Chương 1 - Nếu Có Một Ngày Anh Trở Thành Người Của Công Chúng, Em Nhất Định Sẽ Là Một Fan Hâm Mộ Trung Thành Của Anh…
Chương 2 - Anh Gọi “Tô Lương Thần”, Giọng Hờ Hững Xa Lạ. Trái Lại Tim Lương Thần Bỗng Nhói Đau.
Chương 3 - Cô Ngạc Nhiên Quay Đầu Lại, Lăng Diệc Phong Cười Nhạt: “ Viện Trưởng Lâm, Lương Thần Không Biết Uống Rượu, Ly Này Để Tôi Uống Thay.”
Chương 4 - Những Người Yêu Nhau, Sau Khi Chia Tay, Ngay Cả Làm Bạn Bè Cũng Không Thể
Chương 5 - Anh Không Buông, Trái Lại Anh Sẽ Nắm Tay Em Suốt Cuộc Đời
Chương 6 - Hơi Thở Của Hai Người Gần Như Hoà Quyện, Toàn Thân Cô Như Căng Ra, Cảm Nhận Được Từng Hơi Thở Nhẹ Của Anh Lướt Qua Cổ Mình
Chương 7 - Em Vĩnh Viễn Không Thể Kết Hôn Với Người Khác, Ngay Cả Trong Ý Nghĩ!
Chương 8 - Anh Đi Ngang Qua Lương Thần Như Không Hề Quen Biết
Chương 9 - Nếu Định Mệnh Không Cho Chúng Ta Được Hưởng Hạnh Phúc, Anh Sẽ Cùng Em Gánh Chịu Bất Hạnh
Chương 10 - Tô Lương Thần, Thì Ra Tất Cả Niềm Tin Của Em Đối Với Tôi Chỉ Có Vậy
Chương 11 - Thời Gian Thích Hợp, Con Người Cũng Đúng, Duy Nhất Sai Chỉ Có Bản Thân Mình
Chương 12 - Yêu Không Thể Dùng Lý Trí Lạnh Lùng Để Kiềm Chế Tình Cảm Nhưng Có Thể Dung Hoà Quá Khứ Với Hiện Tại Hay Không Thì Mỗi Người Mỗi Khác
Chương 13 - Những Hiểu Lầm Chồng Chéo Vòng Vo Bị Đẩy Mãi Lên, Cuối Cùng Mọi Việc Dường Như Cũng Trở Về Quỹ Đạo Của Nó
Chương 14 - Trong Cuộc Đời Luôn Có Một Người Như Thế, Khi Ta Trong Cảnh Ngộ Khó Khăn Nhất, Người Đó Dường Như Là Sức Mạnh Duy Nhất Đáng Tin Cậy
Chương 15 - Cánh Tay Anh Mạnh Mẽ Quàng Ôm Vai Cô, Khuôn Mặt Thanh Tú Áp Vào Cổ Cô, Anh Thầm Thì: "Anh... Nhớ Em"
Chương 16 - Được Sống Với Người Mình Yêu, Mọi Trở Ngại Dường Như Trở Nên Tầm Thường, Gian Truân Không Đáng Ngại, Chỉ Bởi Vì Nhìn Thấy Điểm Sáng Lấp Lánh Phía Trước
Chương 17 - Lăng Diệc Phong, Anh Có Phải Là Người Cùng Em Đi Trọn Cuộc Đời Hay Không?
Chương 18 - Có Lẽ Lăng Diệc Phong Là Định Mệnh Của Cô, Hai Người Mãi Mãi Ràng Buộc Với Nhau.
Chương 19 - Nhìn Sâu Vào Mắt Anh, Cô Nghẹn Ngào: “ Em Yêu Anh”
Chương 20 - Dẫu Biết Lương Thần Sẽ Không Từ Bỏ, Không Lùi Bước Nhưng Anh Vẫn Cần Một Mũi Tiêm Phòng (1)
Chương 21 - Dẫu Biết Lương Thần Sẽ Không Từ Bỏ, Không Lùi Bước Nhưng Anh Vẫn Cần Một Mũi Tiêm Phòng (2)
Chương 22 - “ Em Không Cho Anh Rời Xa Em. Đừng Quên Anh Đã Hứa, Sẽ Bên Nhau Trọn Đời.”
Chương 23 - Đoạn Kết
Chương 24 - Những Câu Chuyện Ngoài Lề : Lần Đầu Gặp Gỡ
Chương 25 - Giận Hờn
Chương 26 - Một Ngày Nắng Nóng Giữa Hạ
Chương 1 - Nếu Có Một Ngày Anh Trở Thành Người Của Công Chúng, Em Nhất Định Sẽ Là Một Fan Hâm Mộ Trung Thành Của Anh…
Chương 2 - Anh Gọi “Tô Lương Thần”, Giọng Hờ Hững Xa Lạ. Trái Lại Tim Lương Thần Bỗng Nhói Đau.
Chương 3 - Cô Ngạc Nhiên Quay Đầu Lại, Lăng Diệc Phong Cười Nhạt: “ Viện Trưởng Lâm, Lương Thần Không Biết Uống Rượu, Ly Này Để Tôi Uống Thay.”
Chương 4 - Những Người Yêu Nhau, Sau Khi Chia Tay, Ngay Cả Làm Bạn Bè Cũng Không Thể
Chương 5 - Anh Không Buông, Trái Lại Anh Sẽ Nắm Tay Em Suốt Cuộc Đời
Chương 6 - Hơi Thở Của Hai Người Gần Như Hoà Quyện, Toàn Thân Cô Như Căng Ra, Cảm Nhận Được Từng Hơi Thở Nhẹ Của Anh Lướt Qua Cổ Mình
Chương 7 - Em Vĩnh Viễn Không Thể Kết Hôn Với Người Khác, Ngay Cả Trong Ý Nghĩ!
Chương 8 - Anh Đi Ngang Qua Lương Thần Như Không Hề Quen Biết
Chương 9 - Nếu Định Mệnh Không Cho Chúng Ta Được Hưởng Hạnh Phúc, Anh Sẽ Cùng Em Gánh Chịu Bất Hạnh
Chương 10 - Tô Lương Thần, Thì Ra Tất Cả Niềm Tin Của Em Đối Với Tôi Chỉ Có Vậy
Chương 11 - Thời Gian Thích Hợp, Con Người Cũng Đúng, Duy Nhất Sai Chỉ Có Bản Thân Mình
Chương 12 - Yêu Không Thể Dùng Lý Trí Lạnh Lùng Để Kiềm Chế Tình Cảm Nhưng Có Thể Dung Hoà Quá Khứ Với Hiện Tại Hay Không Thì Mỗi Người Mỗi Khác
Chương 13 - Những Hiểu Lầm Chồng Chéo Vòng Vo Bị Đẩy Mãi Lên, Cuối Cùng Mọi Việc Dường Như Cũng Trở Về Quỹ Đạo Của Nó
Chương 14 - Trong Cuộc Đời Luôn Có Một Người Như Thế, Khi Ta Trong Cảnh Ngộ Khó Khăn Nhất, Người Đó Dường Như Là Sức Mạnh Duy Nhất Đáng Tin Cậy
Chương 15 - Cánh Tay Anh Mạnh Mẽ Quàng Ôm Vai Cô, Khuôn Mặt Thanh Tú Áp Vào Cổ Cô, Anh Thầm Thì: "Anh... Nhớ Em"
Chương 16 - Được Sống Với Người Mình Yêu, Mọi Trở Ngại Dường Như Trở Nên Tầm Thường, Gian Truân Không Đáng Ngại, Chỉ Bởi Vì Nhìn Thấy Điểm Sáng Lấp Lánh Phía Trước
Chương 17 - Lăng Diệc Phong, Anh Có Phải Là Người Cùng Em Đi Trọn Cuộc Đời Hay Không?
Chương 18 - Có Lẽ Lăng Diệc Phong Là Định Mệnh Của Cô, Hai Người Mãi Mãi Ràng Buộc Với Nhau.
Chương 19 - Nhìn Sâu Vào Mắt Anh, Cô Nghẹn Ngào: “ Em Yêu Anh”
Chương 20 - Dẫu Biết Lương Thần Sẽ Không Từ Bỏ, Không Lùi Bước Nhưng Anh Vẫn Cần Một Mũi Tiêm Phòng (1)
Chương 21 - Dẫu Biết Lương Thần Sẽ Không Từ Bỏ, Không Lùi Bước Nhưng Anh Vẫn Cần Một Mũi Tiêm Phòng (2)
Chương 22 - “ Em Không Cho Anh Rời Xa Em. Đừng Quên Anh Đã Hứa, Sẽ Bên Nhau Trọn Đời.”
Chương 23 - Đoạn Kết
Chương 24 - Những Câu Chuyện Ngoài Lề : Lần Đầu Gặp Gỡ
Chương 25 - Giận Hờn
Chương 26 - Một Ngày Nắng Nóng Giữa Hạ
Tại một nhà hàng.
“Tổng Giám đốc Lăng, tôi chúc anh một ly, chúc hợp tác thành công !
” Người đàn ông đối diện có khuôn mặt tuyệt đẹp, dáng vẻ tư lự gật đầu, nâng ly ngửa cổ uống cạn.
Anh khẽ gật đầu, mỉm cười, dựa vào thành ghế, mắt vẫn nhìn về phía chiếc điện thoại màu đen để trên bàn.
Nó vẫn im lặng.
Suốt buổi tối, chỉ có người thư ký gọi hai lần, ngoài ra nó không đổ chuông thêm lần nào nữa.
Lương Thần định chiến tranh lạnh với anh đến bao giờ ?
“Tổng Giám đốc Lăng, xin mời anh một ly”, lại có người mời.
Diệc Phong lại nâng ly uống cạn.
Cùng lúc Lương Thần xuống xe taxi.
Thang máy đang có sự cố, một tấm biển báo đặt ngay cửa ra vào.
Một ngày bận rộn ở công ty, cô tương đối mệt.
May mà nhà ở tầng năm không cao lắm, nhưng đôi giầy cao gót là một trở ngại, cô đi từng bước lên lầu, vừa đi vừa lục tìm chìa khóa trong xắc.
Không thấy chìa khóa, cô dừng lại suy nghĩ.
Gay rồi !
Sáng nay vội đi, cô cố làm ra vẻ bình thường, vậy mà vẫn để quên chìa khóa trên bàn.
Cô tựa vào tường ngao ngán, làm thế nào bây giờ ?
Muộn thế này mà anh vẫn chưa về, dưới nhà không thấy chiếc xe màu đen quen thuộc.
Cô cảm thấy tủi thân, dù chỉ vì chuyện vặt nhưng vẫn xảy ra chiến tranh lạnh, mà suốt cả ngày hôm nay người ta đâu có gọi điện lần nào !
Cứ lên đã, rồi sẽ tính.
Cô chợt bước hụt một nhịp, ngồi thụp xuống, ôm bàn chân, đau điếng.
Chuông vừa dứt, cô đã nghe thấy tiếng Diệc Phong : “Có chuyện gì không?”
“Anh đang ở đâu ?”
Nghe thấy tiếng ồn ào trong máy, cô dừng lại, nhăn mặt: “ Nếu anh đang bận thì thôi.
”
“Anh không bận”.
Rồi anh cầm máy đi ra ngoài.
“Em về nhà chưa ?””
Không khí rõ ràng khác thường ngày.
Cô mím môi, chưa kịp nói, bàn chân lại nhói đau, không kìm được, cô khẽ rên một tiếng.
Đầu dây bên kia lo lắng : “Em sao vậy ?”
Bữa tiệc vừa tan, mọi người ra về, có người gọi điện thoại đặt phòng karaoke, Diệc Phong đi sau cùng : “Em nói đi, có chuyện gì ?”, giọng lo lắng.
Nghe thấy bên kia vẫn tiếng ồn ào, Lương Thần lại tủi thân, nghẹn giọng : “Em quên chìa khóa trong nhà, chân đau, hình như gãy xương.
”
Nói xong cô liền cúp máy.
Nửa giờ sau, có tiếng bước chân bước gấp lại gần, Lương Thần ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Diệc Phong.
“Đau không ?” Anh ngồi thụp xuống, bàn tay xoa nhẹ lên chỗ đau.
Phải rồi, vừa nãy cô nói hơi quá, bảo là bị gãy xương.
“Đau một tý thôi.
” Cô ấp úng nhưng lúc đó cô đã không còn cảm thấy tủi thân nữa.
Anh ngẩng đầu, mỉm cười : “Tắt máy không phải là thói quen tốt”.
Được bế vào nhà bếp, áp mặt vào ngực, cô mới ngửi thấy hơi rượu. Sơ mi của anh hơi nhàu, cổ áo mở tung, comple, cà vạt không biết để đâu ?
Ngồi trên đi văng sửa lại cổ áo cho anh, cô trách : “Uống nhiều thế mà vẫn lái xe !
”
Anh cúi đầu, hơi thở thoáng qua má.
“Hết giận rồi ư ?”, giọng nói vui vẻ.
Anh giơ tay quàng vai cô, kéo vào người.
“ Anh phóng như bay về.
” Anh cúi người hôn vào đôi môi cô, trách: “ Lần sau không được lừa anh, biết không?”