Đông Nhạc Quốc, bốn phương yên bình, quốc thái dân an, khắp nơi đều hiện lên vẻ phồn vinh.
Tại kinh thành, trong phủ Thượng thư họ Khúc, hôm nay lại càng náo nhiệt phi thường.
Nghe nói một nhân vật phong hoa tuyệt thế sẽ đến bái phỏng.
Chỉ là, bầu không khí náo nhiệt đó chẳng lan đến một góc nào đó ở hậu viện.
Tường viện cao vời vợi, nhìn thôi đã khiến người ta run sợ.
Ban đầu, tường không cao đến thế, nhưng qua nhiều sự kiện xảy ra, dần dần nó được xây cao hơn.
Giờ đây, ở bên tường phía hậu viện, một nữ tử vận áo lục đang đứng đó.
Đôi mắt to tròn thanh triệt ẩn dưới hàng mi dài khẽ chớp, mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhắn tinh xảo, trên khuôn mặt lộ vẻ ai oán.
Dáng người nàng mảnh mai như ngọn cỏ yếu ớt trước gió, khiến người ta liên tưởng ngay đến hình ảnh của Lâm Đại Ngọc.
Hai năm trôi qua, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.
Nhưng khoảng thời gian đó đủ để khiến nàng – Khúc Đàn Nhi – nghẹn đến phát bực.
Hai năm trời, nàng trốn chạy nhưng chưa một lần thành công.
Nghĩ mà cay đắng.
Khúc Đàn Nhi, người hiện đại của thế kỷ 21, nếu nói văn vẻ thì nàng là người "bắt kịp trào lưu xuyên không thời thượng".
Còn nói thẳng ra, nàng bị ông trời ném đến cái nơi hoang vu hẻo lánh mà ngay cả chim cũng chẳng buồn đến.
Chẳng phải chỉ là theo thầy giáo lịch sử đi tham quan viện bảo tàng thôi sao? Chỉ vì một cái giường cổ trông hoa mắt chóng mặt mà nàng nằm thử lên đó, kết quả liền xuyên không tới đây.
Thôi, có lẽ một ngày nào đó nàng buồn chán, thử nhảy sông, tự sát, uống độc dược, biết đâu lại may mắn mà xuyên trở về.
Nhưng hôm nay là cơ hội tốt nhất để nàng đào tẩu.
Nghe nói hôm nay hậu viện không bị canh gác quá nghiêm ngặt.
Nghe nói hôm nay cái ông cha tự xưng của nàng đang bận rộn đến mức không để ý đến nàng.
Nghe nói hôm nay vị Bát Vương gia danh tiếng lẫy lừng sẽ đến phủ, nhân vật mà triều đình trọng vọng.
Mà khổ thay, Bát Vương gia đó lại chính là đối tượng bị chỉ hôn của nàng.
Khúc Đàn Nhi thở dài, ánh mắt ai oán nhìn bức tường cao trước mặt.
Hai tay nàng đan chặt vào nhau, như đang giằng xé nội tâm.
Rồi nàng cắn môi, đôi mắt bừng lên vẻ kiên quyết: "Sợ cái gì mà sợ? Cùng lắm thì bị bắt lại, để lão bà tử kia lôi ra đánh một trận gia pháp.
Nằm bẹp mười ngày nửa tháng cũng xong!
"
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, nàng cúi người, tay kéo nhẹ góc váy, buộc nó lại cho gọn gàng.
Sau đó nhanh chóng bò lên tiểu núi giả gần đó, rồi dùng sức trèo lên một cây nhỏ sắp đổ bên cạnh.
Cuối cùng… Khi bò được lên đến đỉnh tường, nàng định nhảy xuống.
Nhưng vừa nhìn độ cao bên dưới, tim nàng bỗng chùn lại.
Vì cơ hội đào tẩu đến quá đột ngột, nàng chỉ kịp mang theo mấy tờ ngân phiếu, ngoài ra không có gì khác.
Nàng thầm trách bản thân sao không chuẩn bị dây thừng hay cây thang trước.
Đúng lúc đó, nàng nhìn thấy một bóng người đi qua, vội vàng gọi: "Ê, anh đẹp trai kia, chờ một chút!
"
Đôi mắt Khúc Đàn Nhi long lanh nước, giọng điệu mềm mại yếu ớt.
Nhưng vừa mở miệng, hình tượng mỹ nhân của nàng đã tan tành, đến cả cách xưng hô cũng khiến người ta không khỏi trợn mắt.
Chỉ là… Người đàn ông kia chẳng thèm để ý, thậm chí không liếc nàng lấy một cái, bước chân nhẹ nhàng tiếp tục đi thẳng.
"Ấy, ấy, vị công tử… không, vị tiên sinh kia, tú tài, đại hiệp, người tốt! Làm ơn nhìn lên đây một chút! Tiểu nữ có chuyện muốn nhờ.
Thật sự không phiền đâu, chỉ một chút thôi.
Cầu xin ngài!
"
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua khiến Khúc Đàn Nhi run lên bần bật.
Lạnh là một chuyện, nhưng điều thực sự khiến nàng sợ chính là việc nàng trốn chạy quá nhiều lần, đặc biệt là sau khi hoàng đế đã hạ chỉ tứ hôn.
Nếu người nhà biết được nàng lại bỏ trốn, chắc chắn nàng sẽ chết rất thảm.
Nhưng trớ trêu thay, nàng lúc này lại đang kẹt trên bức tường cao, tim run lên từng hồi mà chẳng đủ can đảm nhảy xuống.
Khó khăn lắm mới gặp được một người có thể nhờ giúp đỡ, nhưng hắn không những không trả lời mà ngay cả ngẩng đầu lên nhìn cũng không thèm.
Làm sao bây giờ? Khúc Đàn Nhi vừa lo lắng vừa bực mình.