Sự Dịu Dàng Chết Tiệt

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt

Cập nhật: 05/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 102,933
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Cả ngày hôm đó Tiểu Vũ ở nhà với cô, sức khỏe của cô cũng đã khá hơn. Đen sáng hôm sau, hắn gọi điện cho Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, bảo hai người họ đến giúp chuyển đồ. An An mặc lại bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ, mặc dù vẫn còn yếu nhưng cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lần này gặp lại Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, cảm thấy thân thiết hơn nhiều. Bọn họ nhìn Tiểu Vũ ôm cô liền quay sang nhìn nhau cười, không ngờ mức độ tiến triển của hai người này nhanh đến vậy.

Mọi người đón taxi đến khách sạn Trường Phong, ba chàng trai, mồi người vác một cái túi to về nhà Tiểu Vũ. An An cũng gi điện nói với Tiểu Vân rằng không cần thuê phòng nữa. Tiểu Vân cũng không hỏi gì nhiều, bảo giải quyết được chuyện đó rồi thì quá tốt.

Trên đường đi, Tiểu Vũ luôn nắm chặt tay cô, không hề để ý đến hai nhân vật kia đang chế giễu mình. Cuối cùng cũng về tới nhà Tiểu Vũ, hai người vác đồ vào trong. Vừa vào cửa, cả hai đã kêu rằng một mình Tiểu Vũ ở căn phòng tiện nghi thế này quả là quá thoải mái. Tiểu Vũ để kệ họ tự đi tìm đồ uống, còn mình dìu An An vào phòng cho cô nghỉ ngơi. Vừa mới khỏi ốm, nên tránh gió.

An An nói không sao, ngồi nghỉ chút là khỏe. Lúc đó Tiểu Vũ mới an tâm gật đầu, quay ra nhìn bên ngoài, cô giục: “Anh ra ngoài với họ đi, dù sao cũng là khách”. Tiểu Vũ lẩm bẩm: “Hai người họ không cần phải khách sáo đâu”. An An vẫn không chịu, cuối cùng hắn đành đứng dậy ra ngoài.

An An mở túi đồ, kiểm tra lại những thứ bên trong. Nhìn đống quần áo, cô do dự không biết có nên ra nói với Tiểu Vũ rằng mình sẽ ngủ ở phòng khách không, chỉ sợ là Tiểu Vũ sẽ bắt cô ngủ cùng phòng. Mặc dù biết là khao khát đó của bản thân cũng rất mãnh liệt nhưng cô chưa sẵn sàng, do đó trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Lúc này, Tiểu Vũ bước vào thấy cô đang thẫn thờ ngồi nhìn đống quần áo, liền bước tới cầm nó lên, treo vào trong tủ, tối qua hắn đã dọn lại ngăn tủ để lấy chỗ cho cô để đồ, còn dọn hẳn một ngăn cho cô cất đồ lót.

An An cứ ngồi ngẩn ra nhìn hắn xếp đồ, khóe miệngnhếch lên mỉm cười, đây đúng là Tiểu Vũ, cái gì cũng dứt khoát không cho cô do dự. Cảm giác hạnh phúc đột nhiên tràn ngập trong lòng, cô thực sự không còn đòi hỏi gì hơn.

Từ ngoài cửa vọng lại tiếng than thở, ngoái đầu thấy hai người kia đang đứng ở đó nhìn trộm. An An đỏ mặt không biết nói gì. Tiểu Vũ cũng dừng tay, quay lại rồi gào lên: “Hai tên lưu manh kia, nhìn gì mà nhìn, có phải muốn rình trộm bọn tôi hôn nhau hả?”. Hai người bật cười, hoàn toàn không biết xấu hổ còn trêu chọc: “Đúng thế, hai người còn chưa chịu biểu diễn chút đi, định đóng chuyện tình trong sáng mãi ư?”.

An An ngượng ngùng cúi đầu xuống không dám ngước lên nhìn họ.

Tiểu Vũ bỏ đồ xuống, kéo An An vào lòng hôn. Cô giật mình giương mắt lên nhìn hắn, sao Tiểu Vũ có thể làm việc này ngay trước mặt hai người kia. Cô xấu hổ đẩy ra, nhưng hắn ôm quá chặt không để cô trốn tránh, nồng nhiệt tặng cho cô một chiếc hôn sâu, không chịu nổi An An đành nhắm mắt thuận theo.

Đầu óc mơ màng, bên tai vọng lại tiếng trêu chọc của Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng: “Woa, tên tiểu tử này đúng là đang có nhu cầu!

”, rồi giọng nói xa dần, cô biết hai người đã tránh đi chồ khác. Tiểu Vũ chầm chậm buông ra, An An hoàn toàn không kịp suy nghĩ gì. Hắn ở ngay trước mặt người khác mà hôn cô điên cuồng như