Trog sương phòng phía sau Thái Thanh Quan, bốn vách tường màu trắng bạc tựa như động tuyết, giữa phòng đặt một cái chậu than bằng đồng. Lửa than đã tắt, chỉ còn lại một sợi khói lượn lờ bay ra.
Hứa Lan Nhân ngồi bên cạnh bàn, cầm bút viết gì đó, trên người nàng mặc một bộ đạo bào to rộng màu xanh lơ, khiến cho thân hình trông thon gầy, làm da trắng như tuyết.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng sột soạt, Hứa Lan Nhân cả kinh, vừa quay đầu liền nhìn thấy cửa sổ đã bị từ bên ngoài đẩy ra, kế tiếp xuất hiện một người mà nàng chưa bao giờ nghỉ đến nhảy vào.
“Lưu Nguyên Cát?” Hứa Lan Nhân bình tĩnh cất đi giấy Tuyên Thành vẫn còn chưa khô nét mực.
Lưu Nguyên Cát nhìn thấy mỹ nhân, hai mắt ươn ướt mà dùng một tay ôm lấy người: “Lan Nhân, ta tới cứu nàng đây!
”
Hứa Lan Nhân nghe vậy, trên mặt lộ ra biểu tình sâu kín nói: “Ít ngày nữa ta sẽ vào cung, đến lúc đó chính là người của Hoàng Thượng. Cả đời vinh hoa phú quý, ngươi đừng có tìm ta nữa.
”
Lưu Nguyên Cát đau lòng nói: “Bây giờ ta sẽ dẫn nàng đi! Chúng ta cùng nhau tư bôn đi!
”
Hứa Lan Nhân: “Ta không thể đi.
”
“Tại sao?”
Hứa Lan Nhân khẽ cắn môi nói: “Nếu ta đã được Hoàng Thượng lựa chọn, sống là người của Hoàng Thượng, chết cũng là quỷ của Hoàng Thượng.
”
Lưu Nguyên Cát sửng sốt, biểu tình giống như lung lay sắp đổ, trạng thái điên cuồng: “Nhưng hắn không thể cho nàng hạnh phúc! Hoàng Thượng, hắn không cử!
”
Lưu thị lang ngồi xe ngựa, ra roi thúc ngựa đuổi tới Thái Thanh Quan, đi thẳng đến chỗ ở của Hứa Lan Nhân, lòng bàn chân chạy nhanh đến mức sắp bắn ra tia lửa. Mới vừa chạy tới bên ngoài cửa viện, liền nhìn thấy một thân ảnh màu minh hoàng, tiện thể cũng nghe thấy một câu hô to ——
“Hoàng Thượng, hắn không cử!
!
!
”
Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, toàn bộ không trung của Thái Thanh Quan đều trở nên yên tĩnh chỉ trog một giây.
Bước chân của Lưu thị lang mềm nhũn, trực tiếp phác gục trước mặt Lý Thừa Tiển, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng.
Mệnh làm quan cùng chín tộc của hắn, xong rồi!
Trog phòng, khí huyết của Lưu Nguyên Cát đang dâng trào, căn bản là không có chú ý tới động tĩnh bên ngoài, kích động bắt lấy hai vai của Hứa Lan Nhân: “Nàng vào cung chính là lãng phí nữa đời còn lại, nàng có biết không? Ngay cả tiểu Thái Tử cũng không phải là con của Hoàng Thượng!
!
!
”
Lưu thị lang nghe đến đây, khí huyết trog người không ngừng cuồn cuộn, “Phốc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Nghiệp chướng! Mau câm miệng cho ta ——”
Lưu Nguyên Cát chỉ nghe thấy một tiếng gầm quen thuộc, ngay sau đó “Ầm” một tiếng, cửa đột nhiên bị đá văng. Long bào màu minh hoàng chiếu sáng nhà ở giống như động tuyết, trên áo choàng thêu ngũ trảo kim long, càng làm cho khuôn mặt người tới thêm lạnh lùng, hai mắt lạnh lẽo.
Hai tay Lưu Nguyên Cát vẫn còn nắm vai Hứa Lan Nhân, nhưng biểu tình lại trống rỗng.
Lưu thị lang vọt vào, giơ tay tát cho Lưu Nguyên Cát hai cái: “Nghiệt súc! Nhìn thấy Thánh Thượng, sao còn không quỳ xuống!
”
Lý Thừa Tiển nhìn hai cha con Lưu gia, mắt phượng hơi nhếch: “Thật to gan!
”
Lâm Nam Tích đứng ở phía sau, không sợ chết mà lặng lẽ thò đầu ra, nhìn thấy trên mặt Lưu Nguyên Cát sưng lên hai dấu bàn tay đỏ như máu:【Ai nha, Lưu thị lang ra tay cũng thật tàn nhẫn, đáng tiếc, vị huynh đài làm thơ kia cũng không phải người bớt lo.
】