Sau sự kiện ghế sô pha, Thẩm Phục chậm rãi biết rõ Lâm Thục Ý, phương thức sống của người này quả thực cứng nhắc đến đáng sợ.
Trong nhà không có máy vi tính cũng không có đồ vật gì khác để tiêu khiển, ngay cả điện thoại di động cũng giống như đồ trang sức dùng để trưng bày cho đẹp. Ngoại trừ để gọi điện chưa từng thấy Lâm Thục Ý móc ra làm việc khác, thậm chí danh bạ trong máy cũng chỉ có lưu duy nhất một số của Lão Dương Đầu.
Hắn bắt đầu hoài nghi Lâm Thục Ý có phải là người từ trên núi xuống không.
Buổi tối ngồi trên ghế sô pha Thẩm Phục đưa tay muốn lấy điện thoại di động của Lâm Thục Ý.
"Điện thoại di động của cậu đâu?"
Lâm Thục Ý hoàn toàn không nghĩ ra ý tứ của hắn, tiện tay liền móc điện thoại đưa cho Thẩm Phục, ngược lại cậu cảm thấy trong điện thoại di động này cũng không có gì để che giấu.
Thẩm Phục nhận lấy mở ra xem, được rồi, không có mã khoá không mật khẩu, thậm chí cả ứng dụng đều do điện thoại có sẵn, thật sự thì điện thoại di động của Lâm Thục Ý cùng điện thoại bàn không khác gì nhau, Thẩm Phục co rúm khóe miệng âm thầm buồn cười.
"Cậu có phải cũng không chơi điện thoại di động đúng không?"
Lâm Thục Ý cuối cùng đem tầm mắt từ trên ti vi dời đi, quay sang hắn.
"Điện thoại di động có gì vui?"
Thẩm Phục.
"...
.
.
.
"
Vậy ti vi có gì đáng xem, đặc biệt là mấy bộ phim tám giờ tối bên trong có nữ chính khóc thút tha thút thít, cậu rốt cục vì sao lại mê xem như vậy.
Nhìn Thẩm Phục một chút xong, Lâm Thục Ý liền xoay đầu trở về tiếp tục xem ti vi,
hiện tại Thẩm Phục cảm thấy đối với Lâm Thục Ý bây giờ, hắn so với ti vi đều không trọng yếu, ti vi vẫn là quan trọng nhất.
Vì vậy hắn liền lên tiếng,
"Điện thoại di động của cậu có bao nhiêu lưu lượng?"
"Lưu lượng?"
Đối với việc liên tiếp quấy rối cậu xem ti vi của Thẩm Phục, Lâm Thục Ý đã không có cái gì gọi là kiên nhẫn, nhíu mày hỏi hắn.
"Ừ đúng, cậu đừng nói với tôi cậu không biết lưu lượng là cái gì đấy"
Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý giống như gặp quỷ, hiện tại đừng nói điện thoại thông minh, cho dù là mấy năm trước mấy cái điện thoại cũ cũng có ít lưu lượng dữ trự. Lâm Thục Ý có thể đem điện thoại thông minh xem như điện thoại cổ mà dùng, cậu ta cũng coi như lợi hại.
Lâm Thục Ý không thèm phản ứng hắn, một mực quay đầu xem ti vi, không để ý tới hắn nữa.
Thẩm Phục một người dựa vào ghế sô pha, cầm điện thoại di động của Lâm Thục Ý một hồi gọi điện thoại, một hồi gửi tin nhắn, làm cho không biết trời đâu đất đâu, nửa ngày liền vỗ vỗ vai Lâm Thục Ý.
"Tôi giúp cậu download rất nhiều ứng dụng, điện thoại di động của cậu có nhiều lưu lượng vậy mà cậu cư nhiên một chút cũng không có dùng qua, lại đây anh trai dạy cậu làm sao chơi"
Lâm Thục Ý phản kháng một chút, không có hiệu quả, đã bị Thẩm Phục nhanh tay kéo ngồi bên cạnh hắn.
"Cậu không phải muốn biết ghế sô pha này từ đâu biến ra sao? Tôi dạy cho cậu"
Lâm Thục Ý rốt cục cũng có một điểm hứng thú.
Thẩm Phục từng cái từng cái đem ứng dụng mở ra cho cậu xem, ngoại trừ QQ tất yếu để liên lạc, còn có ứng dụng mua hàng qua mạng, rồi cả trò chơi đang thịnh hành bây giờ.
Lâm Thục Ý lúc vừa mới bắt đầu thì hờ hững nghe Thẩm Phục nói xong lập tức liền đam mê.
Cuối cùng Thẩm Phục tổng kết than thở vỗ vai Lâm Thục Ý
"Tôi muốn biết mười tám năm này cậu có phải là trừ ăn cơm đi ngủ cái gì đều không làm không?"
"Không phải còn làm việc à?"
Lâm Thục Ý ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Phục nhất thời bị nghẹn họng nhưng nhìn Lâm Thục Ý trưng cái mặt ngây thơ kia, hắn làm sao cũng không nói lại được.
"Thôi, chính cậu chậm chậm tìm tòi một chút, tôi đi tắm.
Gần đây Thẩm Phục cũng giống như Lâm Thục Ý đều đi đến tiệm cơm Tây Tần hỗ trợ, hắn có cái miệng ăn nói rất tốt, phàm là người gặp qua hắn đều thấy yêu thích, tại tiệm cơm Tây Tần này hắn rất được mọi người quý mến.
Vốn là Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý tính chất bất đồng, Lão Dương Đầu cũng không dám gọi hắn giúp đỡ, sau đó Thẩm Phục chính mình lại tự giác đến hỗ trợ, Lão Dương Đầu cũng dần dần yên lòng
không ngừng khen Thẩm Phục giống như Lâm Thục Ý đều là con ngoan.
Tuy rằng dạy Lâm Thục Ý chơi điện thoại di động, thế nhưng Thẩm Phục vẫn là phát hiện Lâm Thục Ý lúc đi làm sẽ không lấy điện thoại ra, dù cho ở nhà chơi nhiều nhưng khi đến tiệm cơm Tây Tần, điện thoại di động vẫn quy củ ở trong túi, chưa bao giờ móc ra.
Thẩm Phục luôn cảm thấy Lâm Thục Ý cứng nhắc cũng không phải là không có đạo lý, thật giống như cậu có nguyên tắc riêng rất nghiêm khắc với chính mình, tuân thủ quy luật một cách nghiêm túc chưa bao giờ đánh vỡ, tỉ như mỗi ngày tám giờ tối lên giường đi ngủ ngày hôm sau đúng năm giờ dậy sau đó ở bên ngoài chạy một vòng rồi đi đến tiệm cơm Tây Tần. Làm việc hay nghỉ ngơi thời gian đều đúng, quy luật hoàn toàn không phải của người trẻ tuổi.
Bất quá chỉ có một thứ làm cho Lâm Thục Ý ngoại lệ, đó chính là mỹ thực, chỉ có đồ ăn ngon có thể làm cho cậu giống như lần trước đi ăn cá nướng kia mười giờ tối mới trở về nhà.
Thẩm Phục mỗi lần đùa cậu, liền ở ngoài mua đồ ăn về, sau đó nằm nhoài trên giường, cười híp mắt đánh thức cậu.
"Này, Lâm Thục Ý, có điểm tâm ngọt cậu có muốn ăn hay không?"
Lâm Thục Ý mở mắt ra, mới bắt đầu thì mê man nhìn hắn, sau đó nhìn thấy đồ ăn ánh mắt nhanh chóng sáng lên.
"Cái gì vậy?"
"Kem socola đặc đó, ăn không?"
Thẩm Phục cũng coi như là chậm rãi thăm dò khẩu vị của Lâm Thục Ý, loại điểm tâm ngọt ngào này cậu ấy có sức đề kháng kém nhất, quả nhiên đôi mắt Lâm Thục Ý sáng lên.
"Ăn.
"
Ngồi dậy ăn xong, sau đó sẽ phải đánh răng lần nữa, lúc ngủ Lâm Thục Ý mới có thể phản ứng lại Thẩm Phục là đang đùa cậu, hận hận nguýt hắn một cái, bất quá lần sau không bị lừa là được rồi.
"Thích ăn điểm tâm ngọt như vậy sao chính mình không tự làm?"
"Chính mình làm?"
"Đúng a.
"
Thẩm Phục dựa vào ở trên ghế sa lon, xem Lâm Thục Ý bưng hộp kem nhỏ ăn bộ dạng rất giống bé hamster,
liền không nhịn được muốn cười.
"Mua cái lò nướng rồi tự mình làm, cơ mà bánh kem muốn để lâu thì phải cần tủ lạnh mới được.
"
Lâm Thục Ý không hiểu rõ nghẹo cổ nhìn hắn.
"Thôi, cậu ăn đi, coi như tôi chưa nói cái gì cả.
"
Lâm Thục Ý đã đủ bận rộn, làm gì có thời gian mà làm này đó, vẫn là mua cho cậu ấy ăn đi.
Kì thực ngoại trừ nấu mì ở tiệm cơm Tây Tần, Thẩm Phục chưa từng trải qua tay nghề khác của Lâm Thục Ý, bởi vì Lâm Thục Ý không hẳn sẽ làm món ăn thường ngày, những món ăn mà Tống Nham dạy cậu đều là những món có độ khó cao thế nhưng mùi vị lại là tuyệt nhất, món ăn thường ngày bởi vì quá mức đơn giản trái lại cậu rất ít khi nấu, đều do Lão Dương Đầu tự tay làm, Lâm Thục Ý đứng ở bên cạnh, cắt gọt nguyên liệu thái rau hỗ trợ.
Ngày này hai người mới vừa đến tiệm cơm Tây Tần, Lão Dương Đầu liền hào hứng đi tới.
"Tiểu Ý, ông phải đi vài ngày, quán cơm này cháu muốn mở thì mở, không muốn mở thì đóng vài ngày cũng được, cháu thấy thế nào?"
Lâm Thục Ý ngẩn ngơ, nhéo đầu ngón tay.
"Ông.
.
. Muốn đi đâu ạ?"
Lão Dương Đầu không có cảm giác được Lâm Thục Ý cứng ngắc, ngược lại Thẩm Phục tiến lên choàng vai Lâm Thục Ý.
"Tối hôm qua Tiếu Tiếu gọi điện thoại cho ông, nói là gọi ông tới chơi vài ngày.
"
Trên mặt Lão Dương Đầu ý cười tràn đầy xem ra là cực kỳ cao hứng.
Thẩm Phục cảm giác được vai Lâm Thục Ý lúc này mới thả lỏng xuống
Lâm Thục Ý cười cười.
"Không có chuyện gì đâu ạ, cháu ngược lại cũng không sao.
"
Lão Dương Đầu đưa tay sờ đầu Lâm Thục Ý, cảm thấy có đứa nhóc này bên cạnh thực sự là ấm lòng, thực sự nếu cậu là cháu trai của mình thì tốt rồi.
"Vậy được, cửa hàng bán thịt nơi đó cũng đã nhận ra cháu, cháu, cháu có thể yên tâm đi lấy thịt về, có chuyện gì thì gọi ông.
.
"
Nói xong mới nhớ tới ông không có điện thoại di động, Lâm Thục Ý làm sao gọi cho mình được, vừa cười đổi giọng.
"Có mấy ngày thôi hẳn là không có việc gì, không muốn mở thì có thể đóng cửa cũng chỉ có vài ngày là ông về thôi"
Sau đó Lão Dương Đầu liền đi, lưu lại Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục ở trong cửa hàng mắt to trừng mắt nhỏ.
"Một mình cậu không thành vấn đề chứ?"
Lâm Thục Ý nguýt hắn một cái đem cái tạp dề viền hoa in hình nhân vật hoạt hình đeo vào
"Có vấn đề gì?"
Thẩm Phục nhịn không được thổi phù cười ra tiếng, sau đó cũng vén tay áo lên.
"Hay là để tôi hỗ trợ cậu đi"
Thẩm Phục thái rau, Lâm Thục Ý động thủ, hai người phối hợp hết sức ăn ý, so với Lâm Thục Ý cùng Lão Dương Đầu còn tốt hơn mấy phần, thời gian cũng ít hơn so với lúc trước.
Đến khi có khách, chính là Lâm Thục Ý nấu ăn, Thẩm Phục phụ trách ở quầy thu tiền, cuối cùng là rửa chén.
Rửa chén là do Lão Dương Đầu phụ trách, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều chưa có rửa, lần này Lão Dương Đầu đi, công việc này rơi xuống trên đầu bọn họ.
Lâm Thục Ý ngược lại thấy không đáng kể, bất quá khi rửa bát nước tẩy rửa trơn tuồn tuột khiến Lâm Thục Ý đánh vỡ hai cái bát
Thẩm Phục thái dương liền đau, tiến lên ngăn cản cậu.
"Ông mới vừa đi, cậu liền muốn đập tiệm của ông hả, ông trở về nhìn thấy sẽ đau lòng muốn chết, hay là để tôi đi.
Nghĩ lại hắn đã bao lâu chưa có rửa chén rồi nhỉ?
Lâm Thục Ý mặt ít có chút đỏ, đứng ở nơi đó tay chân luống cuống, cậu chưa từng dùng qua nước tẩy rửa này cư nhiên không biết nó lại trơn như vậy. Tại Đại Yến quốc đều dùng xơ mướp hương để rửa bát, huống chi ân sư có nói qua quân tử tránh xa nhà bếp, việc nấu ăn chính là cùng Tống Nham học lén lút, càng không nói đến rửa chén cậu chưa từng làm qua việc này.
Kì thực Lâm Thục Ý tiếp nhận nghề của Lão Dương Đầu cũng rất ít khi ăn mì, bán cái gì cũng không nhất thiết phải luôn ăn cái đó, mì tuy rằng ăn ngon nhưng cũng không thể ăn liên tục, huống chi còn có Thẩm Phục kén chọn bên cạnh.
Buổi trưa Thẩm Phục đi đến cửa hàng thịt lấy đồ ăn, lúc trở lại còn mang theo sườn non không biết sao chủ quán lại đưa cho hắn.
Lúc mang về sau đó, lại trơ mắt nhìn sườn non mà phát thèm, hắn kì thực không biết Lâm Thục Ý còn có thể làm món ăn khác, chỉ lẩm bẩm sườn non tốt như vậy không đem nấu lên thì thật đáng tiếc, hắn muốn tự mình làm bất quá hắn chỉ có thể thái rau, chứ nấu đồ ăn lại không am hiểu cho lắm.
Lúc hắn đang cân nhắc xem lên hạ tay cắt sườn non này ở đâu thì thích hợp, thì một ngón tay thon dài trắng noãn duỗi tới.
"Từ nơi này chặt, dài như vậy là được rồi.
"
Thẩm Phục quay đầu lại, Lâm Thục Ý vẫn mặc cái tạp dề buồn cười kia, đứng bên cạnh hắn, vươn ngón tay chỉ chỉ chỏ chỏ xương sườn.
"Cậu biết nấu món ăn khác sao?"
Lâm Thục Ý liếc một cái gật gật đầu, Thẩm Phục lập tức nghe lời đem xương sườn chặt tốt rồi rửa sạch, giao cho Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý liền chỉ chỉ nồi đất lần trước dùng để nấu thịt Đông Pha
"Cầm cái này cọ rửa một chút.
"
Thẩm Phục tuân lệnh, một bên rửa một bên hỏi cậu.
"Cậu muốn làm món gì a?"
"Xương sườn hầm nồi đất"
Nghe tới là món ngon rồi, Thẩm Phục cười híp mắt đến gần.
"Bên trong cho thêm khoai tây đi, tôi muốn ăn.
"
Lâm Thục Ý không ăn cay, Thẩm Phục cũng không cần cậu cho thêm ới, tự mình lấy một cái đĩa trong quán Lão Dương Đầu tự làm tỏi ớt, cho vào bát sườn hầm của chính mình, lập tức cảm nhận món ăn mang một phong vị khác.
Lâm Thục Ý ăn đồ của mình nhìn Thẩm Phục, luôn cảm thấy đồ của Thẩm Phục ăn ngon hơn.
Sau đó cũng đưa tay gắp một miếng trong bát hắn, không đợi Thẩm Phục kịp lên tiếng liền đút vào miệng, sau đó cổ họng liền bị cay đến nóng cả lên.
Thẩm Phục dở khóc dở cười đứng dậy chung quanh tìm nước cho cậu
"Cái này là ớt, ớt chỉ thiên đó, vài ngày trước tôi thấy ông mới hái, cay như vậy mà cậu cũng dám ăn.
Lâm Thục Ý cay đến đôi mắt đầy nước, ôm cốc uống hết một chén, mới le lưỡi nói chuyện
"Tôi xem anh ăn, mặt không đổi sắc mà.
"
Thẩm Phục sững sờ, sau đó cười cười nói.
"Cậu có thể so với tôi sao? Mẹ tôi có thể ăn cay tôi là di truyền từ mẹ đó.
"