Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Cập nhật: 08/04/2024
Tác giả: Chu Nữ
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 97,770
Đánh giá:                      
Dị Giới
Xuyên Không
     
     

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mí mắt Từ Nhiễm giật giật, mấy người nữ cùng đồng hành Lưu Quân Lệ, Võ Tước, Cổ Tân Như song song cùng một chỗ, hối hận trong lòng liền không cần phải nói, như thế nào liền tiếp nhận cái nhiệm vụ như vậy? Ở lại nơi này hai tuần, da đều phải tuột rồi?!

Nghĩ như vậy, Từ Nhiễm liền nhịn không được liếc mắt nhìn Lê Chanh một cái, ánh mắt lướt qua ở trên làn da đối phương một cái, lại cúi đầu nhìn nhìn hai tay của chính mình, nhìn thế nào đều thô ráp lắm so với người ta, vì thế một lát sau, Từ Nhiễm yên lòng rồi, không biết sao lại thế này liền chẳng biết tại sao nghĩ thông rồi.

Trên núi Đại Đoan có làng Đại Đoan, trước đó biên kịch và đạo diễn đã tới một lần, nhưng mà cũng chỉ mới là tại đi cùng trưởng làng nhìn hoàn cảnh trong làng mấy lần, không nghĩ tới lần này dẫn dắt tổ kịch tới đây nhìn một cái, hoàn cảnh trong làng càng kém mấy phần.

Vốn coi như tường đất bằng phẳng nứt ra khe hở nhìn xa giống đầy dây thường xuân dài, con suối chảy quanh làng cũng nhiễm màu đỏ tươi của bùn đất ngầm, đạo diễn có hơi ngẩn người, cùng biên kịch liếc nhau, hai người đều thấy được một tia khiếp sợ ở trong mắt đối phương, lần trước lúc tới, con suối của núi Đại Đoan cũng không phải là như vậy, muốn nói là trưởng làng bởi vì khảo sát của bọn họ mà ngụy trang ngôi làng, độ rạn nứt của nhà cửa còn dễ làm, nhưng con suối trong làng đều là tự nhiên hình thành, đột nhiên xuất hiện thay đổi quá lớn, giải thích duy nhất chính là trong lúc hai người rời đi, làng đã xảy ra cái sự cố ngoài ý muốn.

Trường làng có hơi khó có thể mở miệng, ngược lại vợ trưởng làng bưng ly nước ấm đưa cho mấy người đạo diễn, trên mặt gầy nhom ngăm đen cười cười, “Cũng không có chuyện lớn gì, núi Đại Đoan kề sát tỉnh Xuyên Hổ, bình thường bên đó lúc động đất, bên này vẫn sẽ có dư chấn, nhà cửa đung đưa không gây thương tổn người, quen là tốt rồi”.

“Nhà của Mãng tử chính là tân phòng*, Dương tử của nhà chú hai nó cũng là nhà mới vừa đắp, không sợ động đất, mấy vị khách quý vào ở trong nhà hai cha con họ là được”.

*tân phòng: phòng cưới của vợ chồng mới cưới

Da mặt đạo diễn một trận co rúm, nói thật lúc này gã thật muốn quay đầu bước đi, trước kia đều nói tỉnh Xuyên Hổ hay bị động đất, cũng không nghĩ tới núi Đại Đoan không ở trong khu vực tỉnh Xuyên Hổ cũng có thể bị dư chấn, hơn nữa bởi vì nơi này thông tin bất tiện, không như những năm trước đều có con buôn tới thu táo, cơ hồ là ngăn cách, cho nên cực ít người biết làng Đại Đoan, cũng tự nhiên không có tương ứng đưa tin dư chấn.

Thật sự là quá mức sơ suất.

Đạo diễn vỗ trán, chỉ cảm thấy trong đầu từng đợt choáng váng, lòng nói tuyên truyền bên ngoài đã tung ra rồi, lâm thời chùn chân khẳng định là không được, chỉ có thể kỳ vọng trong lúc quay phim sẽ không xảy ra tình huống quá lớn gì.

Lúc này, một nghệ sĩ kéo hai va li hành lý đã ở lại nhà Mãng tử và nhà cha Dương tử rồi, hai gia đình này là gia đình hiện nay ở trong làng tương đối mà nói điều kiện khá tốt, nhà Mãng tử tốt nhất, cha nhà Dương tử là chi thứ, bởi vậy nữ nghệ sĩ đều ở tại nhà Mãng tử, nam giới của tổ kịch và hai nghệ sĩ nam sau đó vào ở nhà cha Dương tử, sau khi được cha Dương tử nhiệt tình chào đón, Lê Chanh mới phát hiện Dương tử của nhà cha Dương tử đúng là thằng bé lúc ấy đứng ở cổng làng.

Thằng bé nnhát gan vò vò góc áo cha nó, thân mình nhỏ co ở phía sau cha, mắt to nhìn lại nhìn trên người khách khứa, đoán chừng là chưa từng thấy qua nhiều người lạ như vậy.

“Dương tử, kêu chú”. Cha Dương tử vỗ đầu của thằng con, mắt hổ trên mặt màu đồng cổ của người đàn ông cường tráng trừng một cái, có hơi mất hứng đối sự luống cuống của thằng con, tới đều là người thành phố, thằng con nhà mình cũng không thể làm làng mình mất mặt.

“Chú, chú”. Dương tử lắp bắp kêu một vòng, có chút khẩn trương, nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt chuyển tới trên người Lê Chanh, không chớp lấy một cái, giòn tan kêu một câu: “Anh trai”.

Chọc người của tổ kịch cười ha ha.

“Nhóc này thú vị đó, miệng rất ngọt!

”.

Đạo diễn cười cười, “Nhưng đúng là anh trai mà, sinh viên đại học mới vừa mười tám tuổi, Dương tử người ta cũng không gọi sai, đám chúng ta đều già rồi”.

Dương tử tiếp tục nhìn hướng bên phải Lê Chanh, run run một chút, thấy Trầm Du vóc dáng lớn này, đối diện đôi mắt lạnh nhạt kia, nhất thời đầu óc trống rỗng, há miệng thở dốc không phát ra được âm thanh, cha Dương tử thấy thế nhìn theo qua, cũng không khỏi nuột ngụm nước bọt, người này khí tràng cũng quá mạnh, đôi tay kia vòng đằng sau người, cùng chung quanh đều tựa như hoàn toàn xa cách.

Lê Chanh vẫy vẫy tay gọi cậu nhóc tới bên người, hỏi tuổi, mới biết được cậu nhóc đã mười hai tuổi rồi, nhưng nhìn vóc dáng thân hình lại chỉ có lớn như tám tuổi vậy, một đôi tay nhỏ bé thô ráp như giấy nhám, cầm ở trong tay hoàn toàn không cảm thụ tới mềm mại của làn da, thô ráp giống như bà cụ tám mươi tuổi, Lê Chanh nhướn mày, cho dù vốn trong nhà cậu cũng là gia đình nghèo khó của thành phố Vĩnh An, gặp qua không ít người nghèo vì muốn sinh tồn mà việc gì cũng đều làm, nhưng cũng không nghĩ tới trong núi lớn còn có gia đình nghèo thành như vầy.

Cha Dương tử tựa hồ nhiệt tình càng lớn một chút đối Lê Chanh, sau khi đạo diễn Từ lỡ miệng nói ra Lê Chanh là sinh viên đại học A, cha Dương tử liền không có lúc nào là không dùng một đôi mắt nóng bỏng nhìn thiếu niên, cho dù là loại vùng núi Đại Đoan thông tin bất tiện này, nên biết tới vẫn là có thể hiểu biết một phần, ví dụ như sinh viên của đại học A, ở trong mắt cha Dương tử, đây chính là nhân vật giống như bác sĩ, nếu thằng con nhà mình có thể để người này dạy học một hai tháng chỉ sợ cả đời đều thoải mái.

Vì thế ôm loại tâm tư này, vào lúc tối Dương tử liền bưng nước rửa chân đi vào.

Trong núi lớn tắm rửa rất thuận tiện, nấu một nồi nước nóng pha nước lạnh đựng vô chậu, lấy cái khăn tắm nhúng nước chà xát trên người một lần liền coi như tắm xong rồi, nhưng từ đạo diễn cho tới nhân viên công tác cũng không ai chịu phanh ngực lộ vếu đứng ở trong sân dùng cách nguyên thủy nhất chà xát một lần tắm, hàng rào không cao không thấp gì cũng che không được, huống chi cách vách còn có mấy nữ nghệ sĩ mà, cho nên hai tuần này lấy lui làm tiến, không tắm rửa được, rửa chân vẫn được chứ?

Nhưng cố tình Dương tử người ta chỉ bưng nước rửa chân cho Lê Chanh, Mạo Đông Sinh nhìn nhìn vẻ mặt lúng túng lại cảm động của Lê Chanh, lại ngắm Dương tử mắt long lanh đứng ở bên cạnh, không khỏi trầm lặng sờ soạng dưới cằm, lẽ nào người này lớn lên đẹp tới nỗi ngay cả con nít đều thích?

“Anh ơi, rửa chân”. Dương tử thấy Lê Chanh đón lấy cái chậu đặt ở trên mặt đất, chính mình liền ngồi xổm xuống chuẩn bị giúp rửa chân, bên cạnh Trầm Du mặt lập tức đen rồi.

“……...

”. Lê Chanh đỏ mặt, vội vàng xua xua tay, “Không cần, không cần, anh tự rửa là được…….

.

”. Cậu muốn nói sau này nước rửa chân tự cậu lấy là được rồi, nhưng nói tới bên miệng lại nói không ra, ánh mắt cậu nhóc giống như thạch anh đen, ý từ chối hoàn toàn không đành lòng biểu đạt ra.

thạch anh đen

Dương tử thu tay về, hoàn toàn không có cổ linh hoạt hăng hái lúc đứng ở cổng làng, một lát sau rụt rè hỏi: “Vậy anh trai còn có thể dạy Dương tử học không?”.

Lê Chanh trầm lặng một chút, cười xoa xoa đầu của cậu nhóc, “Đương nhiên sẽ”.

Nhà Dương tử có bốn phòng, hơn nữa từ nhà trưởng làng đưa tới hai cái giường sáu bảy người ở không thành vấn đề, Lê Chanh và Trầm Du một phòng, gọi điện xong cho Đỗ Hành, Lê Chanh phun ra một hơi nặng nề, mắt nhìn ánh trăng trên trời, đóng kín cửa sổ, xoay người nằm ở trên giường, một cái cánh tay duỗi qua mang tính trừng phạt nhéo dưới vòng eo gầy khỏe của cậu, “Ngươi đối nó rất tốt”.

“Chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc, lần đầu nhìn thấy cậu bé thích học tập như vậy”, bị chọt thịt ngứa, Lê Chanh trở người, “Còn nhớ từ nhỏ đến lớn bạn học trong lớp đều là nghĩ cách chơi đùa, liền ngay cả không ít học sinh giỏi cũng không ngoại lệ, mà nay một cậu bé thích học tập giống như vầy, lại không có cách nhận được giáo dục tốt, rất làm cho người ta khó chịu”.

“Ngươi muốn làm như thế nào?’.

“Trước khi tới đây ta xem qua địa hình của núi Đại Đoan, ruộng dốc khá nhiều, bên này khí hậu không thích hợp gieo trồng rau củ và trái cây, nhưng thật ra có thể trồng chút khoai lang, sau này giao cho một đối tác của ta thu mua giá cao, cư như vậy mãi, dân làng sẽ chậm rãi giàu có lên, mục tiêu như vậy tuyệt không chỉ là dùng quyên tiền có thể làm tới…….

”.

Trầm Du cúi đầu, dùng sức phong bế dư âm của thiếu niên.

Cậu ấy tựa hồ cả một buổi tối đều đang chú ý người trong làng.

………

Hôm sau tổ kịch bắt đầu làm việc, đối với đám nghệ sĩ Lê Chanh mà nói chỉ cần làm tốt giáo viên là có thể, nhưng mà đối mặt đám con nít bảy tám tuổi tới mười ba mười bốn tuổi không đồng đều này, xem đề giải toán sơ cấp trên sách giáo khoa, mọi người đều có hơi trầm lặng.

Trong làng chỉ có một dì hơn bốn mươi tuổi là cô giáo, nhưng mà người này cũng chẳng qua là học ở bên ngoài sáu năm, làm thuê bất cẩn té gãy chân mới trở về nhận dạy dỗ bọn con nít học hành, áp lực của cuộc sống làm cho tính tình dì khá lạnh lùng, lúc dạy học cực kỳ nghiêm khắc, cái này lại không có thể ngăn cản nhiệt tình của đám học sinh, có lẽ trong lòng rất nhiều đứa bé càng thêm hiểu rõ, chỉ học tốt tri thức, tương lai mới có thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại.

Lưu Quân Lệ dạy xong hai tiết ngữ văn, đôi mắt đỏ đỏ ngồi ở trên tảng đá lớn cách phòng học không xa ghi chép tâm đắc lúc dạy học, bàn thân cô là người lớn tuổi nhất trong đoàn, bên người còn có cậu con trai mười ba tuổi, đúng là tuổi nghịch ngợm, nhưng mà con cái nhà ngôi sao dù sao khác với nhà người thường, cho dù bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp không thể thời gian dài làm bạn bên người con mình, bé cũng vẫn như cũ có quần áo tinh xảo, cặp sách nhỏ đẹp đẽ, thậm chí các loại đồ chơi giá thành xa xỉ trên thị trường, cơ bản con mình thích, đồ có thể dùng tiền bạc mua được, liền không cái gì không chiếm được.

So sánh một chút cùng như vầy, con nít của làng Đại Đoan thật sự rất đáng thương.

“Có một số trẻ con thậm chí mười mấy năm đều không có từng ra khỏi làng, bọn nó không có ngày nghỉ, không có du lịch, càng không có khu vui chơi, nguyện vọng lớn nhất của bọn nó là học tập tốt, nhưng mà nơi này lại ngay cả sách giáo khoa sơ trung trở lên đều không có, tựa như một cái làng bị xã hội lãng quên…….

”. Lưu Quân Lệ hít sâu một hơi, “Tôi nghĩ thân là một người mẹ tiếp cận nơi này nhất, bị trùng kích là lớn nhất, lúc dạy học nhìn tới những đứa bé này, liền có thể nghĩ tới, trẻ con sinh hoạt tại trong thành phố, rốt cuộc là hạnh phúc biết bao”.

Cameras dừng hình ảnh ở trên đôi mắt thương xót của Lưu Quân Lệ nhìn về phía đám trẻ con đang học tập.

Lê Chanh không có dùng sách giáo khoa, thăm dò tiến trình học tập của học sinh, trực tiếp lấy phấn viết ở trên bảng đen dựa theo tiến độ ôn tập của sơ trung giảng giải nội dung, ngôn ngữ ngắn gọn, hiệu quả lại cực kỳ tốt, trình độ cùng một đám tẻ con tò mò quá nhiều, nội dung phong phú mà mới mẻ còn thú vị hơn nhiều so với trên sách giáo khoa sớm xem mấy trăm lần.

“…….

Tối qua Dương tử rụt rè hỏi anh, anh sẽ dạy em học sao, anh nghĩ nếu phần lớn học sinh đều có lòng vươn lên như vậy, rất nhiều giáo viên cũng không cần cứ biến đổi đa dạng vì cầu học sinh sinh ra hứng thú lớn hơn nữa đối học tập, anh cảm thấy cực kỳ xấu hổ, anh so ra kém Dương tử, em ấy thật sự thích học tập, sau đó anh mới biết không riêng gì Dương tử, thậm chí còn có hai ba mươi em nhỏ cùng làng cũng đồng dạng có mang nhiệt liệt yêu thích như vậy đối học tập, người như vậy là đáng được kính trọng, cho nên anh hy vọng có thể giúp được bọn em”. Lê Chanh vẫy vẫy tay, đối diện liền chạy tới hai ba đứa bé, một cô bé, hai cậu bé, trong đó liền có Dương tử.

Lê Chanh hỏi: “Dương tử, hiện tại em nghĩ muốn cái gì nhất?”.

“Đi học”.

“Ngoại trừ đi học?”.

Ngón tay Dương tử nắm góc áo, cúi đầu, sau đó ngẳng mạnh đầu lên, liếm đôi môi khô khốc,

một đôi mắt khát vọng trên khuôn mặt bụi đen thẳng tắp đối diện ống kính, “Em muốn…….

.

Muốn một cây viết chì bấm”.

viết chì bấm

“Em nghĩ muốn……Một cái đầm hồng nhạt”. Cô bé Văn Văn sắc mặt đỏ bừng vặn xoắn ngón tay.

Tô Bình Giang khỏe mạnh kháu khỉnh xòe lòng bàn tay lau lên quần áo, đột nhiên lớn tiếng nói: “Em muốn ba ba hết bệnh, muốn ba ba có thể đứng lên”.

Cậu bé một thân quần áo dơ nhìn không ra màu sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gầy ngửa đầu há lớn miệng đối diện ống kính, đồng tử đen nhánh tỏa sáng.