Trong quán ăn Tây Tần an tĩnh mấy ngày, Lâm Thục Ý vẫn cảm thấy Lão Dương Đầu nếu đem lời nói đến mức kiên quyết như vậy thì con trai ông sẽ không trở lại nữa. Dù sao đây là nhà của Lão Dương Đầu có bán hay không là do chính ông định đoạt.
Thẩm Phục ngược lại cảm thấy sự tình không đơn giản như thế, đặc biệt cháu trai của Lão Dương Đầu kia, tuổi nhỏ nhưng tâm nhãn không hề nhỏ.
Bất quá thấy Lâm Thục Ý cùng Lão Dương Đầu không quá hai ngày liền đem chuyện này đặt ở sau đầu, Thẩm Phục cũng không có nói thêm nữa miễn cho lại chọc giận khiến bọn họ phiền lòng.
Gần đây ở phố Triều Dương mới mở một cửa hàng bán bánh kem, bánh kem trong tiệm được làm cực kì ngon. Lâm Thục Ý chỉ đi một lần liền nhìn trúng bánh kem socola ở cửa tiệm bọn họ.
Thẩm Phục cũng phát hiện Lâm Thục Ý hảo ngọt, chỉ cần là đồ ăn ngọt cậu đều rất thích, ngay cả sô cô la Thẩm Phục mua cho cậu ăn, Lâm Thục Ý quả thực ăn một miếng liền thích, từ lúc đấy chỉ cần nhìn đồ ăn có sô cô la thì cậu đều muốn ăn.
Chẳng những là thích ăn, lúc thấy hình ảnh trên điện thoại di động thôi, Lâm Thục Ý cũng đều sẽ xem rất lâu.
Vì vậy chỉ cần là đi ngang qua cửa hàng bánh kem, Thẩm Phục đều sẽ đi vào mua một cái, sau đó trở lại nhìn thấy bộ dạng Lâm Thục Ý đôi mắt đều sáng lên, liền không nhịn được muốn nhếch miệng.
Lâm Thục Ý rất dễ dụ, Thẩm Phục đã sớm biết.
Mua cho Lâm Thục Ý bánh kem, cũng sẽ mua cho Lão Dương Đầu một phần bánh trứng cuộn hạt vừng. Lão Dương Đầu khác với Lâm Thục Ý ông không thích ăn đồ ăn quá ngọt, đối với bánh kem tựa hồ không yêu thích cho lắm, chỉ là có bánh kem trứng cuộn hạt vừng Lão Dương Đầu rất thích, giòn giòn rất ngon lại không quá ngọt, lại còn có trứng gà béo ngậy.
"Một cái bánh kem sô cô la một phần bánh trứng cuộn hạt vừng, mang về”
Thẩm Phục một tay đút túi đứng ở trước quầy thu tiền, áo thun ngắn tay thoạt nhìn chẳng hề xa hoa, dưới thân mặc quần cũng không phải chất vải tốt, nhưng bộ dạng tùy tiện tay đút túi quần lại giống như người mẫu đi trên sàn chữ T, mi mắt rũ xuống hình ảnh đẹp mắt không gì sánh kịp.
Cô bé bán hàng đỏ mặt cầm đồ ăn đưa lên, thầm nghĩ, anh chàng đẹp trai này gần đây thường xuyên đến, mỗi lần đến đều mua hai phần bánh giống nhau, là mua cho bạn gái nhỉ? Bạn gái anh ta nhất định rất đẹp đi.
"Đồ ăn của anh, xin mời cầm.
"
Lời còn chưa nói hết, một tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, cô bé nhìn người trước mắt đưa tay lấy điện thoại di động ra, lại thấy anh ta nhìn dòng chữ ghi chú trên điện thoại không nhịn được nhếch khoé miệng. Cô gái càng thêm khẳng định người gọi tới là bạn gái của anh chàng này.
"...
. Đúng.
.
.
"
"Muốn ăn cái gì?"
"Tốt, tôi cũng rất thích ăn.
"
Chẳng những ngữ khí ôn nhu, ngay cả khoé miệng đều nhếch lên trong cả quá trình nghe điện thoại cũng không có hạ xuống.
Cúp điện thoại, Thẩm Phục mới phát hiện, cô gái thu ngân một mặt đỏ ửng nhìn hắn, trong đôi mắt không che được lửa bát quái cháy hừng hực, khoé miệng không khỏi giật một cái, nhanh chóng nhận lấy đồ ăn rồi quay đi.
Trên đường tiện đường mua chân gà Lâm Thục Ý giao phó, Lâm Thục Ý nói muốn làm món kho.
Lâm Thục Ý vẫn là rất ít nấu ăn, bất quá mỗi lần làm hương vị đều bay thật xa, khiến Lão Dương Đầu còn nói nếu còn tiếp tục như vậy tiệm cơm Tây Tần bán mì đồng thời bán luôn món ăn của Lâm Thục Ý. Lâm Thục Ý mỗi lần chủ động muốn nấu ăn không chỉ Thẩm Phục mà Lão Dương Đầu không nhịn được mà thèm.
Quả thực vẫn chưa về đến tiệm cơm Tây Tần, đã ngửi thấy hương vị từ trong quán ăn thấu ra.
Lâm Thục Ý đang làm nước sốt muối.
Mấy muỗng nước tương, mấy muỗng rượu, nhưng thứ này đều cực kì chú trọng, hương vị nước sốt ngon là nhờ cách pha chế.
Làm món kho cần nhất là hương liệu, hương liệu dùng nhiều hay ít, nước tương dùng nhãn hiệu gì, đều ảnh hưởng đến mùi vị mấu chốt. Lâm Thục Ý đối với đa số nhãn hiệu nước tương trong siêu thị không biết rõ, cậu chỉ thấy vài loại Lão Dương Đầu thường mua, có mùi vị tương đối tốt, còn lại bất đồng nhất chính là cách phối hương liệu.
Đem hương liệu dùng băng gạc bọc lại, kéo thành một bao lớn rồi để vào trong nồi ngâm. Lâm Thục Ý lúc này mới từ trong phòng bếp đi ra, vẫn là mặc cái tạp dề phim hoạt hình buồn cười kia, Thẩm Phục chính là cảm thấy được Lâm Thục Ý tựa hồ trời sinh thích hợp với cái này.
Thẩm Phục tay trái cầm chân gà trước tiên để lên bàn, sau đó đem bánh kem cầm ở tay phải đặt trước mặt Lâm Thục Ý.
“Bánh kem sô cô la cậu thích nhất nè”
Lâm Thục Ý đôi mắt lập tức sáng lên, cầm bánh lên, hướng Thẩm Phục nói một tiếng,
"Cảm ơn"
Cậu quả thực là khách khí.
Sau đó Thẩm Phục lại đem bánh trứng cuốn hạt vừng đặt ở trước mặt Lão Dương Đầu.
“Bánh trứng cuốn hạt vừng của ông ạ”
Lão Dương Đầu híp mắt,
"Vẫn là Tiểu Phục tốt, biết ông yêu thích món này, bất quá không cần thường xuyên mua đâu, ăn ít thôi thì sẽ thấy mới mẻ ăn ngon hơn”
Tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn nhìn ra được Lão Dương Đầu đối với món bánh trứng cuộn hạt vừng này vẫn là bị thu hút.
Được ăn ngon, Lão Dương Đầu cũng hứng khởi mở ra máy hát
“Ngày hôm nay lão Trần sát vách mang theo chút thịt bò quê nhà ông ấy đến đây, thịt bò này không thể so với thịt bày bán trong thị trường bây giờ đâu, ăn ngon hơn nhiều đó, giá tiền cũng hơn mấy lần, cứ như vậy ăn cũng thật đáng tiếc, ông liền nói Tiểu Ý lấy một ít muối làm đồ nhắm rượu, cùng Lão Trần uống hai chén xong, kết quả Tiểu Ý nói làm hỗn hợp kho sốt muối, để sang ngày mai đồ ăn vừa muối xong, phù hợp làm đồ nhắm.
Không trách lại gọi cho hắn bảo mua chân gà.
Nhìn Lâm Thục Ý chuẩn bị đồ ăn, ngoại trừ thịt bò còn có trứng gà ta, đậu phụ khô xem ra dự định làm hỗn hợp kho sốt muối.
Kỳ thực làm món kho cũng không phải đơn giản, chủ yếu nếu để ngày hôm nay sốt muối ăn luôn trong ngày nhất định sẽ không đủ vị, nếu muốn ăn ngon miệng nhất định phải muối qua đêm, ngày mai ăn mới tốt.
Lão Dương Đầu vừa mới bắt đầu còn nói không vội vã, đợi đến khi hương vị bắt đầu tràn ngập toàn bộ tiệm cơm Tây Tần, cũng có chút ngồi không yên liền đi vào xem.
Nước sốt để muối đã biến thành màu đỏ đậm, trứng gà ta đã chín mềm mềm dùng đũa có thể xuyên qua nhìn rất muốn ăn, thịt bò bên trong nồi nước đã cùng nước sốt hoà làm một thể, đậu phụ khô và chân gà cũng được xếp đều mỗi góc, hương vị nước sốt xông thẳng lên mũi khiến người ta không nhịn được phải chảy nước miếng.
"Ôi Lão Dương Đầu, ông làm món gì ngon đấy? Hương vị bay thật xa? Tôi vừa ra cửa đã ngửi thấy rồi.
"
Âm thanh sắc nhọn cao vút xưa nay cũng chỉ có một người chính là bà nội Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển vốn đang chuẩn bị ra khỏi nhà, lại thấy bà nội đi vào tiệm cơm Tây Tần cũng liền theo sau, gần đây cô bận học vô cùng không có thời gian đến tiệm cơm xem hai anh chàng đẹp trai.
Nghĩ tới Tiểu Uyển liền khịt khịt mũi, mùi vị này thật sự thơm quá đi.
Thấy hai người bọn họ tiến vào, Lão Dương Đầu cười híp mắt.
"Cũng không có gì chỉ là Tiểu Ý làm hỗn hợp kho sốt muối thịt bò cùng đậu phụ khô.
Bà nội Tiểu Uyển nhìn Lâm Thục Ý, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng
"Tiểu Ý đứa nhỏ này thật là không tệ.
Liền xem xem cháu gái của mình, bà nhớ không lầm thì hai người tựa hồ cùng tuổi đi, đều là đứa trẻ lớn như vậy mà cháu gái nhà mình đừng nói là nấu cơm, ngay cả luộc mì thôi cũng không biết làm
Tiểu Uyển vừa thấy bà nội nhìn mình liền biết bà muốn nói gì, vội vã trốn sau lưng Lão Dương Đầu hơi co lại, mở miệng nói rằng.
"Bà nội bà đừng nói nữa, cháu biết bà muốn nói gì rồi.
"
Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển nhìn nhau nở nụ cười, bà nội Tiểu Uyển cười mắng một câu
"Làm sao? Bây giờ nói cháu cũng không được nữa hả?”
Lâm Tiểu Uyển le lưỡi một cái không nói, từ sau lưng Lão Dương Đầu lén lút đánh giá Lâm Thục Ý.
Đeo cái tạp dề in nhân vật hoạt hình buồn cười, nhưng vẻ đẹp trai cũng không mất đi.
Bất quá Tiểu Uyển mê trai đẹp thì mê dần dần lại bị hương thơm nồng nặc kia mê hoặc, Tiểu Uyển uốn éo đầu, hít hít cái mũi.
"Thơm quá à, đã nấu xong rồi sao"
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,
"Thịt nhất định là còn chưa được, bất quá trứng gà nguyên bản đã chín rồi, nếu
Tiểu Uyển muốn ăn, cũng có thể lấy hai quả ăn”
Tiểu Uyển trưng cầu ý kiến nhìn bà nội mình, Lão Dương Đầu buồn cười nói.
"Xem bà nội của cháu làm gì, muốn ăn liền đi lấy đi, cũng không phải đồ quý giá gì.
”
Tiểu Uyển vui sướng đáp một tiếng, lấy cái đĩa nhỏ đi lấy trứng gà sốt muối.
Quả thật là như Lâm Thục Ý nói, trứng gà bởi vì sốt muối thời gian không lâu, cho nên coi như bên ngoài đã ngả màu đỏ, bên trong vẫn là trứng gà màu sắc nguyên bản bất quá không biết là do tâm lí
tác dụng, hay là cái khác, Lâm Tiểu Uyển chính là cảm thấy được đồ ăn Lâm Thục Ý làm so với bên ngoài bán còn ngon hơn.
Nhai kĩ nuốt chậm đem hai quả trứng gà đều nuốt vào, sau đó Lâm Tiểu Uyển mới ngồi thẳng lên.
"Anh Tiểu Ý cần phải ở đây mở một quán cơm, không bán cái khác, chỉ cần bán chút món kho cũng tốt a, em cùng bạn học khẳng định mỗi ngày đến đều đến ủng hộ.
"
Tiểu Uyển vừa ăn một bên cười ha ha.
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục lơ đễnh cười cười, hoàn toàn không có suy nghĩ ý tứ câu nói này
Tiểu Uyển nói ngược lại khiến bà nội cô nở nụ cười.
"Làm sao? Vậy là cháu không muốn ăn cơm nhà nữa hả? Cháu bảo ăn ngon thì bà mua một phần đồ Tiểu Ý nấu, thời tiết như vậy ăn thịt bò kho tương, nhiều tỏi một chút thêm quả ớt là ăn ngon nhất.
Lâm Thục Ý loan liếc mắt, đối vớ lời nói của bà biểu thị đồng ý.
Lão Dương Đầu cười cười,
"Đều là người nông thôn,
nói mua cái gì? Bà muốn ăn ngày mai chỉ cần đến là được, vừa vặn lão Trần cũng tới, các người đều đến ăn chút, xem tay nghề Tiểu Ý thế nào?"
Bà nội Tiểu Uyển cười híp mắt chỉ ứng hảo, nói xong mới rời đi.
Lâm Tiểu Uyển cũng cùng Lâm Thục Ý phất tay, nhưng đáng tiếc lực chú ý của Lâm Thục Ý đều vào bánh kem sô cô la trên bàn, căn bản cũng không có nhàn hạ thoải mái để ý đến Lâm Tiểu Uyển.
Lâm Tiểu Uyển thất ý đi, Thẩm Phục mới bật cười.
"Cười cái gì?"
"Không có gì, đi thôi, vào xem xem món kho thế nào rồi? Tiểu Uyển nói làm cho tôi cũng muốn ăn.
"
Lâm Thục Ý lườm hắn một cái, cũng muốn Thẩm Phục cùng ăn một chút, nhưng một nồi này còn không đợi nấu xong đã bị chia xong.
Kết quả còn thật hợp Lâm Thục Ý nói trúng rồi, món kho đặt trọng nồi đun nước ngâm một buổi tối, giữa trưa ngày thứ hai, Lâm Thục Ý lấy ra chút thịt bò cắt miếng dọn xong, trứng gà một nửa cắt ra, liền mò chút đậu phụ khô cùng chân gà, đáp ứng lời mời đến đây Trần thúc cùng Lão Dương Đầu làm đồ nhắm rượu, kết quả đồ ăn vừa tung ra, liền bị ánh mắt sắc bén của mọi người nhìn thấy, nếm nếm xong đều nói ăn ngon, muốn bỏ tiền mua, cuối cùng Lão Dương Đầu liền hướng mỗi người đưa một chút, kết quả nồi hỗn hợp kho sốt muối nhanh chóng liền thấy đáy.
Lão Trần cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò sốt tương với củ tỏi và quả ớt, chuyện xưa liền nhắc lại.
"Tiểu Ý đồ kho sốt muối cháu làm ăn ngon như vậy, các người nên đưa cái này cũng viết bên trong thực đơn đi, khẳng định còn nhiều người mua.
"
Lão Dương Đầu lắc đầu,
"Thôi, chỉ là làm mì đều đủ mệt mỏi rồi, Tiểu Ý sao có thể làm nhiều đồ ăn như vậy.
"
Lão Trần cũng lắc đầu.
"Nếu vậy thật đúng là phụ tay nghề tốt của Tiểu Ý nha”
"Xem bản thân nó đi, nếu là nó muốn tôi liền chống đỡ.
"
Thẩm Phục nghe vậy cũng nhìn về phía Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý lắc đầu một cái, cậu cũng không muốn làm thêm gì ở tiệm cơm, đặc biệt là không muốn để cho tiệm cơm Tây Tần biến thành địa phương cậu làm chủ.
Hết chương 17.