Ngày thứ hai Thẩm Phục rất sớm đã rời giường, ăn sáng xong, liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc, mang hai đứa con trai ra ngoài chơi.
Lâm Thục Ý ở trên giường trở mình tỉnh lại, đôi mắt còn mông lung hiện ra hơi nước.
Thẩm Phục tiến lên hôn một cái lên trán của Lâm Thục Ý.
“Em ngủ tiếp một chút đi, chờ sau đó anh thu thập xong sẽ gọi em dậy.
”
Lâm Thục Ý hừ một tiếng, ra hiệu mình nghe được, tiếp tục vùi đầu ngủ, cậu thật sự là rất mệt, mệt không nhấc nổi người lên.
Phần lớn đồ vật cần mang đều là của Đào Đào, tã giấy, sữa bột, bình giữ ấm đựng nước nóng, nước sôi để nguội đựng trong bình sữa, và bánh quy bơ.
Thẩm ca ca đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, nói rằng.
"Muốn đi ra ngoài?"
Thẩm Phục cũng không quay đầu lại gật gật đầu,
"Dạ, dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi một chút.
"
Thẩm ca ca liền đi vào vài bước, nhìn Thẩm Phục không ngừng mà hướng lưng xếp đồ vào bên trong ba lô, nở nụ cười.
"Em biết em bây giờ giống cái gì không?”
"Hả? Cái gì?"
"Toàn chức nam bảo mẫu.
”
Thẩm Phục
“……”
Thẩm ca ca vừa cười hai tiếng, nói rằng.
"Bất quá thoạt nhìn rất khiến người ta hâm mộ.
"
Thẩm Phục rốt cục quay đầu lại, nhìn Thẩm ca ca.
"Kỳ thực hai người có cũng có thể nhận nuôi một bé “
Trầm ca ca gật đầu, nghe Thẩm Phục lại nói,
"Bất quá khả năng không có hai đứa bé ngoan ngoãn, nghe lời như của em đâu.
”
Thẩm ca ca
“…...
”
Đợi đến khi Thẩm Phục thu thập xong đồ vật, Lâm Thục Ý mới rời giường rửa mặt, mọi người cùng nhau lên xe, sau đó Thẩm ca ca khoan thai đến chậm mở cửa xe ra.
"Anh vừa vặn cũng không có chuyện gì, có thể đi cùng các em được không?”
Nói xong cũng mở cửa xe ngồi xuống.
Thẩm Phục
“….
”
Hắn thật vất vả mới có kỳ nghỉ cùng gia đình, mà anh trai lại không đi cùng Giang Trình, nhất định phải làm kỳ đà cản mũi bọn họ sao?
Bất quá xem Thẩm ca ca hơi nhếch lên khóe môi, Thẩm Phục không hề nói gì, khởi động xe.
Địa phương muốn đi có chút xa, là một thiên đường nông canh, nghe đâu mới vừa xây dựng lên không lâu, độ khen ngợi rất cao.
Khu phong cảnh nông gia đều được xây ở vùng ngoại thành, chiếm diện tích rất rộng, hoạt động vui chơi cũng rất nhiều, quan sát du ngoạn thưởng thức, còn tự mình bắt tay vào trồng trọt chế tác, có trò chơi riêng cho trẻ em, có đồ ăn vặt đặc sắc, ngoài ra còn có hoa quả mới mẻ tươi ngon tự tay hái.
Đi xe tổng cộng bỏ ra hơn hai giờ, thời điểm đến đã là mười giờ sáng.
Trong vườn nông canh đã có không ít người ở bên trong, năm người vừa xuống xe, liền từ cửa chính mua vé tiến vào vườn, Tiểu Ngộ xuống xe vài bước đi tới phía trước, vừa đi một đường xem, đối với tất cả mọi thứ đều rất hiếu kỳ.
Thẩm Phục kỳ thực rất ít khi đến những chỗ này, Thẩm ca ca thì càng không ngoại lệ.
Vừa xuống xe Đào Đào liền từ chối người khác ôm bé, tự mình một người loạng choà loạng choạng đi sau lưng Tiểu Ngộ, anh trai đi chỗ nào, bé liền đi theo chỗ đó
Tiểu Ngộ mặc dù đối với cái gì đều thật tò mò, nhưng cũng không bỏ Đào Đào đi một mình, hai anh em từng bước từng bước đi về phía trước, sau lưng ba người lớn buồn cười không thôi.
Từ cửa chính đến mỗi phương hướng đều có phong cảnh bất đồng, lựa chọn ăn hay là lựa chọn chơi đều rất được mọi người yêu thích.
Vì vậy mọi người liền từ cửa chính bắt đầu, chuẩn bị đi đếm từng nơi một tham quan.
Sau đó Tiểu Ngộ cùng Đào Đào chơi luôn trong khu trò chơi cho trẻ em.
Đào Đào rất yêu thích trò chơi tàu hỏa nhỏ xoay vòng, chỉ riêng trò này đã ngồi ba lần, cuối cùng Lâm Thục Ý nói không ngồi nữa, bé còn có chút không muốn, nhưng cũng không khóc nháo, ngoan ngoãn sờ sờ đầu tàu hỏa nhỏ, sau đó cùng nó bye bye.
Lâm Thục Ý nhìn cũng không nhịn được cười rộ lên.
Bên trong khu trò chơi, có rất nhiều loại trò chơi, ba người lớn đều không chơi, chỉ riêng Tiểu Ngộ một người, tràn đầy phấn khởi đem tất cả chơi trò chơi đều chơi toàn bộ, lúc này mới hài lòng đi đến khu ăn vặt. Lâm Thục Ý đã đói bụng đến mức muốn dán vào sau lưng.
Khu ăn vặt bao gồm tất cả mỹ thực trong thành phố, lần này đến phiên Lâm Thục Ý hai mắt toả sáng.
Đại khái là bởi vì vườn nông canh này, từ khi khai trương đến nay sinh ý vẫn luôn rất tốt, liên quan khá nhiều tới khu ăn vặt này, bên trong đều là các gian hàng nhỏ, bán các loại đồ ăn vặt đa dạng, dùng các loại các dạng đĩa nhỏ, chén nhỏ bọc lại, số lượng cũng không nhiều, một phần nhỏ cũng sẽ không ăn quá no thuận tiện mọi người có thể thưởng thức nhiều thứ hơn.
Chủng loại đồ ăn vặt rất rộng, phía Nam có khẩu vị ngọt thích ứng với khoai sọ viên đậu phụ, phía Bắc có khẩu vị mặn cay, có đậu phụ chiên, bạch tuộc viên chiên, cơm cháy, bánh mì mè khô, bánh sốt muối…
Lâm Thục Ý nghĩ thầm nhiều như vậy lựa chọn rất khó khăn, rất nhiều thứ cậu chưa có ăn qua, cho nên cũng không biết loại nào tương đối ngon để ăn.
Cuối cùng vẫn là Thẩm ca ca cười tới giải quyết.
"Chọn gian hàng có người xếp hàng nhiều nhất là được.
”
Sau đó cuối cùng là đem đồ ăn mua trở về.
Đào Đào ôm bình sữa vừa uống chít chít vang vọng, một bên trợn tròn cặp mắt xem mỗi thứ Lâm Thục Ý mua trở về, sau đó đột nhiên liền đem bình sữa buông xuống, chỉ vào bạch tuộc chiên tròn trịa,
"Ngọt, ngọt, ngọt, ngọt "
Tiểu Ngộ cười đôi mắt đều híp lại.
"Cái này là mặn, không phải ngọt.
”
Đào Đào không hiểu cái gì là mặn, chỉ biết cái đồ vật tròn trịa thoạt nhìn tựa hồ ăn rất ngon.
Lâm Thục Ý cũng chưa từng ăn cái này, không biết Đào Đào có thể ăn được hay không, chỉ có thể tự mình trước tiên nếm thử, bề ngoài xốp giòn, bên trong mềm mềm, nhuyễn nhuyễn tựa hồ là thịt, nước tương nồng nặc mùi vị ngược lại ăn thật ngon.
Dùng cái thìa đem miếng nhỏ, thổi nguội, đút vào trong miệng Đào Đào, Đào Đào
hài lòng híp mắt, vừa ăn vừa cười.
Ăn xong bạch tuộc chiên, liền cho ăn một chút khoai sọ viên đậu phụ, mềm mại, ngọt ngọt, Đào Đào cuối cùng cũng no rồi, đem bình sữa của mình cầm lên, uống hết sạch sữa bên trong còn lại, sau đó liền tinh lực mười phần chuẩn bị đi chơi.
Thời gian đi chơi trôi qua rất nhanh, đợi đến cuối cùng hái quả xong, sau khi kết thúc đã là sáu giờ chiều, sắc trời tuy rằng không tối, bất quá chờ bọn họ đi xe về nhà, trời liền đen toàn bộ.
Đào Đào chơi một ngày, thật sự là mệt mỏi, mới vừa ngồi trên xe đã ngủ rồi, Tiểu Ngộ cũng vuốt mắt ngáp một cái, một bộ dạng buồn ngủ bộ.
Về đến nhà, Thẩm Phục cùng Thẩm ca ca mỗi người một bé đem hai đứa trẻ ôm vào nhà, Lâm Thục Ý theo ở phía sau mang đồ, mới vừa vừa mở cửa ra, liền phát hiện tất cả mọi người ngồi ở trong phòng khách, Giang Trình cũng tới, vừa nhìn thấy Thẩm ca ca vào cửa, ánh mắt liền dính vào trên người Thẩm ca ca bất động.
Lâm Thục Ý đem đồ vật đặt trên ghế sô pha, cực có nhãn lực từ tay Thẩm ca ca đón lấy Đào Đào.
Thẩm ca ca mím môi nhìn Giang Trình liếc mắt một cái, lên lầu, Giang Trình tự nhiên cũng theo đuôi mà tới.
Thẩm lão gia tử kỳ quái nhìn bóng lưng hai người, sau đó hỏi Thẩm Phục.
"Anh của cháu cả ngày hôm nay đều đi cùng với các cháu hả?"
Thẩm Phục gật gật đầu.
Lão gia tử nghi hoặc.
"Vậy là giận dỗi sao? Giang Trình buổi trưa đã tới rồi, ở chỗ này chờ một buổi trưa, gọi điện thoại cũng không ai tiếp.
"
Thẩm Phục bỗng nhiên tỉnh ngộ, không trách không đi cùng Giang Trình, không trách Thẩm ca ca một ngày thoạt nhìn cũng không phải rất thích hợp, nguyên lai là vợ chồng son giận dỗi?
Thẩm Phục đột nhiên có chút tò mò muốn đi lên lầu nghe chân tường.
Đem hai đứa bé để trên giường, Lâm Thục Ý cũng mệt mỏi, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi ra cùng Thẩm Phục nói chuyện một chút, bắt hắn hứa hẹn buổi tối chỉ ngủ, không được làm cái gì, cậu cũng không muốn sáng sớm ngày mai ngay cả khí lực cũng không có.
Không biết Giang Trình nói với Thẩm ca ca cái gì, ngày thứ hai Thẩm ca ca tâm tình rõ ràng tốt lên, Thẩm Phục một bên cảm thấy anh trai mình, giận dỗi đến nhanh mà đi cũng quá nhanh, một bên lại cảm thấy Thẩm ca ca cao hứng, hắn mới yên tâm, dù sao Thẩm ca ca không vui khó tránh khỏi không nhịn được công kích người khác.
Giang Trình buổi trưa, lại tới nữa, bảo là muốn cùng Thẩm ca ca cùng đi ra ngoài, thời điểm Thẩm ca ca lên lầu thay quần áo, Giang Trình ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phục.
"Cậu và cậu ta.
"
Giang Trình nhìn Lâm Thục Ý đang đùa Đào Đào, cách đó không xa.
"Không chuẩn bị kết hôn à?"
Thẩm Phục cũng liếc mắt nhìn bên kia, Lâm Thục Ý không biết làm cái gì, Đào Đào cao hứng cười khanh cười không ngừng, hắn cũng không nhịn được cong lên khóe miệng.
"Làm sao có khả năng.
"
Từ lúc mới bắt đầu, hắn đã có ý nghĩ muốn cùng người kia kết hôn, ở chung với nhau rồi.
Giang Trình nghe vậy nhíu nhíu mày, lại hỏi,
"Cậu đã nói với cậu ta chưa?"
"Ừm.
"
"Cậu ta phản ứng gì?"
Thẩm Phục suy nghĩ một chút,
"Thời điểm lần đầu tiên tựa hồ không phản ứng gì, lần thứ hai rất cao hứng.
"
Giang Trình chân mày nhíu sâu hơn.
"Cậu còn nói hai lần?!
"
Thẩm Phục cuối cùng là có chút kịp phản ứng.
"Anh cùng anh tôi nói?"
Giang Trình gật gật đầu, cảm thấy chuyện này tựa hồ cùng Thẩm Phục nói một chút cũng không sao, liền nói.
"Tôi cũng muốn cùng cậu ấy kết hôn, thế nhưng.
.
. Cậu ấy không có chút nào cao hứng, còn rất sinh khí.
"
Giang Trình lúc này thoạt nhìn ngược lại một điểm khí thế cũng không có, trái lại khá giống đứa trẻ không biết mình làm sai cái gì.
Thẩm Phục có chút buồn cười, nhịn được xuống nói.
"Anh làm sao nói với anh ấy?"
Giang Trình cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, nhưng vấn đề này, ngoại trừ Thẩm Phục, tựa hồ cũng không có người nào có thể thỉnh giáo, liền nói.
"Tôi nói để cho cậu ấy gả cho tôi.
"
Thẩm Phục
“….
.
”
Hắn nhẫn thì nhẫn, cuối cùng vẫn là nhịn không được, bắt đầu cười ha hả.
"Gả cho anh?!
! Ha ha ha.
.
.
"
Hắn cười âm thanh quá lớn, Lâm Thục Ý cùng Thẩm lão gia tử cũng không nhịn được nhìn về bên này, Giang Trình sắc mặt trong nháy mắt có chút khó coi.
Thẩm Phục tự giác biết mình cười có chút quá mức, rốt cục nhịn xuống, nói rằng.
"Anh của tôi là đàn ông, còn là người tài giỏi tự lập tự mình cố gắng gây dựng sự nghiệp, anh bảo anh ấy gả cho anh? Anh coi anh ấy là phụ nữ à?”
Giang Trình chân mày nhíu chặt, còn có chút không hiểu lắm vấn đề quan trọng
"Thời điểm tôi nói để cậu ấy gả cho tôi, cũng không coi cậu ấy là phụ nữ.
”
Thẩm Phục nở nụ cười, nói rằng,
"Chú Giang, chú không phải ở nước ngoài nhiều năm, ngay cả hàm nghĩa tiếng Trung cũng không hiểu chứ, suy nghĩ kỹ một chút, nhiều năm như vậy anh tôi vẫn cho là chú yêu thích phụ nữ, đây vốn là khúc mắc của anh ấy, chú còn nói như vậy, rõ ràng chính là đâm chỗ đau của anh ấy, huống chi chú có thật sự muốn cùng anh tôi kết hôn không?
Giang Trình cuối cùng cũng hiểu rõ mấu chốt của vấn đề hiện giờ, sau đó lại bị hai câu nói cuối cùng của Thẩm Phục hỏi có chút ấm ức.
"Đương nhiên là thật sự, tôi thoạt nhìn như là đang nói đùa cậu sao?!
!
"
Giang Trình không tự chủ được lấy ra chút khí thế, Thẩm Phục không sợ, tâm lý trái lại càng an ủi, xem ra hắn chỉ sợ Thẩm ca ca, đối với cái khí tràng của Giang Trình so với Thẩm ca ca càng hung hăng hơn này, cũng không có sợ hãi.
Hắn cười nói.
"Giang ca, tôi đã nói với anh lời nói thật, tôi không cảm thấy anh đang nói đùa, tôi cũng tin tưởng anh sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, anh của tôi không phải không yêu thích anh, cũng không phải là không muốn kết hôn với anh, nhưng anh có nghĩ tới hay không, cha mẹ anh đến bây giờ cũng không chịu tiếp nhận anh ấy, vào lúc này anh lại muốn kết hôn với anh ấy à?
Giang Trình nhăn lại lông mày, đột nhiên mở ra.
Hắn là người cực kỳ thông minh, sở dĩ về điểm này nghĩ không ra, cũng chỉ là bởi vì quan tâm quá sẽ bị loạn.
"Tôi hiểu.
"
Thẩm Phục cười rộ lên.
"Anh Giang, tôi yêu quý anh, kỳ thực tôi cảm thấy anh với anh tôi rất hợp nhau.
”
Giang Trình nhướn mày, khôi phục ý cười nhất quán.
"Vậy sao? Cảm ơn!
!
"
Biểu tình như vậy mới xứng, hai người giống nhau đều là sói đuôi to.
Hết chương 106.