Sự Lột Xác Của Một Thiên Thần

Sự Lột Xác Của Một Thiên Thần

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: nhiss_ngocss
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 65,004
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

Sau một lúc khóc thỏa, nó nằm xuống đám cỏ mềm trước ngôi mộ, đôi mắt lim dim từ từ tiến vào giấc ngủ, những giọt nước mắt còn đọng lại chưa kịp lau khô trên khóe mắt bị nàng gió nhè nhẹ lay động, lung lung như những viên dạ minh châu trong nắng, miệng còn lầm bầm điều gì không rõ. Tất cả cảnh tượng trước mắt được một người xa xa nhìn thấy, đôi mắt chứa sự nhu tình mềm mỏng , khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt như có như không.

người con trai đó chậm rãi bước về phía nó, khẽ đưa tay vén những sợ tóc bị gió lay động trên khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười trên môi vẫn không thuyên giảm. cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài, nhẹ nhàng phủ lên người nó, trong giấc mộng của mình, nó bất chợt cảm nhận được một thứ ấm áp…đắp xong, đôi con ngươi trở nên dịu dàng, nụ cười trên miệng càng sâu. nhìn thêm một chút để ghi nhớ khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần rồi quay người rời đi.

——————————————————————————————

tối…...

đôi mắt đang nhắm nghiềm kia bị nàng gió lay động, lông mày nhíu chặt rồi chớp chớp đôi mắt mở ra con ngươi màu xám tro.

ngồi thẳng người, nhìn bầu trời đã tối, những làn gió lạnh lẽo của mùa đông ập tới rét lạnh tới tận xương tủy, khẽ rùng mình một cái, mái tóc bị thổi bay vô định phất phơ trong gió. khẽ liếc nhìn chiếc áo ở dưới nền đất, lông mày nhíu chặt một cái, đưa đôi tay cầm nên, mùi đinh hương nhè nhẹ xông vào mũi khiến tâm trí bỗng chốc trống rỗng…không suy nghĩ gì tới vấn đề này nữa, đứng dậy xoay người rời khỏi đồi trở về nhà. Vừa đi được hai bước thì trời đổ mưa, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đen kịt. Những hạt mưa mặt chát cộng với một chút tính axit làm mặt nó trở nên rát, cúi mặt xuống cất từng bước chân nặng nề trở về nhà….

——————————————————————————————-

nhà

-“nè con kia mày xuất viện mà không thèm thông báo cho bọn tao một tiếng rồi lặn mất tăm cả ngày giờ mới về thế hả? mày biết đi đâu cả buổi chiều thế? có biết mọi người lo lắng

cho mày lắm không?” vừa bước chân vào nhà, một tiếng hét oang trời phi ra tiếp đón nó, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương rồi phóng cặp mắt đầy sát khí vào cô bạn mary. Nhận được ánh mắt đó nhất thời mary im lặng, vừa bước được vài bước về phía cầu thang thì đôi mắt cụp xuống, cả đầu choáng váng ngã ” rầm” xuống nền đất lạnh, mary cả khinh hét lên một tiếng :

-“SARAH” rồi dùng tất cả sức lực ‘bay’ tới phía nó đỡ nó dậy, lấy sức lay người nó nhưng đôi mắt nó cố chấp không chịu mở ra. nghe được tiếng hét lớn gọi tên nó,

nhỏ từ trong nhà bếp lao ra thấy cô đang ôm chặt nó, không ngừng dùng sức lay. Cảm nhận được chuyện gì đó bất an, nhỏ phi ra chỗ nó nắm lấy áo nó, cảm giác ướt át truyền đến. vội vàng sờ lên trán nó thấy trán nó rất nóng giống như vừa từ lò luyện đan ra vậy, nhìn qua khuôn mặt thấy mặt nó đỏ rực. vội nói:

-“mary! đưa nó lên phòng mau lên tôi gọi bác sĩ tới” mary gật đầu rồi ôm nó lên, nói thật bây giờ cô mới để ý dạo này nó vô cùng gầy, khi nhấc lên hoàn toàn không có cảm giác như bồng nó vậy. Thấy Mary bế nó lên phòng, Anna lấy điện thoại ra gọi cho kun (ngoài trừ thân phận làm bang chủ demond thì kun cõn là bác sĩ riêng của nó vì từng học qua khóa đào tạo bác sĩ ) rồi chợt nghĩ tới kan, vội ấn số gọi cho kan:

-“alo…anna hả? anh đang bận có lẽ hôm nay không về được” kan đang ở bang xử lý công việc chất đống, đôi mắt mệt mỏi rũ xuống, nói thật xử lý chỗ này cũng tốn không ít sức lực, đang định cúp máy thì anna nói giọng gấp gáp:

-“kạn, ảnh về mẫu, sarah…”

-“sarah?” giọng hoài nghi của kan vang lên, đột nhiên ý thức được giọng nói lo sợ của anna thì trong lòng không yên

-“sarah vừa xuất viện thì đi đâu đó, vừa trở về liền bất tỉnh, cơ thể vô cùng nóng, hô hấp cũng vô cùng yếu” anna lo lắng nói

-“anh về liền” vừa nghe thế, anh quay người lấy áo trên ghế sau đó chạy thật nhanh ra bãi đậu xe phóng đi, trên đường còn cố gắng liên lạc cho hắn. trong lòng lo lắng không thôi, cuối cùng đầu dây bên kia cũng nhấc máy, chưa kịp để đầu dây bên kia nói, anh đã tranh nói trước:

-“ken, sarah không ổn rồi”

-“sao?” ken nhíu mày hỏi, trong lòng cảm thấy bất an

-“hiện tại chưa về đến nhà nhưng nghe anna nói thì hình như là vừa về đến nhà là bất tỉnh”

-” tút…tút…” vừa nghe xong thì lập tức tắt máy phóng ngược xe lại quay về thành phố

——————————————————————————-

KÍT……

-“SARAH!

” kan vừa về liền phóng thẳng lên phòng nó, cánh cửa cũng không đóng lên cứ thế phi vào. trong phòng có tổng cộng 4 người : anna, mary, kun và người con gái đang lằm trên chiếc giường trắng -nó.

-“sarah…nó sao rồi?” bước chân run run về phía nó, khuôn mặt nhợt nhạt tái mét, đôi mắt nhắm nghiềm của nó làm lòng anh đau đớn, quay đầu về phía kun hỏi

-“haizzz…cũng không có gì đáng ngại chỉ là cơ thể bị suy nhược, mắc mưa. Cơ thể con bé vốn rất yếu, khi trước còn bị thương khá nặng giờ bị mắc mưa tất thiên cơ thể không chịu được. cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa. trong lúc hôn mê còn liên tục nhắc tới mẹ nó. có lẽ vừa từ đó về trong lòng bị tổn thương, lúc đó chắc chắn con bé đã khóc đến kiệt sức nên giờ sức đề kháng vô cùng yếu mới hôn mê như bây giờ” kan thở dài nói, đôi mắt có chút bi thương nhìn cô bé anh đã luôn bảo vệ yêu thương nhưng con bé lại luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ khiến anh thật không đành lòng

-“sarah” đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của nó, giọng nói hơi khàn đục.

-“mọi người cần để ý tới nó hơn vì có lẽ nó vừa đi gặp mẹ nên sẽ bị trầm cảm một thời gian nếu không ai để ý”kun nhẹ nói, tính khí nó anh hiểu mà, việc học qua một khóa học bác sĩ cũng là vì nó, cũng là để có thể chăm sóc nó mà thôi.

-“anh ở lại đây với bọn em một thời gian rồi trở về có được không?” anna nhẹ nói, lúc này ai cũng hiểu nó yếu đuối tới mức nào

-“được! bây giờ để sarah nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài” kun nói rồi lặng lẽ đứng dậy đi ra

-“kan, cậu ra ngoài đi, tôi….

sẽ chông nó” mary nói, cô biết kan cũng đang đau lòng vì sarah không muốn nhìn thấy kan đau lòng nên mary mới nói vậy nếu không chắc chắn một điều anh sẽ thức cả đêm để chờ cho tới khi nó tỉnh lại

-“uhm…”biết ý của mary nên kan cũng đứng dậy, anna lo lắng cho nó nhưng giờ phải đi khuyên nhủ kan để khi nó tỉnh lại là nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của mọi người chứ không phải là khuôn mặt hốc hác, phờ phạc.

Tất cả ra ngoài còn lại mary ở trong, khẽ nghồi xuống chiếc ghế cạnh giường nó,

nhìn thật kỹ khuôn mặt nó. nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đưa tay lau đi rồi cầm bàn tay lạnh có chút hơi ấm của nó nói:

-“sarah… mày có biết tụi tao lo lắm khi nghe zun nói mày xuất viện không? càng lo hơn là lúc nhìn trời mưa như vậy mà vẫn chưa thấy mày. haha…sarah! lúc tụi tao có chuyện mày đều là người an ủi bọn tao nhưng quá khứ của mày …tụi tao không một ai biết! có phải mày không tin tưởng bọn tao? hay mày sợ nếu nói ra thì mày sợ tụi tao xa lánh mày? mày rất ngốc đi! chúng ta là bạn è bao nhiêu năm rồi? cứ cho là mày không tin tưởng bọn tao đi. làm bạn với mày mà không biết thứ làm mày bị tổn thương? bọn tao vô dụng quá phái không? tao từng thề rằng sẽ ở bên chăm sóc mày vì mày….

là người tao coi trọng có lẽ hơn chính bản thân của mình. có lẽ anna cũng thấy vậy vì vậy hai đứa bọn tao luôn cố gắng để bằng mày hay chỉ cần đứng sau bảo vệ mày là đủ . nhưng mày…luôn luôn là người bảo vệ bọn tao”

-“sarah! tao muốn thấy mày tỉnh lại, mau chóng mạnh khỏe. có đôi lúc thật không muốn thấy khuôn mặt lạnh lùng của mày một chút nào đâu nhưng…lúc mày nhu thuận thì chỉ là lúc mày lằm trên giường với khuôn mặt trắng nhợt này. nếu chọn giữa khuôn mặt lạnh lùng và khuôn mặt nhu thuận. tất nhiên ai cũng chọn khuôn mặt lạnh lùng còn hơn cái khuôn mặt của mày lúc này”

nói rồi đôi mắt nặng nề cụp xuống, từ từ đi vào giấc ngủ vì mất sức….

3:00 sáng, người con gái trên giường khẽ động mắt, lông mi cong cong, đôi đồng tử chậm rãi mở ra.

ngồi dậy, đảo mắt khắp phòng, ánh mắt dừng trên người mary đang ngủ say, miệng không ngừng làu bàu điều gì đó, trên trán ướt đãm mồ hôi lạnh.

-“KHÔNG!

” mary bật dậy, miệng thốt lên một câu, thở gấp, lấy tay vuốt vuốt ngực điều hòa lại nhịp thở rồi sau đó đưa tay lên vuốt đi những giọt mồ hôi. ánh mắt như thường lệ liếc về người lằm trên giường thì bất chợt định hét lên thì nó rất nhanh bị lấy miệng mary, miệng nỏ nụ cười nhàn nhạt chêu người, khuôn mắt tái nhợt giờ có thêm chút sức sống. đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, mary gật đầu rồi nó bỏ tay xuống, lúc lày mary mời vội nói:

-“sarah…sarah, mày tỉnh rồi, làm tao sợ quá, mày mà không tỉnh là tao…”

-“vừa nãy mơ ác mộng?” bị nó cắt ngang nhưng mary không giận mà đôi mắt hiện lên sự sợ hãi, gật đầu nói với nó:

-“sarah, hồi nãy tao mơ, mơ thấy mày đang nói chuyện với ông ta, rồi ông ta nói gì đó với mày, mày rất mất bình tĩnh mà lùi lại mà phía sau mày là vực thẳm, ông ta bức mày, mày càng lùi về phía sau, rồi sau đó ông ta nở nụ cười, mày trượt chân rồi ngã xuống vực thẳm kia”

-“vậy sao?” giọng nói khôi phục vẻ lạnh lùng

-“sarah, hứa với tao, làm gì cũng phải suy nghĩ nếu chắc chắn thì mới làm nha, tao, tao không muốn , không muốn mày sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn” nước mắt lại rơi xuống từng dòng, lấm lấy tay nó nói

-“uh, về phòng đi” nhẹ giọng, nó nói

-“nhưng…”mary do dự nói

-“về” giọng nói lạnh lùng được khôi phục, đôi mắt hịp lại một đường, nó lạnh lùng cắt lời

lẳng lặng đứng dậy rời đi…

————————————————————————————————————–

sáng hôm sau…

trên bàn ăn, không khí vô cùng quái dị, mọi ánh mắt đều dán trên người nó, nó vẫn thản nhiên ăn đồ ăn. ăn được một bát thì nó buông đũa, đảo mắt nhìn tất cả mọi người nhướng mày….

.

————————————————————————

mình có vài lời chúc mọi người năm mới nè….

Chúc năm mới mọi người vui vẻ, gia đình hạnh phúc, con cháu sum vầy, tiền vào như nước, tiền ra nhỏ giọt…

Chúc các bạn học ngày càng giỏi nè, chăm ngoan hơn năm cũ nè, con gái thì xinh hơn nè, con trai thì đẹp trai hơn nè….

Cuối cùng xin chúc mọi người có một cái tết thật vui vẻ

HAPPY NEW YEAR….

đẵ đăng lúc giao thừa , 00h…ahihi….

chap dài nhất coi như là chúc năm mới ^^