Cũng muốn để bản thân em học cách sống vui vẻ hạnh phúc.
"Cũng đúng.
" Dù sao quan hệ giữa Diệp Tử Quân và Giai Tuệ cũng không sâu đậm, không tiện xen vào những chuyện quan trọng như vậy. Hơn nữa sự chú ý của chị ấy đã nhanh chóng bị thu hút bởi cây hoa sơn trà trên ban công.
"Trời ạ, rốt cuộc em đã làm gì? Giai Tuệ em nói cho chị biết đi!
" Chị ấy kêu la đau đớn: "Trời ơi sao chậu hoa sơn trà này của em lại nở đẹp như vậy? Là chị không tưới nước không bón phân hay gì? Chị chăm sóc tỉ mỉ như thế mà chậu hoa mẫu đơn nhà chị nở có ba bông! Quý lắm đấy...
.
"
Giai Tuệ không khỏi bật cười, kiêu ngạo nói: "Thì trồng bừa vậy thôi.
"
"Tức chết mất thôi!
" Diệp Tử Quân liếc xéo cô và nói: "Bộ dạng này của em khiến người ta tức nhất đó! Còn cả chậu hoa hồng này của em cũng được cắt tỉa rất đẹp, tháng năm nhất định sẽ nở bung chậu!
"
Giai Tuệ thản nhiên: "Chỉ cắt bừa thôi.
"
"Ôi tức quá.
" Diệp Tử Quân nhìn chậu này, lại sờ chậu kia, vẻ yêu thích hiện rõ trên mặt, cuối cùng nói: "Nỡ cho chị thật hả?"
"Có gì mà không nỡ?" Giai Tuệ nói: "Chẳng phải lúc nãy đã nói rồi còn gì? Chị thích cây nào cứ việc chuyển đi.
"
Nghĩ một lát, cô lại chọn ra một chậu hoa nhài tươi tốt từ trong góc: "Đúng rồi chậu này không được, chậu này là do con gái em mua, không thể tặng người khác.
"
Diệp Tử Quân nhìn hoa, không bỏ được chậu nào, suy nghĩ rồi nói: "Giai Tuệ, chị chuyển hết chỗ này về nhà, chăm giúp em. Nếu như