Khúc dạo nhạc ngắn này cũng không khiến cuộc sống của hai người có thay đổi gì, dù sao Thẩm Phục không có ý định trở lại, Lâm Thục Ý cũng không có dự định cùng Thẩm Phục có tiếp xúc gì ở bên ngoài cả.
Chỉ cần Thẩm Phục vẫn còn ở nơi này, cuộc sống của hai người sẽ không có biến hoá gì quá lớn.
Việc cấp bách là cậu muốn đem tiệm cơm Tây Tần làm lại một lần nữa, đồng thời làm to hơn. Nhưng bây giờ thực lực của cậu không thể làm được nhiều như vậy, Thẩm Phục có thể giúp cậu, với lại cậu cũng muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn.
Nhưng Lâm Thục Ý không muốn cứ thế mà nhận trợ giúp của Thẩm Phục, mặc dù cậu biết Thẩm Phục không phải đang nói đùa, hắn đúng là có tiền.
Bất quá anh em ruột còn tính rõ ràng, huống chi cậu và Thẩm Phục.
Cho nên trưa hôm nay, Lâm Thục Ý đem tài sản duy nhất của cậu khi đến thế giới này mang ra, sau đó đưa cho Thẩm Phục.
Thẩm Phục đang ngồi ở ghế sô pha xem ti vi, nhìn thấy Lâm Thục Ý đưa giấy tờ chứng minh bất động sản tới, không tìm được nguyên do.
“Cậu đưa cho tôi cái này làm gì?”
Lâm Thục Ý đưa lên một tờ giấy.
"Đặt cọc.
"
"Đặt cọc?!
"
Thẩm Phục sửng sốt hai giây đồng hồ sau đó liền hiểu ra, nở nụ cười.
“Cậu là muốn dùng cái nhà này đặt cọc?”
Ngoại trừ giấy tờ bất động sản, trên tờ giấy kia ghi rõ ràng cậu dùng cái nhà này đặt cọc, dùng để quy hoạch lại tiệm cơm Tây Tần một lần nữa.
Thẩm Phụ xem chữ phía trên tờ giấy tới tới lui lui nhìn hai lần, sau đó tâm lý âm thầm nghĩ, chữ viết rất đẹp, một nét bút một nét hoạ ngay ngắn chỉnh tề.
Lâm Thục Ý gật gật đầu.
Thẩm Phục đem tờ giấy kia cùng giấy tờ chứng minh bất động sản đặt xuống, sau đó vỗ vị trí bên người ra hiệu Lâm Thục Ý ngồi xuống.
“Kì thực hoàn toàn không cần, tôi cho cậu vay tiền, lẽ nào cậu sẽ không trả lại.
”
Thẩm Phục cười nhìn Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý nghe xong trừng hai mắt lắc đầu một cái, cậu thoạt nhìn là người như vậy sao?!
Thẩm Phục nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lâm Thục Ý không khỏi cười xì một tiếng.
“Vậy sao còn đưa cái này?”
Huống chi hắn cảm thấy Lâm Thục Ý không trả lại cho hắn cũng không thành vấn đề, dù sao nói không chắc sau này hai người không cần phân rõ ràng như vậy.
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút vẫn là đem giấy tờ đưa cho Thẩm Phục.
"Không được, mặc dù là như vậy, thế nhưng anh căn bản không có lý do gì lại phải mạo hiểm lớn như vậy giúp tôi.
"
Không có lý do gì? Theo đuổi cậu có tính không? Nhưng mà lý do này hiển nhiên không thể nói ra được, Thẩm Phục hao tổn tâm trí nhìn Lâm Thục Ý, nhất định phải cùng hắn phân rõ ràng như thế sao?
Bất quá suy nghĩ một chút, Thẩm Phục liền cười híp mắt.
"Cậu nhất định phải đem giấy tờ bất động sản đặt cọc cho tôi?"
Lâm Thục Ý chần chờ một chút, cũng không phải bởi vì cái khác, mà là trong nháy mắt đó tựa hồ thấy được đôi mắt Thẩm Phục toát ra một tia ánh sáng, cuối cùng Lâm Thục Ý vẫn là "Ừ" một tiếng, không phải không có biện pháp khác, nhưng thật ra cậu rất không muốn nợ Thẩm Phục, cũng không biết tại sao.
Thấy Lâm Thục Ý đáp ứng, Thẩm Phục trong mắt ý cười sâu hơn, sau đó như có điều suy nghĩ còn nói.
“Giấy tờ bất động sản ở chỗ tôi, vậy là tôi có quyền chi phối cái nhà này đúng không?”
Lâm Thục Ý có chút không hiểu lắm Thẩm Phục nói là có ý gì, Thẩm Phục lại cùng cậu giải thích
"Nói thí dụ như, có lúc tôi không muốn ngủ ghế sô pha có thể ngủ trên giường không?"
Lâm Thục Ý hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Phục muốn nói cái này, lập tức cho hắn một cái liếc mắt, nói rằng.
“Ngày hôm nay có thể cho anh ngủ trên giường.
”
Thẩm Phục hài lòng gật gật đầu, sau đó còn nói
"Ngày khác thì sao?"
Lâm Thục Ý miễn cưỡng, ứng phó nói.
"Cũng có thể, tùy ý anh.
"
Lâm Thục Ý đã quay người chuẩn bị đi, Thẩm Phục khóe miệng liền uốn cong, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
"Chớ vội đi đã!
"
Lâm Thục Ý quay đầu trừng hắn, Thẩm Phục đưa tay giơ giơ lên một tấm thẻ kẹp ở giữa hai ngón tay, cười híp mắt.
“Cậu dự định khi nào bắt đầu?”
Thẩm Phục đã sớm chuẩn bị tấm thẻ này, không cần Lâm Thục Ý có mở miệng hay không, hắn đều dự định giúp cậu muốn làm lại tiệm cơm Tây Tần, hiện tại còn tốt hơn, ngoại trừ cái này hắn còn chiếm được tiện nghi, niềm vui bất ngờ a!
Thẩm Phục không có nói cho Lâm Thục Ý trong thẻ đến cùng có bao nhiêu tiền, chỉ nói cậu cần thì cứ dùng, bảo đảm chỉ nhiều chứ không có ít.
Ngược lại Lâm Thục Ý nghĩ sẽ đem tiền Thẩm Phục, dùng bao nhiêu sẽ ghi lại cẩn thận, đơn giản cũng không có hỏi lại.
Vốn dĩ là muốn chờ Lão Dương Đầu cùng mọi người trở về rồi sẽ thương lượng một chút sẽ động thổ. Ai biết bà nội Tiểu Uyển trong điện thoại nói Lão Dương Đầu bọn họ đã đổi xe đi nơi khác,
phỏng chừng không về sớm được, bảo cậu cứ làm đi.
Cúp điện thoại, Lâm Thục Ý có chút mộng.
Thẩm Phục tiến lên xoa xoa tóc cậu.
“Không phải bảo cậu xem đó mà làm sao, vậy thì trước khi ông nội về sẽ cho ông một bất ngờ.
”
Vì vậy lịch trình quy hoạch lại tiệm cơm Tây Tần liền được định ra.
Tiệm cơm Tây Tần ở phố Triều Dương thiên về phía nam, xung quanh đều là khu dân cư, tiệm cơm kẹp ở giữa nên chỉ có thể là một quán nhỏ.
Phố Triều Dương bản thân nó nằm ở vùng ngoại thành, người ở tuy rằng không ít, nhưng đều là người bản địa, nói cách khác muốn đem tiệm cơm Tây Tần làm to hơn, ở nơi này có chút không thích hợp, dù sao cũng xa thành phố, ở nơi này mà mở ra một nhà hàng năm sao, người tới khả năng cũng không có mấy, huống chi xung quanh đa số đều là gia đình nông gia.
Cho nên Lâm Thục Ý nghĩ đem tiệm cơm Tây Tần định nghĩa mới thành “tư gia quán.
"
Lâm Thục Ý biết nấu ăn, đặc biệt là các món phiền toái rất ít người làm, nếu như muốn nổi bật trong số đông quán ăn, dựa vào chính là mùi vị không đồng dạng, mà Lâm Thục Ý am hiểu chính là hương vị không đồng dạng như vậy.
Cho nên hai chữ “ tư gia” rất thích hợp
Nếu như mở một tiệm cơm tư gia, đầu tiên không cần ở vị trí lớn, tiếp theo là phù hợp với người bản địa, nếu như làm tốt sẽ hấp dẫn người bên ngoài đến đây ăn.
Lâm Thục Ý không đem tiệm cơm Tây Tần mở thành khách sạn lớn, như vậy cậu sẽ không mất quá nhiều sức lực, không cần dùng nhiều người, không cần chi tiêu quá nhiều, cậu có thể an tâm, yên lặng trông coi tiệm cơm, ở trong thiên đường này không đi đâu cả.
Thẩm Phục nghe xong Lâm Thục Ý ý nghĩ, cảm thấy được...
. Thật sự là quá tốt.
Tuy rằng hắn cũng cảm thấy chỉ cần là Lâm Thục Ý làm, không quản thế nào đều rất tốt đẹp.
Nếu mở tư gia quán, vị trí vẫn nằm ở chỗ cũ của tiệm cơm Tây Tần, chỉ là chỗ cũ này vẫn còn quá nhỏ, nếu như muốn mở rộng thì phải khuếch trương lớn một chút.
Nhưng bên cạnh tiệm cơm Tây Tần đều là nhà dân, muốn mở rộng cũng rất khó.
Hơn nữa người sống bên cạnh lại rất quen thuộc với Lão Dương Đầu, họ vẫn luôn ở nơi này sống, điều này làm Lâm Thục Ý có chút khó xuống tay.
Bất quá còn không đợi Lâm Thục Ý cân nhắc chuyện này đến cùng nên làm gì, sự tình liền xuất hiện khả năng chuyển biến tốt.
Ở bên phải tiệm cơm Tây Tần cách đó không xa có hai nhà sống ở đó, bởi vì con họ mua được nhà ở thành phố, nên họ muốn chuyển đi, nhà ở nơi này cũng để không, sau đó nghe được Lâm Thục Ý muốn xây dựng tiệm cơm Tây Tần, liền chủ động cùng Lâm Thục Ý nói muốn bán nhà ở, Lâm Thục Ý còn do dự nửa ngày, Thẩm Phục đã quyết định nhanh chóng đồng ý.
"Chuyện này giải quyết thuận lợi như vậy, cậu còn do dự cái gì, đợi đến khi người ta đổi ý, thì cậu ngồi đấy mà khóc à.
”
Thẩm Phục cười híp mắt, cùng chủ nhà và Lâm Thục Ý cùng đi làm thủ tục.
Lâm Thục Ý nhìn Thẩm Phục cau mày, là bởi vì chuyện này giải quyết quá thuận lợi, còn trùng hợp như vậy, mới để cho cậu cảm thấy giống như Thẩm Phục không tránh khỏi quan hệ.
Nhưng chủ nhà kia trước mặt cậu nửa điểm đều không tiết lộ quan hệ với Thẩm Phục, chỉ có thể khiến Lâm Thục Ý đem nghi hoặc đặt ở trong lòng.
Càng lạ hơn chính là, nhà bên phải diện tích rất rộng, nhưng lúc bán cho Lâm Thục Ý lại không cần quá nhiều tiền, bất quá cũng vì nhà ở nhiều năm cũ kỹ rồi, cho nên Lâm Thục Ý tuy rằng nghi hoặc lại không cảm thấy có nhiều kỳ quái.
Sau đó hai nhà này cùng nhau bán, dựa theo suy nghĩ của Lâm Thục Ý làm thành sân phía trước, phía sau làm quán ăn hai tầng, lần này diện tích tuyệt đối chỉ nhiều hơn chứ không có ít.
Bước tiếp theo là lên kế hoạch xây dựng ngôi nhà, sau đó có thể thi công.
Lâm Thục Ý nghĩ như vậy nếu muốn xây dựng tư gia quán, tất nhiên sẽ muốn làm cho nó trở nên đặc sắc, nếu như so với cửa hàng xung quanh không có sự khác biệt thì cậu cũng không cần phải vất vả nên ý tưởng mới làm gì, cho nên cậu muốn đem tiệm cơm Tây Tần xây dựng thành phong cách độc đáo, tối thiểu là người ở đây chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra đâu là tiệm cơm Tây Tần.
Đối với điều này Thẩm Phục chút nào không có dị nghị.
Đây là tiệm cơm thuộc về Lâm Thục Ý Tây Tần, cậu hi vọng làm ra bộ dạn gì, Thẩm Phục đều sẽ chống đỡ.
Kết quả lại làm Thẩm Phục rất kinh diễm.
Lâm Thục Ý tuy rằng tuổi không lớn, lại đối với kiến trúc luôn có ý tưởng độc đáo, cùng hai kiến trúc sư nói chuyện cả một buổi trưa, sau đó liền đem phương án cải tạo làm ra. Trước khi đi kiến trúc sư liên tiếp quay đầu lại nói Lâm Thục Ý đối với vấn đề này rất có thiên phú, thời điểm thi đại học cần phải thi vào nghành này.
Thẩm Phục đối với việc này phản ứng là mặt đen còn hơn đáy nồi.
Tiễn nhà thiết kế ra khỏi cửa,
Thẩm Phục xoay người lại thở dài một hơi,
“Cậu luôn làm cho tôi thấy kinh diễm!
”
Lâm Thục Ý nghiêng đầu biểu thị không rõ.
Thẩm Phục ánh mắt lóe lên một điểm nghi hoặc
“Cậu tốt nghiệp trung học xong, không có học lên trên đúng không?”
Lâm Thục Ý nhớ đến bằng tốt nghiệp trung học, gật gật đầu.
"Nhưng tôi thế nào cảm giác, cậu hiểu biết thật sự không ít đâu.
”
Lâm Thục Ý chột dạ, mở to mắt.
"Đều là từ internet học thôi.
"
Cậu trước đây biết đến cái này liền ghi nhớ kỹ, hiện tại làm cho cậu thấy nó có lợi ích không hề nhỏ, trước đây cậu chưa từng tiếp xúc qua toán học, nhưng cậu đã thông hiểu đạo lí học một biết mười, đại khái chắc là do đầu óc cậu tiếp thu nhanh nhạy.
Thẩm Phục trong nháy mắt có một loại cảm giác mình nhặt được báu vật
Sau đó hắn tiến lên tựa đầu lên bả vai của Lâm Thục Ý Lâm Thục Ý đẩy hắn ra, lại nghe hắn nói.
“Cậu nói với bọn họ cả một buổi trưa, tôi còn chưa được ăn đâu.
”
Rõ ràng là làm nũng chơi xấu, nhưng âm thanh khàn khàn của Thẩm Phục, xuyên thấu qua, lại có một loại ái muội không rõ, huống chi môi Thẩm Phục còn ở bên tai Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý khó chịu hơi nghiêng đầu, sau đó đưa tay đem Thẩm Phục đẩy ra, không biết thế nào lỗ tai lại có chút hồng.
"Sao anh không tự mình đi ra ngoài mua.
"
"Nhưng tôi muốn ăn cơm trộn, thức ăn cũng đã mua về, cắt gọt hết rồi”
Lâm Thục Ý lườm một cái ngăn chặn cảm giác kỳ quái, đeo tạp dề lên đi nấu cơm.
Nửa ngày Lâm Thục Ý đột nhiên giơ đao đi ra, ánh mắt âm trầm nhìn Thẩm Phục.
"Lần sau không được động chân, động tay nữa!
"
Cậu mới nhớ tới Thẩm Phục nói qua hắn là người đồng tính, nghĩ đến hành động Thẩm Phục trước đây, Lâm Thục Ý trong nháy mắt cả người đều không tốt.
Hết chương 41.