Sủng Phi Quái Chiêu: Bảy Đêm Thị Tẩm, Một Đơn Ly Hôn

Sủng Phi Quái Chiêu: Bảy Đêm Thị Tẩm, Một Đơn Ly Hôn

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Phạn Khuyết
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 369
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Cung Đấu
Xuyên Nhanh
     
     

“Ôi, thật xin lỗi! Đàn Nhi thật sự không phải cố ý! Vương gia, y phục của ngài ướt hết rồi, hay để Đàn Nhi đưa ngài về phòng thay đồ.

Nếu để ngài cảm lạnh thì không hay chút nào.

Khúc Đàn Nhi tỏ vẻ lo lắng, ánh mắt lướt qua vạt áo ướt của hắn, ra sức phớt lờ biểu cảm giận dữ của Mặc Liên Thành.

Đúng vậy, đã mất công bày trò lâu như vậy, cuối cùng cũng phải dẫn đến mục đích chính.

“Về phòng?”

Mặc Liên Thành nhướn mày nhìn nàng.

Thì ra… hắn lẽ ra phải đoán được, sự xum xoe này tuyệt đối không phải vì điều gì tốt đẹp.

“Đúng, đúng! Y phục của Vương gia đã ướt rồi.

Nếu không về thay đồ, e rằng ngài sẽ cảm lạnh.

Vì sức khỏe của ngài, mong Vương gia nhanh chóng trở về phòng!

Nàng mỉm cười rạng rỡ, lời lẽ đầy vẻ quan tâm.

“Ồ, thật vậy sao?”

“Vậy Vương gia, ngài có muốn về phòng ngay không?”

“Ừ.

Mặc Liên Thành gật đầu, đột nhiên chấp nhận đề nghị của nàng.

Hắn đứng dậy, bước vài bước về phía cửa.

Nhưng vừa đi được một đoạn, hắn đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần đi theo.

“Không được!

Khúc Đàn Nhi buột miệng, âm lượng vô thức lớn hơn.

Khi nhận ra sự thất thố của mình, nàng vội điều chỉnh lại, giọng hạ xuống: “Chuyện này sao có thể được? Là Đàn Nhi làm ướt y phục của ngài, tự nhiên phải để Đàn Nhi xử lý.

Nếu không, cả ngày Đàn Nhi sẽ không yên lòng.

Mong Vương gia tha lỗi, cho phép Đàn Nhi được đi theo.

“Không cần.

“Thật sự không phiền mà, Vương gia! Phòng của ngài cách đây không xa, Đàn Nhi không ngại.

Nói rồi, nàng quyết tâm bước theo hắn ra cửa.

Khi cửa vừa kêu “kẹt”

một tiếng mở ra, Mặc Liên Thành bước ra ngoài.

Khúc Đàn Nhi cũng không chậm trễ, nhanh chóng đi theo sát.

“Vương phi xin dừng bước, chủ tử không thích có người đi theo.

Vu Hạo, người canh ngoài cửa, ngay lập tức ngăn nàng lại.

“Không phải đâu, y phục của Vương gia là ta lỡ làm ướt.

Nếu ta không tự mình thấy ngài thay đồ, ta thật sự sẽ cảm thấy bất an.

Nàng nói với vẻ mặt rất thành khẩn.

Thực tế, nếu không vào được phòng hắn để xem chiếc giường kia, nàng thật sự sẽ không yên tâm.

“Vương phi, thuộc hạ không thể…”

“Không cần ngăn ta, ta sẽ tự đi!

Khúc Đàn Nhi không thèm để ý, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cố tình tiến sát về phía Vu Hạo, như muốn ép hắn phải nhường đường.

Quả nhiên, tình huống diễn ra đúng như nàng dự đoán.

Vu Hạo thoáng biến sắc, vội lùi lại vài bước, nhưng không hoàn toàn nhường đường.

Tay hắn khẽ chạm vào chuôi kiếm, chuẩn bị sẵn sàng để ngăn cản nàng tiếp tục tiến lên.

"Vương gia, ngài đi chậm một chút, Đàn Nhi sợ không đuổi kịp ngài!

"

Khúc Đàn Nhi vừa bước nhanh vừa dịu giọng gọi, ánh mắt đầy bất mãn liếc nhìn Vu Hạo, người vẫn kiên quyết chặn đường.

Đột nhiên, nàng nhấc chân nhỏ lên, không chút nương tình mà đá mạnh vào chân Vu Hạo.

Vu Hạo nghiêng người tránh kịp, vừa định quay lại tiếp tục cản nàng thì không ngờ Kính Tâm đã nhanh nhẹn tiến lên chắn đường.

Nhân cơ hội, Khúc Đàn Nhi liền chạy thẳng về phía trước.

"Vương phi…!

"

Vu Hạo kêu lên, định ngăn lại, nhưng chỉ nhận được lời đáp lạnh nhạt từ Kính Tâm: "Thị vệ đại ca, chủ tử của ta đã bảo không cần làm phiền ngươi.

"

--- Trước cửa phòng ngủ của Mặc Liên Thành, trong Sương Viện.

Mặc Liên Thành đứng yên trước cửa, bình thản nhìn Khúc Đàn Nhi vừa thở hổn hển chạy đến, chậm rãi nói: "Nếu đã đến tận đây, chi bằng nói rõ ý đồ của ngươi đi.

"

"Ách… Hồi Vương gia, Đàn Nhi không có ý đồ gì cả.

Chỉ là lo lắng cho sức khỏe của Vương gia, sợ ngài bị lạnh thôi.

"

Khúc Đàn Nhi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt như không hiểu ý tứ trong lời hắn.

Đáng chết, chỉ còn một bước nữa, chỉ cần hắn mở cánh cửa kia, nàng sẽ có thể vào trong.

Nhưng… nàng đang bối rối không biết làm sao tiếp tục.

"Ồ, vậy sao?"

"Đúng vậy, Vương gia không định vào phòng sao?"

"Bổn vương sẽ vào, nhưng ngươi thì có thể quay về.

"

"Đàn Nhi muốn giúp Vương gia…"

"Không cần.

"

"Nha, đột nhiên đầu ta thấy hơi đau…"

Khúc Đàn Nhi bất ngờ ôm đầu, giả vờ mệt mỏi.

"Vậy để hạ nhân đi gọi đại phu.

"

"Nha, giờ lại đau cả ngực… Vương gia, ngài có thể đỡ Đàn Nhi vào phòng nghỉ một lát được không? Chỉ cần nằm xuống một chút, Đàn Nhi sẽ khỏe ngay.