Giờ Dần mới vừa qua một nửa, Tử Thần Điện vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, trông giống như một cái đèn lồng cực lớn trôi nổi trog biển đêm mênh mông. Bên dưới, thái giám, cung nữ xếp thành hai hàng, lo sợ bất an mà đứng ở noãn các, tập trung tinh thần chờ chủ tử sai phái.
Tối hôm qua, Hoàng Thượng bởi vì mấy quyển sổ con buộc tội Bắc Xương Vương mà nổi giận, phải đến sau nửa đêm mới đi nghỉ.
Hiện tại, bầu không khí trog điện lạnh như băng, mây đen thật dày.
Lâm Nam Tích xen lẫn trog đội ngũ ở hàng cuối cùng, buồn ngủ đến nỗi hai mắt đều ứa ra bọt nước, vẫn phải làm bộ làm tịch nhìn chằm chằm chóp mũi, yên lặng tập trung tinh thần, cố gắng làm ra một bộ biểu tình cung kính.
Đứng lâu rồi, dư quang nơi khóe mắt càng lúc càng tan rã. Người bên cạnh cùng hắn đều được đề bạt lên làm hầu cận ngự tiền, trang phục nhẹ nhàng, áo choàng màu xanh lơ theo gió phát run, run đến nỗi trog lòng Lâm Nam Tích cũng ớn lạnh.
Gần vua như gần cọp, nếu ở trog lúc hoàng đế nổi nóng mà va chạm, làm không tốt, rất có khả năng rơi đầu.
Trog lòng Lâm Nam Tích đột nhiên dâng lên một trận chua xót, cảm thấy đau lòng cho bản thân. Nghĩ chính mình dù sao cũng là một sinh viên mới ra trường, mới vừa thi đậu nhân viên công chức, còn chưa có cơ hội ở trước mặt lãnh đạo bưng trà đổ nước, đã xuyên thành một tên nô tài khom lưng uốn gối chốn thâm cung. Hắn thật cẩn thận mà kẹp kẹp hai chân, cảm nhận được thứ ở giữa vẫn còn tồn tại, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá, nó vẫn còn, vẫn còn.
Mỗi khi nhìn thấy áo choàng xanh đến phát thảm trên người, hắn đều sợ tới mức cho rằng chính mình đã bị thiến.
Nhưng khi nghĩ lại, nếu như bị người khác phát hiện hắn chưa bị thiến, chỉ sợ là đầu sẽ phải chuyển nhà. Nghĩ đến đây, Lâm Nam Tích liền bi thương mà ngáp một cái.
Ngáp xong, Lâm Nam Tích lén nhìn về phía thiên tử Đại Tề.
Noãn các rộng mở, bên trog đốt địa long, ngăn cách trong ngoài bằng một tấm rèm màu minh hoàng (màu vàng kim), phía trên còn được khảm lưu li đủ màu sắc. Đương kim Thánh Thượng đang ngồi nghiêng nghiêng trên Long Ỷ to rộng bằng gỗ Hải Nam ở phía sau rèm, tay trái đặt lên bàn, tay phải cầm sổ con, ánh mắt rũ xuống, mày nhíu chặt, sắc mặt rất âm trầm, bên cạnh là Đại thái giám Uông Đức Hải đang cẩn thận hầu hạ.
Lâm Nam Tích:【Thì ra cẩu hoàng đế thức đêm cũng sẽ có quầng thâm mắt nha.
】
Trên Long Ỷ ——
Lý Thừa Tiển giật mình một cái, mới phát hiện vừa rồi xém chút nữa đã ngủ quên.
Tối hôm qua phê tấu chương phê đến nửa đêm, giờ Dần lại phải thượng triều, buồn ngủ đến nỗi hai mắt đầy sao xẹt. Cố tình bản thân lại là thiên tử của một nước, không thể lười biếng, cả người Lý Thừa Tiển đều là oán khí, trog mơ còn nghe thấy có người mắng hắn, hiện tại nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.
—— Đúng vậy, hoàng đế cũng sẽ tức giận khi rời giường sớm.
Lý Thừa Tiển liền lấy Trấn Bắc Vương ra thoá mạ một trận: “Bắc Xương Vương thật to gan lớn mật, dám dưỡng tư binh, cắt xén lương thảo!
”
“Trẫm phong hắn làm Bắc Xương Vương, hắn thật sự coi mình là vương sao.
”
Đang mắng hăng say, không để ý liền đem chung trà quăng ngã nát, cung nhân tiến vào trog điện hầu hạ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, xung quanh đều là một mảnh sát khi lạnh lẽo, đều sôi nổi quỳ đầy đất.