Khúc Đàn Nhi đứng một bên, khoanh tay nhìn mà trong lòng đầy hứng thú.
Hiếm khi nào được chứng kiến cảnh tượng như thế này, chẳng xem bây giờ thì đợi đến khi nào? Xem ra, Mặc Liên Thành quả thực là yêu nghiệt.
Đào hoa đến mức khiến người ta ghen tỵ.
Trong phủ vốn đã chẳng thiếu nữ nhân, trong cung lại có thêm một oán nữ, giờ đây lại xuất hiện một tình si nữ.
Thật đúng là… Khoan đã...
.
Tình si nữ? Đang nói ai? Đã quá đông người mà giờ lại nhét thêm một người nữa sao? Vương phi nàng đây liệu có phải đối thủ? Hay là… đang nói tới nữ nhân trước mắt? "Khinh Vân, đừng làm trò con nít, kẻo bị người khác cười chê.
Vương phi của bổn vương vẫn còn đang đứng đây.
"
Mặc Liên Thành lạnh lùng kéo Triệu Khinh Vân ra khỏi người mình, giọng nói không chút cảm xúc.
Đoạn, chàng vươn tay kéo Khúc Đàn Nhi lại, một cách dứt khoát và nhanh gọn, ôm nàng sát vào trước ngực.
"Á!
"
Khúc Đàn Nhi kinh ngạc, bất ngờ ngã vào vòng tay chàng.
"Ái phi đang ngẩn ngơ sao?"
Ái phi? Nàng muốn phun máu, chỉ muốn chết quách cho rồi.
Cái gã nam nhân này! "Xem ra, ái phi vẫn chưa kịp hoàn hồn.
"
Mặc Liên Thành mỉm cười tà mị, đôi mắt hẹp dài ánh lên nét yêu nghiệt.
Trước khi Khúc Đàn Nhi kịp phản ứng, chàng đã cúi xuống, nhanh như chớp đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
"Ưm? Cái gì?"
Khúc Đàn Nhi sững sờ một lát, rồi lập tức bừng tỉnh.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn giơ tay đánh chết kẻ trước mặt.
Nhưng… "Ái phi vẫn nóng nảy như thế.
"
Mặc Liên Thành nở nụ cười đầy cưng chiều, thản nhiên buông nàng ra.
Còn bàn tay nàng định giáng xuống đã bị chàng nhẹ nhàng hóa giải, không để lại chút dấu vết.
Khúc Đàn Nhi trừng mắt lạnh lùng, nhanh chóng đưa tay lau sạch môi, nơi vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn.
Lần đầu tiên trong đời, nàng tức giận đến mức không buồn che giấu cảm xúc.
Nụ hôn đầu tiên của nàng, cái thứ nàng trân trọng suốt 20 năm trời, lại bị cái tên nam nhân đáng chết này cướp mất! Tức chết đi được! Tên đáng chết! Hạ lưu! Đồ không phải người! Đáng ghét! "Ái phi, có vừa lòng với nụ hôn của bổn vương không?"
"Cũng tạm, nhưng không có gì đáng khen cả.
"
Khúc Đàn Nhi mỉm cười, nhưng trong lòng chỉ muốn bóp cổ hắn.
Nếu có gì đó để chê, thì chính là nàng quá vừa lòng đến mức muốn động tay động chân ngay lập tức.
"Ồ? Vậy ý ái phi là bổn vương cần cố gắng hơn nữa?"
"Vương gia chắc là thường xuyên lui tới thanh lâu đúng không?"
Nàng đổi nét cười đầy ý tứ, lời nói sắc bén như dao.
"Nếu không, kỹ thuật hôn chắc chắn đã tốt hơn nhiều.
Tiếc thật…"
"Ồ? Xem ra, ái phi rất hiểu rõ bổn vương.
"
Mặc Liên Thành nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt đầy ẩn ý.
Mặc Liên Thành vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, không hề cảm thấy mất mặt, thậm chí còn tỏ ra vô cùng thản nhiên.
Khúc Đàn Nhi cúi đầu, cố hết sức kiềm chế cơn tức giận cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực.
Phải nhịn, lúc này nàng nhất định phải nhịn.
Chẳng phải chỉ là một cái hôn thôi sao? Coi như bị chó cắn một cái, cùng lắm thì về nhà súc miệng vài lần là xong! Rõ ràng hắn cố ý, nàng dám chắc điều đó.
Hai người một âm một dương đối đầu nhau, nhưng không khí ngấm ngầm căng thẳng ấy lại khiến người bên cạnh – vị mỹ nữ đang đứng chờ – bị lãng quên một cách triệt để.
"Bát vương phi?"
Triệu Khinh Vân cất giọng, sắc mặt thoáng biến đổi, trong ánh mắt lộ vẻ tức giận, nhưng nàng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc.
Nghe thấy tiếng gọi, Khúc Đàn Nhi cuối cùng quay đầu nhìn thẳng vào nàng.
Một cái liếc mắt này khiến nàng hơi sững sờ, ánh mắt không giấu được nét tán thưởng.
Trời ạ! Thời cổ đại thật sự nhiều mỹ nữ! Lại thêm một người nữa! Nữ tử trước mặt đẹp đến mức nàng cũng phải tự thấy mình thua kém.
Dáng vẻ mong manh như hoa lê đọng sương, quả thực là tuyệt sắc nhân gian.
Nhưng… khụ khụ, ánh mắt đầy căm hận của mỹ nhân này như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Cùng lúc đó, Khúc Đàn Nhi nhận ra một sự thật phũ phàng: mình đang bị Mặc Liên Thành dùng làm bia đỡ đạn.
"Ngươi là ai?"
Khúc Đàn Nhi cười nhẹ, như thể chuyện bị cưỡng hôn vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Ta là con gái An Nhạc Hầu, Vân quận chúa.
"
Triệu Khinh Vân đáp lại bằng giọng điệu không mặn không nhạt, giữ thái độ đúng mực của một người được giáo dưỡng tốt.