Ta tên Bạch Thiên Mỹ , là tam tiểu thư Âu Dương gia . Tại sao ta ko mang họ Âu Dương ư ? Ta và chúng đã tình nghĩa đoạn tuyệt .
Ta kiếp trước là học sinh lớp 10 , chỉ mới 16 tuổi sống ở Việt Nam . Bình thường như bao người khác , cái khác thường là ta có trí thông minh vượt quá 200 . Còn lại bình thường ko thế nào hơn . Ta có cuộc sống tuy bình thường nhưng rất tốt . Chị gái và anh trai ta rất tốt . Mọi người luôn nói ta dễ gần , hoạt bát , thông minh .
Là học sinh ưu tú nhất nước , thắng giải đấu toán học trên toàn thế giới , ta được 1 vé đi Trung Quốc hưởng ngoạn trong vòng 1 tháng , ăn ở chi tiêu đều có người lo cả .
Và ta và người về thứ nhì đã đi với nhau , cô bạn này rất dễ gần .
Tới Trung Quốc , ta đi thăm quan nhiều nơi , rất rất đẹp .
Tới khi đi thử 1 vòng Quanh nơi ta sống , bất ngờ thấy 1 cậu bé đứng giữa đường , xe tải đang lao đến . Ko nghĩ nhiều , ta đã chạy tới đẩy cậu bé đó ra. ...
.
.
.
!
Khi tỉnh dậy , ta thấy tất cả đều đen tối . Mắt ta cư nhiên ko mở được
" phu nhân , tiểu thư thật xinh đẹp !
!
! " 1 giọng nói non nớt vang lên .
" ân .
.
. khụ.
.
.
.
khụ. .
.
.
.
.
khụ.
.
.
.
!
!
" Là giọng phụ nữ , xem ra thân thể rất yếu
" phụ nhân .
.
.
.
? Người sao vậy ? "
" Nhu nhi .
.
.
. ta. .
.
. sắp .
.
. khụ .
.
.
. khụ .
.
.
.
. khụ.
. . "
" phu nhân , phu nhân , người đừng bỏ mặc Nhu nhi cùng tiểu thư như vậy , người sẽ ko sao , Nhu nhi đi gọi thầy thuốc !
! "
" Nhu nhi .
.
.
. ngươi. .
.
.
. khụ .
.
.
.
. chăm sóc.
.
.
.
.
khụ nàng.
.
.
ch.
.
.
.
.
" nói tới đấy , người phụ nữ khóe miệng tràn ra 1 ngụm máu đen .
" PHU NHÂN !
!
! "
Ta cư nhiên biết , mình đã đầu thai , nhưng sao ta lại nhớ rõ chuyện kiếp trước ? Chẳng phải trong truyện hay phim đều xông ra cứu người rồi lại 1 hot boy xông ra cứu mình , hoặc cứu người xong thì được mọi người kính nể chứ ? Vậy tại sao bổn cô nương lại chết a !
!
!
!
!
Trải qua chuyện đó đã 5 năm . Ta tự ý thức của mình đã được đầu thai. Tên được Nhu nhi đặt cho _ Âu Dương Thiên Mỹ .
Cái gì trọng nam khinh nữ ? Cái gì quan võ hơn văn ? Cái gì cổ đại an nhàn ?
Bất công ! Ta cư nhiên tam tiểu thư Âu Dương đại tướng quân . Ko học được võ ? Thì sao ? Xinh đẹp tới vô độ ! Thì thế nào ? Bẩm sinh dị tật . Thấy sao ? Ta bị sỉ vả , ta chịu sỉ nhục , ta chịu mọi sự đánh đập , đừng nghĩ ta dễ dàng vậy mà khóc .
Hiện đại , mọi người nói ta đáng yêu , ngây thơ như 1 đứa trẻ .
Nơi đây cũng vậy , ta là 1 đứa bé nhưng suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều người .
Hiện đại , mọi người nói ta thuần khiết , trong sáng
Tới đây , ta bị vẩy đục .
.
.
.
1 ngày , ta gặp hắn , 1 cái lạnh lùng , nhưng ta lại cảm tưởng đó là ấm áp , hắn rất đáng yêu , dễ kích động , 1 cái trung thực nam tử .
Hắn ko kỳ thị mạc danh kỳ hiệu của ta , còn nói giúp ta sáng lại đôi mắt ta . Hắn là vị bằng hữu tốt của ta .
.
.
Hắn ôm ta , ta thích , thích cái cảm giác ấy . Hắn cư nhiên cơ thể lạnh lắm , như hình như ko có bệnh ? Ta cầm ta hắn , truyền nhiệt .
Ngay ngày hôm sau , 1 vị tỷ tỷ đến nói sẽ thay hắn bôi thuốc cho ta . Khương tỷ tỷ , thanh mai trúc mã của hắn .
Cái thứ ta muốn nhìn thấy đầu tiên là hắn . Tóc ta cư nhiên biến thành lam nhạt , mắt thành xanh biếc.
Canh 3 , Phong tới .
.
.
Ngỡ ngàng , cư nhiên là ngỡ ngàng . Khuôn mặt như lúc Khương tỷ thấy ta , rất muốn rớt cằm . Chậc , ta chỉ có thể cười thôi ! Nam tử trước mặt chỉ mới 12 tuổi nhưng sao có thể mỹ tới vậy cơ chứ ! Vẻ đẹp này , ko thể là yêu nghiệt , hắn lạnh lùng như vậy , đáng yêu như vậy ! Chính là .
.
. mang 7 phần mỹ nữ nha .
.
.
. ! Hắn thực sự thích tử y như vậy sao ? Đi với ta sẽ như lửa với nước đi?
Bây giờ , hết cả cái bằng hữu , thành huynh muội rồi?
" Khương tỷ tỷ , tỷ là hôn phu của Phong ca hả ???"
"PHỤT"
Khương tỷ và Phong phun trà ra ngay sau khi ta nói .
" muội nói cái gì ? " Khương tỷ tỷ chỉ trợn mắt hỏi ngược
" KHƯƠNG UYỂN UYỂN , NGƯƠI TIÊM NHIỄM CÁI GÌ VÀO ĐẦU NÀNG RỒI ???" Phong hét ầm lên .
" này này , trên thiên hạ dù chỉ có tên này là nam nhântnhân ta cũng ko thèm loại băng sơn này đâu ! " Khương tỷ tỷ làm động tác tỏ vẻ ghê tởm nói . Để mặc Phong ca tức giận ngồi đó
" băng sơn ? "
" đúng nha , hắn ngoài muội ra thì đối thiên hạ cực băng lãnh luôn"
" vậy sao ! " ta ko hiểu . Ta cư nhiên nghe câu nói này lại cảm thấy nhẹ nhõm . Ta sợ , ta thực sợ , nếu .
.
. hắn có 1 ngày rời xa ta , ghét bỏ ta , ai đủ mạnh mẽ để ta cảm thấy an toàn mỗi khi gặp bất trắc . Ta sợ , sẽ ko có lấy 1 vòng tay ôm ta mỗi khi khung cảnh đó hiện về . Khi ta mới chào đời ,
ta ko thấy gì cả . Chỉ nghe tiếng nỉ non , căn dặn của mẫu thân , rồi , người phun ra 1 ngụm máu , bắn lên khuôn mặt nhỏ của ta . Nó lạnh lẽo , nó nhớp nháp , nó mang cho ta sợ hãi . Nhưng khi bên cạnh hắn , ta thấy mình mạnh mẽ hơn . Ta ko nghĩ được , đây là loại giác cảm gì .
.
. rất thân thuộc.
.
.
Tỷ nói hắn là vương gia ? Rồi ngẫu nhiên , hắn chọn ta làm vương phi , trả thù cho ta ? Đưa ta đi , làm thiên hạ nổi lên sóng gió . Cho ta sủng nịch , cho ta dung túng , cho ta làm càn ? Ta vẫn phân rõ tình cảm với hắn , ta có lẽ là .
.
.
.
.
A nha , 16 tuổi rồi , ko được như vậy , sao ta lại thích 1 nhóc 12 được chứ ??? * đỏ mặt *
Từ cái ngày ta trốn khỏi phủ , tuy đã đeo mạn sa nhưng những nam nhân luôn nhìn ta bằng con mắt dâm tà nhưng .
.
.
.
. ko được lộ liễu vì .
.
.
. ai cũng đủ thấy sát khí toả ra bên cạnh ta _ Hàn Bảo Phong
Ta muốn ở Tây Lục cư , ở đó có hồng lam tuyệt đẹp , hoa nở rộ thì rất to . Nhưng hắn cư nhiên muốn ta ở lại . Ta chỉ buột miệng nói ra thôi , ai dè hắn hi sinh bỉ ngạn đỏ để trồng hồng lam cho ta thật chứ ? Sơn lại vương phủ thành màu xanh luôn sao ?
6 tuổi , ta học chế dược thuốc của Thiên Y _ thần y đời thứ 2 , nàng chỉ mới 18 tuổi . Học của độc của Ma Y _ đệ nhất sát thủ dùng độc giết người . Ta đã làm hoàn chỉnh độc trước kia ta " kính gửi " toàn bộ Âu Dương gia . ko cần đợi 10 năm mới biến ngốc tử . Uống luôn đủ rồi . Đi tìm chuột bạch thôi nha !
Suy nghĩ xem , ai là người ta cảm thấy kinh tởm nhất nhỉ ?
A , cẩu thái tử nha ! Hắn nhiều buổi tối có sang bắt cóc ta nha , hôm nào thấy ta cũng nói " lục vương phi lớn lên hẳn là đệ nhất mỹ nhân " rồi nhìn ta bằng con mắt chó điên đó . Rất tiếc , Phong là ai chứ ? Cư nhiên ta ko bị bắt đi .
Và , thái tử đã trở thành ngốc tử !
!
! Hoàng hậu tuy kêu gào oan ưc giùm nhi tử bị ta hại cho phát điên kia , nhưng làm gì được ? Phong hắn vô cớ luận theo ta rồi !
Năm 7 tuổi , ta dính ḍich bệnh đang lan truyền . Hắn ngày đêm túc trực bên cạnh . Khuôn mặt tiều tụy và xanh xao vô cùng . May mắn hắn là loại bách độc bất xâm nên ko bị dính bệnh .
Ta mơ hồ , trong cơn mơ , ta thấy hình bóng hắn bên cạnh ta "Thiên Mỹ , ta hết yêu ngươi rồi "
Ta sững sờ , nhìn hắn quay lưng đi với 1 nữ tử khác . Ta bất giác thấy lòng trào lên cỗ mất mát cùng bi thương mãnh liệt .
Tay khẽ giơ lên , đụng chạm vào thứ gì đó lành lạnh . A ? Hẳn là người đi ?
" Phong .
.
.
.
.
.
"
"Hả ??? "
" Phong .
.
.
.
.
"
"Hả ??? "
" ta yêu ngươi .
.
.
. ! "
giờ mới nhận ra . Thiên Mỹ * đỏ mặt *
" ta cũng vậy .
.
.
"
Thiên Mỹ * đang bệnh càng bệnh hơn *
Ko nói chuyện này nữa , dẹp dẹp !
À quên , còn 1 cái nữa .
Vào hôm sinh thần của phụ hoàng , ta vô tình nghe được
" lục vương gia tên khốn đó , chỉ nhờ sủng ái của phụ hoàng mà được như vậy , cư nhiên mang vương phi ko rõ lai lịch về ? "
" a , ngươi còn nói nữa , nàng đang ngay bên cạnh ? "
" xùy , chỉ cái tiểu nữ oa làm gì được ta ? "
" ngươi dám nói vậy , nàng năm ngoái làm thái tử trở thành ngốc tử rồi ! Ta đi đây "
Nhị vương gia nghe thấy , co giật con mắt , quay sang nhìn ta
" đệ thê , ngươi coi như chưa nghe thấy gì đi ? "
" tội thứ nhất , dám nói xấu Phong . Tội thứ 2 , dám sỉ vả ta . "
Nói xong , tên đó chưa hiểu gì thì 1 đường của ta đã đi qua cổ hắn , vấy bẩn y phục của ta . Cái này là ta thích nhất nha , ko ngờ lại dính cái thứ máu bẩn của hắn ?!
!
Liễu qúy phi mấy ngày nay chửi rủa ta , kêu oan cho nhi tử . Thôi nha , cho nàng ta 3 ngày an táng nốt nhi tử đi ?
Trân Ngọc quốc _ 3 ngày sau
Nghe nói an táng xong con trai , Liễu qúy phi liền tự tử .
Đó là nghe nói thôi nha , chứ thực ra Phong và Khương tỷ tỷ biết tỏng là ta làm rồi ! …