Tần Mạt cúp điện thoại, trong lòng lại lo lắng lại không có cách nào khả thi. Giao thông bây giờ phát triển như thế, nếu Tần Vân Chí cố tình muốn trốn, có thể dễ dàng tìm một nơi không ai có thể tìm đến. Thiệu Thành cũng là một thành phố, dân số hơn hai mươi vạn, không có manh mối gì, biết tìm người ở đâu? Ngồi trên ghế lẳng lặng suy nghĩ năm phút đồng hồ, Tần Mạt lại gọi điện thoại cho Bùi Hà: "Mẹ, trên người Tiểu Chí có bao nhiêu tiền?" Bùi Hà giật mình, hạ giọng nói: "Không biết, mỗi tháng cho nó năm trăm đồng làm phí sinh hoạt, hôm nay là mùng tám, nó còn không ít?" "Suy đoán cẩn thận một chút, coi như trên người nó còn ba trăm, cũng không đủ để nó ở bên ngoài được mấy ngày.
" Tần Mạt nói một hơi, "Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, đến vài quán bar và Internet gần đây trước, còn khách sạn, siêu thị tìm thử xem, cũng nhờ mọi người xung quanh để ý hộ. Tiểu Chí trước giờ chưa từng xa nhà một mình, trên người lại không có bao nhiêu tiền, nó không thể đi xa.
" "Mẹ…" Bùi Hà ngập ngừng, "Mẹ sợ, sợ nó không còn tiền cũng không chịu về nhà, ở bên ngoài chịu khổ. Còn sợ chẳng may nó chịu không nổi, xúc động làm chuyện điên rồ…" Nói xong, giọng bà khô lại. Tần Mạt nhăn mày: "Mẹ, sao mẹ lại không tin Tiểu Chí? Nó cũng tròn mười sáu tuổi, biết phân biệt thị phi rồi.
" Bùi Hà cúi đầu nức nở: "Con bé kia khóc trước mặt mẹ, nói Tiểu Chí xé quần áo của nó, thiếu chút nữa thì… Mẹ...
. mẹ hận không thể móc trái tim mình ra, nói với nó Tiểu Chí không phải người như thế. Nhưng Tiểu Chí đã làm, mẹ còn có thể nói gì?" Tần Mạt thoáng trầm giọng xuống: "Mẹ, việc này chưa nói, sao có thể đã định tội, cũng phải tìm thấy Tiểu Chí nghe nó nói rõ đã. Mọi người tiếp tục tìm, con sẽ về ngay.
" Bùi Hà vội la lên: "Con là con gái, đêm khuya chạy ra đường làm gì? Không được, con không thể trở về!
" "Con sẽ tìm người đi cùng.
" Tần Mạt nói xong lại cúp điện thoại, trong lòng thật ra rất do dự. Nếu nàng tìm người cùng về Thiệu Thành, chọn lựa đầu tiên tự nhiên là Phương Triệt, nhưng Phương Triệt bận rộn công việc, nếu cùng nàng đến Thiệu thành, một đêm này chỉ sợ sẽ không ngủ yên. Tần Mạt tới nay không muốn làm gì ỷ vào Phương Triệt, mà cũng không muốn làm hắn mệt mỏi. Nhưng hôm nay không giống ngày xưa, con gái ra đường đêm khuya một mình quả thật không an toàn, Tần Mạt càng không muốn vì máu nhất thời lên não, lại gây ra càng nhiều chuyện phiền toái. Nàng vừa thong thả sắp xếp ví tiền, vừa tính toán đến cuối cùng nên làm như thế nào mới tốt. Tiền Hiểu thấy dáng vẻ không yên của nàng, lại thầm nghe thấy cuộ lúc trước, liền quan tâm hỏi: "Mạt Mạt, có phải trong nhà cậu xảy ra chuyện không?" "Không có gì, mình ra ngoài một chút.
" Tần Mạt nháy mắt mấy cái, "Nhớ đợi lát nữa khi dì quản phòng đi kiếm tra thì giấu giùm mình.
" "Đêm nay cậu không về sao?" Tiền Hiểu kinh ngạc. "Có lẽ sẽ về.
" Tần Mạt mở cửa ra, "Đừng để cửa cho mình, nếu mình về thì sẽ gọi cho cậu.
" Tiền Hiểu cầm lấy ngón tay, mắt thấy Tần Mạt đóng cửa, trong lòng cũng do dự: "Mình có nên đi cùng cậu ấy không?" Nhưng xưa nay nàng rất sợ chịu khổ, bình thường chỉ nằm lười trong ký túc xá không đi đâu cả, bây giờ muốn nàng nửa đêm chạy ra ngoài, nàng thật không muốn. "Nhưng.
.
. Mạt Mạt ra ngoài lúc này, chắc chắn là có chuyện quan trọng, mình phải giúp cậu ấy, không phải mình hay nói nghĩa khí sao?" Tiền Hiểu lại tự trách, "Nếu là có người đi cùng thì tốt, nếu không có ai đi cùng, nửa đêm.
.
.
" Nghĩ đến chỗ đáng sợ, Tiền Hiểu cuối cùng ngồi không được, vội vàng cầm điện thoại gọi cho mấy nam đồng bào đi bảo vệ mỹ nhân. Nàng do do dự dự, lại gọi điện cho Giang Viễn Hàn. Tần Mạt còn chưa ra khỏi vườn trường, nàng chỉ đứng bồi hồi bên dưới đường ký túc xá, trong lòng dang nghĩ đối sách. Không nói đến thể lực yếu đuối của phái nữ, nửa đêm cũng không tiện gọi xe. Lúc này đã không còn tuyến xe về Thiệu Thành, mà nàng muốn đi taxi, nhất thời cũng khó gọi xe "Hay là? Làm phiền bạn học?" Tần Mạt nghĩ đến lớp trưởng Tống Thành Nguy và bí thư chi đoàn Thiệu Nguyên, bọn họ bình thường hay chuẩn bị cho lớp học, cũng gọi xe cho bạn cùng lớn, có bọn họ giúp tìm xe, cũng yên tâm hơn. Nghĩ như vậy, Tần Mạt liền bấm số của Tống Thành Nguy. Không may là, điện thoại di động của đối phương bận máy, Tần Mạt chỉ có thể gọi cho Thiệu Nguyên. Lần này điện thoại thông suốt, nhưng nghe điện thoại là một cô gái. Hơn nữa vừa mới nghe thấy giọng Tần Mạt, lập tức liền lộ vẻ cảnh giác: "Cô có quan hệ gì với Nguyên Nguyên nhà tôi?" Tần Mạt cố bỏ qua cái tên sét đánh "Nguyên Nguyên" kia, khách khí giải thích nói: "Xin chào, tôi là bạn cùng lớp của cậu ấy, có chút.
.
.
" "Cô không cần giải thích! Định dùng cớ này lừa kẻ ngu sao!
" Cô gái bỗng hét rầm lên, "Tôi sẽ không để lũ hồ ly tinh các người mê hoặc quyến rũ Nguyên Nguyên nhà tôi!
" Bốp, bên kia cúp điện thoại. Tần Mạt dở khóc dở cười, cũng không biết là bạn gái Thiệu Nguyên quá mẫn cảm, hay là bọn họ đang có mâu thuẫn, Tần Mạt vừa vặn vào đúng họng súng. Đường này không thông, Tần Mạt lại gọi lại cho Tống Thành Nguy, nhưng lần này trong điện thoại lại xuất hiện một câu máy móc: "Bên kia đã tắt máy, xin gọi lại sau.
" Tần Mạt không nói gì, cất điện thoại đi buồn rầu nghĩ: "Chẳng lẽ vẫn phải làm phiền Phương Triệt?" V bây giờ Phương Triệt còn chưa biến thành người nhà nàng, Tần Mạt còn không muốn cứ có việc lại tìm hắn. Còn lại một điểm tự tôn nho nhỏ quấy phá, cho dù nàng không ôm chí lớn, nhưng trong quan hệ đôi bên, cũng không muốn dựa vào người khác. Đang trong lúc đau khổ suy tư, chuông điện thoại di động của Tần Mạt bỗng vang lên. Nàng mở màn hình ra, bên trên là một dãy số lạ, thoạt nhìn chắc là điện thoại công cộng. Tần Mạt có chút mong đợi, lúc này một cú điện thoại bất kỳ cũng có thể kích thích sự nhạy cảm dưới đáy lòng nàng. "Alo?" Bên kia lại trầm mặc không lên tiếng, Tần Mạt liên tục hỏi đối phương là ai, nhưng chỉ nhận được một sự trầm mặc. Tần Mạt nắm điện thoại di động thật chặt, bực mình muốn cúp điện thoại nhưng cũng muốn biết đối phương là ai. "Xin hỏi.
.
.
" Nàng thăm dò. Trong điện thoại truyền ra tiếng hít thở của đối phương, an tĩnh mà nặng nề, thỉnh thoảng có tiếng ô tô gào thét truyền đến từ xa, lại càng khuấy lên một mảnh an tĩnh. "Tiểu Chí!
" Tần Mạt trầm giọng nói: "Chị biết là em, Tiểu Chí, em ở đâu?" Giọng nàng nghiêm nghị lại, người gọi đến có thể là Tần Vân Chí. Trong điện thoại truyền ra một tiếng kêu kinh hãi nho nhỏ, tuy chỉ có một âm tiết rất ngắn, Tần Mạt nghe ra, chính là Tần Vân Chí! Tim nàng đập bỗng nhanh hơn, trong nháy mắt kinh hỉàng trấn định tinh thần, giọng điệu thoáng dịu đi: "Tiểu Chí, chị rất lo lắng cho em, nói chị hai biết em ở đâu, được không?" Nàng lại đặt thêm ý h
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!