng Giang Thiệu Tuấn cảm thấy cách nói này rất thú vị, trình độ của gã còn kém hơn so với nghệ sĩ cùng hạng trong nước, danh tiếng càng là không vang dội, nếu bộ phim của đạo diễn Patrick cần mượn dùng danh tiếng của gã, vậy bộ phim đó cũng không cần phải công chiếu rồi.
Về phần cách nói đi cửa sau, có lẽ có, chính là bằng kĩ năng diễn xuất của người nọ, đó là không đi cửa sau Patrick cũng không nỡ bỏ qua.
Trong lòng gã biết rõ, cho dù vai diễn đổi thành gã tới diễn, phim chiếu ra cũng tuyệt không sẽ hot như Lê Chanh vậy, đối phương chỉ bằng một lần đề cử của bình luận điện ảnh, không những được tuyên truyền rầm rộ bảo trì ngang hàng cùng Phương Bỉnh Như, lại vượt xa Thọ Linh.
Loại kỳ ngộ này vốn chính là không thể cầu.
Người đại diện của mình là ganh tị người ta tới nỗi điên rồ rồi.
Giang Thiệu Tuấn không phải không tức giận, nói thật vai diễn này cũng quả thật là vững vàng cầm chắc trong tay chính mình lại bị người khác cướp mất, nhưng gã chính là không tức giận nổi, nghĩ tới từ khi bộ phim công chiếu bản thân liền mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm thiếu niên, không khỏi cảm thấy nóng lên, tính tình đủ kiên cường, mặt cũng đủ xinh đẹp, dáng người cực phẩm lại hiếm có, phần eo nhỏ gầy mông lại vểnh, người như vậy gã không động lòng mới là quái dị, nghĩ tới ngôi sao nhỏ chính mình bao nuôi trước đây cho dù một phần cũng không bằng cậu ta.
Giang Thiệu Tuấn cân nhắc dù sao mọi người đều là nghệ sĩ của Kim Điển, lúc vào công ty cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, có cơ hội nhất định phải tiếp xúc nhiều chút, lại nhìn gia thế của bản thân y còn có thể không tóm được cậu nhóc đó sao?
Bên này Giang Thiệu Tuấn đã nghĩ tới sau này hoàn mỹ rồi, bên kia người đại diện lại hận tới nghiến răng, dẫm giày cao gót hai tay vòng ngang ngực đi hai vòng ở trong phòng, sau một lúc lâu không biết nghĩ tới cái gì, nhíu chặt mày cầm di động vào buồng vệ sinh.
“A lô, là《Trạm Báo ba hoa》phải không………?”.
…….
.
《Lê Chanh được hậu trường lớn chống lưng, trong buổi thử vai ngang nhiên cướp vai diễn》.
—— 《Giang Thiệu Tuấn tuy có đạo diễn nổi tiếng đề cử, lại khó chống lại hậu trường lớn chống lưng nên thua cuộc》, một mẩu tin của《Trạm Báo ba hoa》chiều ngày đó nhanh chóng phát hành, thậm chí liền thư đề cử của vị đạo diễn nổi tiếng nào đó cũng bị đăng lên đầy đủ, mọi người đều biết vị đạo diễn này là bạn tốt của Patrick, ở trong giới đạo diễn, đại thể mấy vai diễn không quan trọng lắm như vậy đều là có thể đổi bằng nhân tình, cho nên Giang Thiệu Tuấn có được thư đề cử này cơ bản là nắm chắc vai diễn.
Nhưng mà cuối cùng vai Eddie, nhưng là do Lê Chanh đóng.
Chẳng lẽ Lê Chanh thật sự có hậu trường? Vai diễn là cướp tới? Giang Thiệu Tuấn là người bị hại?
Đoàn người Patrick đang nghỉ chân ở công ty Kim Điển nhận được câu hỏi đồng dạng, mấy người không khỏi sửng sốt, đạo diễn Patrick còn có chút phát mộng, trong đầu suy nghĩ tỉ mỉ cái tên này, lắc lắc đầu, “…….
Giang Thiệu Tuấn? Đó là ai?”.
Ở bên cạnh, Phương Bình Như đang nhận phỏng vấn của phóng viên khác quay đầu nhìn đạo diễn một cái, “Là một đồng nghiệp của Kim Điển”. Giọng gã ngừng lại một cái, có chút kỳ quái nở nụ cười, hơi lộ vẻ nghi hoặc hướng về màn ảnh hỏi: “Nhưng mà có phải cướp vai bất chính hay không, loại chuyện này, chẳng lẽ không là cần phải xem kĩ năng diễn xuất sao?”.
Nói tóm lại:
“Đoán chừng là một đạo diễn đều sẽ hy vọng diễn viên đóng vai nhân vật của chính mình đều là ảnh đế”.
Phóng viên đều sửng sốt.
Nói rất đúng nha.
Nếu kĩ năng diễn xuất của Lê Chanh tốt hơn Giang Thiệu Tuấn, Patrick người ta không xem thư đề cử, chọn dùng Lê Chanh, là lẽ thường của con người. Nếu kĩ năng diễn xuất của Lê Chanh kém hơn Giang Thiệu Tuấn, như vậy không phải đạo diễn mù, chính là Lê Chanh có hậu trường, rõ ràng.
Đoạn clip của Lê Chanh ở trong《 hạm đội Ngân Hà 》và Giang Thiệu Tuấn diễn qua có hơi kịch truyền hình đều bị moi ra, lúc này mọi người mới phát hiện đa số phim của Giang Thiệu Tuấn đóng đều là phim thần tượng mì ăn liền của thiếu niên thời kỳ trưởng thành, cùng phim Hollywood hoàn toàn không thể dính dáng gì nha, vị đạo diễn cho thư đề cử này cũng não tàn quá rồi, này không phải hãm hại bạn bè sao? Cũng chính là thời gian bốn năm tiếng đồng hồ, từ tin tức đầu tiên của《Trạm Báo ba hoa》phát hành, đáp án kế tiếp giáng cho nó cú tát mạnh.
Dân mạng hô to đã nghiền: Phương ảnh đế thật sự là vua kỹ thuật