Kỳ thực Lão Dương Đầu cũng không phải có thể tiếp thu được đồng tính luyến ái.
Chỉ là Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục, hai người đều cùng ông sớm chiều ở chung, ông biết hai người này là đứa trẻ tốt, ông cũng đã bảy mươi mấy tuổi rồi, đôi mắt này cũng coi như là biết nhìn người, Thẩm Phục mặc dù nhìn có chút lưu manh, còn là quý công tử của một nhà có tiền, nhưng trên người lại không có tính xấu của mấy công tử nhà giàu, đối với ông như vậy, đối với Lâm Thục Ý thì nhất định không phải người xấu.
Lâm Thục Ý thì càng không cần phải nói, lông mày thẳng tắp không có lộn xộn, người như vậy đa số đều cố chấp bảo thủ, chính mình nhận định sự tình dù chết cũng sẽ không thay đổi, tuy nói Lâm Thục Ý nhìn tốt tính, nhưng người như vậy rất khó thay đổi được chủ kiến.
Cho nên không quản ông có thể hay không tiếp thu, hai đứa bé kia cuối cùng cũng vẫn là muốn ở chung với nhau.
Ông không muốn bởi vì phiến diện, liền mất đi hai đứa cháu coi ông là ông ruột, Thẩm Phục cũng là ở trước mặt ông, cùng Lâm Thục Ý đều rất thân thiết, khi đó ông cho bọn họ là anh em, bây giờ nghĩ lại sợ là thằng bé sớm có tình cảm với Lâm Thục Ý, kỳ thực cũng không có cái gì không tiếp thu được, người ngoài thì có lẽ không được, nhưng hai đứa bé này Lão Dương Đầu cảm thấy có thể.
Bà nội Tiểu Uyển còn ở bên kia khiếp sợ, không hiểu chuyện gì xảy ra, bất quá vẫn luôn cười, Tiểu Uyển không ngại phiền phức ở bên cạnh giải thích, chờ đến lúc hiểu được, cũng không có biểu hiện ra bộ dạng khó có thể tiếp nhận, trái lại đối với thân phận của Thẩm Phục tò mò.
"Tập đoàn Thẩm thị sao?"
Thẩm Phục gật gật đầu, không biết tại sao bà nội Tiểu Uyển sẽ đối với cái này cảm thấy hứng thú như vậy.
Bà nội Tiểu Uyển dùng sức nhớ lại một chút, sau đó vỗ đùi.
"Đúng rồi, cái người tên Thẩm Nham có phải có quan hệ với cháu không?"
Thẩm Phục trợn mắt lên,
"Thẩm Nham...
. Đúng ạ! Là anh trai của cháu.
”
Trọng điểm là hắn không cùng ai nói qua, bà nội Tiểu Uyển làm sao mà biết được?
Bà nội Tiểu Uyển một mặt biểu tình quả nhiên như vậy nói với Thẩm Phục.
“Lúc trước Lão Dương Đầu sinh bệnh, bà có xem qua báo kinh tế, tài chính! Phía trên ghi là xí nghiệp lớn Thẩm thị, còn có ảnh Thẩm Nham, nguyên lai là anh trai cháu,
không trách bà nhìn hắn có chút quen mắt, nhớ lại thì cùng với cháu thật giống nhau!
”
Vừa nói như thế, Thẩm Phục ngược lại là cũng nhớ ra rồi, tờ báo kinh tế và tài chính kia là hắn tự mình ném vào thùng rác.
Ba mẹ Tiểu Uyển đối với chuyện này cũng không có phát biểu quá nhiều, dù sao cũng là con của người khác, hơn nữa lại cùng người già nhà mình tương đối thân, cho nên tuy rằng không tiếp thu được nhiều, nhưng cũng không phải bài xích, dù sao hai đứa bé vẫn luôn ở cùng nhau, nhưng mà hai đứa không phải anh em sao.
Vì vậy câu nói kế tiếp đề tài, chuyện đương nhiên liền sai lệch, sau đó mọi người cùng nhau nói đến rất muộn, mãi đến khi Lão Dương Đầu buồn ngủ, mới nói phải về nhà.
Đợi đến khi tiễn mọi người về, Thẩm Phục mới gọi Lâm Thục Ý đồng thời trở lại.
Thời điểm tới Thẩm Phục tự mình lái xe tới, thế nhưng giờ hắn cũng uống rượu, cho nên xe liền để ở bãi đậu xe của nhà hàng, không vội vã đi lấy, hai người bọn họ nghĩ muốn đi bộ về nhà.
Lâm Thục Ý khóe miệng vẫn luôn cười, nhìn bộ dạng hiển nhiên đang rất vui vẻ.
Kỳ thực Thẩm Phục mới phải là người có tâm tình tốt nhất.
Hắn đưa tay ôm Lâm Thục Ý vai, mặc dù nghĩ là ôm eo, bất quá dù sao cũng đang ở ngoài đường người đến người đi, vẫn là muốn chú ý hình tượng một chút, vì vậy đổi thành ôm vai, ít nhất thoạt nhìn cũng không quái dị.
"Lạnh không?"
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,
"Không lạnh.
"
Thẩm Phục thở ra một hơi, ở trong không khí biến thành khói trắng, nở nụ cười.
"Lạnh như thế này, em còn bảo không lạnh? Đưa tay cho anh.
"
Lâm Thục Ý đưa tay duỗi ra, Thẩm Phục nắm chặt tay cậu, hơi ấm tỏa ra nóng lên một chút quả nhiên không lạnh, Thẩm Phục cười híp mắt lại, khóe miệng câu lên, bộ dạng lưu manh mười phần.
"Nhưng là anh có chút lạnh nếu không em cho anh ấm áp đi.
"
Vì vậy nắm chặt tay Lâm Thục Ý mười ngón đan vào nhau, bỏ vào túi áo của Lâm Thục Ý.
Làm như vậy tự nhiên sẽ không lạnh nữa, có thể tay nắm tay cũng làm cho Thẩm Phục cảm giác trong lòng ấm áp.
"Anh nói với ông Dương, sáng mai chúng ta muốn đi H thị.
"
Buổi họp báo sẽ được tổ chức vào buổi chiều ngày kia bọn họ ngày mai buổi sáng sẽ đi H thị, bởi vì trước buổi họp báo, Lâm Thục Ý muốn trước tiên gặp gỡ cha mẹ hắn.
Cũng muốn kết hôn đến nơi rồi, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng thấy, chắc cũng chỉ có hai người bọn họ, bất quá ở Thẩm gia Thẩm lão gia tử uy tín cao nhất, chỉ cần là ông đáp ứng, trên căn bản không có ai dám phản bác, cho nên chuyện đại sự cả đời Thẩm Phục mới có thể có vẻ hơi qua loa.
Kỳ thực cũng không tính là chuyện đại sự cả đời gì cả, hiện tại tổ chức buổi họp báo cũng bất quá là muốn thẳng thắn tuyên bố xu hướng tình dục của Thẩm Phục, và người hắn yêu là ai mà thôi.
Bất quá nếu như không phải Thẩm lão gia tử, dùng trình độ thương yêu của Thẩm mẹ đối Thẩm Phục mà nói phỏng chừng đã sớm khiến Thẩm Phục bộc lộ, sở dĩ vẫn luôn tha đến bây giờ cũng là bởi vì Thẩm lão gia tử không đồng ý, cho nên Thẩm gia một nhà đều đối với Lâm Thục Ý làm thay đổi quyết định của lão gia tử, hiếu kỳ cực kỳ.
Lâm Thục Ý thân thể cứng đờ, cậu tự nhiên biết, nhanh như như vậy đi H thị là làm cái gì, không khỏi chút sốt sắng.
Phải biết, cậu ước lượng từ khi sinh ra đến bây giờ, đã trải qua hai kiếp, đã rất lâu rồi không có sốt sắng như vậy.
Lần trước sốt sắng như vậy, vẫn là tại Đại Yến ghi tên bảng vàng, kết quả sẽ có vào ngày mai, cậu một đêm không ngủ, mãi đến tận tiếng vó ngựa báo hỉ đình ở trước cửa.
Cậu khi đó phỏng chừng dù như thế nào cũng không nghĩ ra, gặp mặt thánh thượng cũng không có sốt sắng bằng việc gặp mặt gia trưởng.
Thẩm Phục cảm giác được ngón tay Lâm Thục Ý phút chốc cứng ngắc, nở nụ cười,
"Không cần lo lắng, bọn họ đều là người dễ thân cận.
”
Biết là lời nói có tác dụng an ủi, nhưng cũng quá đơn giản rồi.
Cho nên Lâm Thục Ý vẫn là tiếp tục căng thẳng bên trong, đồng thời càng nghĩ càng có trạng thái khẩn trương.
Thẩm Phục chân mày cau lại, suy nghĩ biện pháp, vừa vặn hai người đi ra phố lớn, đi vào một hẻm nhỏ yên tĩnh, Thẩm Phục đột nhiên ngừng lại sau đó quay người, hành động bất ngờ khiến Lâm Thục Ý không kịp chuẩn bị, lập tức tiến vào trong lồng ngực hắn.
Lâm Thục Ý đang muốn nhập thần, bị Thẩm Phục làm như có chút kỳ quái.
"Anh làm gì vậy?!
"
Mùa đông mặt trăng phá lệ rực rỡ sáng ngời, phố Triều Dương nằm ở vùng ngoại thành, buổi tối trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu vào người trước mặt đặc biệt dụ người, Thẩm Phục suy nghĩ trong đầu lập tức liền biến mất, chỉ có thân ảnh người trước mặt đôi mắt sáng đến dọa người.
"Làm chút chuyện, sẽ không khiến em lo lắng nữa.
”
Lâm Thục Ý kỳ thực lập tức liền liên tưởng đến hắn muốn làm gì, cậu thật ra là muốn quay người đi, thế nhưng.
. nhìn Thẩm Phục cúi đầu xuống, cậu vẫn là nhắm mắt lại nhận lấy nụ hôn cua hắn.
Sủng vật muốn vuốt lông, huống chi cậu nhớ tới môi Thẩm Phục tựa hồ rất mềm.
Một lúc lâu Thẩm Phục mới ý thức tới, tình hình như vậy không khác nào uống rượu độc giải khát.
Lâm Thục Ý đôi mắt rất sáng, đôi môi là giống như sưng huyết đỏ bừng, miệng hơi giương, đang dồn dập hít thở.
Thẩm Phục đầy mặt đều là “muốn đè cậu ấy ra, đè cậu ấy ra, thực sự muốn đè cậu ấy ra.
”
Không được, còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ không nhịn được.
Thẩm Phục tay run run đem khăn quàng cổ Lâm Thục Ý kéo cao hơn một chút, sau đó ách âm thanh nói.
"Về nhà.
"
Hắn phải đi xả nước.
Lâm Thục Ý có chút buồn cười, cậu làm sao có thể thừa nhận thật ra cậu cũng cũng có cảm giác, thế nhưng bây giờ lại đang trên đường cái.
Nhưng mà Thẩm Phục không biết, đợi đến khi trở lại cảm giác của Lâm Thục Ý cũng đã biến mất, thời điểm đó mà biết Lâm Thục Ý cũng động tình cũng giống như ngầm đồng ý, hắn nói không chắc sẽ ở trên đường cái.
.
. Thôi, trên đường cái sẽ có người vây xem… vẫn là tạm biệt đi.
Lần thứ nhất làm sao có thể dã chiến! Còn có thể khiến người vây xem!
Thẩm Phục nghẹn ra đến thương, nhưng mà cũng chỉ có thể tiếp tục kìm nén.
Ngày thứ hai hai người như trước ăn sáng xong mới hướng H thị đi, không giống như lần trước thoải mái thích ý, lần này Lâm Thục Ý toàn bộ trên mặt đều viết "phải đi gặp gia trường nên hơi căng thẳng.
"
Thẩm Phục không cười được.
“Anh có biện pháp an ủi, em có muốn thử một chút hay không?"
Lâm Thục Ý lạnh sưu sưu nguýt hắn một cái, đối với biện pháp của hắn xem thường, tuy rằng hữu hiệu, thế nhưng làm môi cậu sưng lên, vừa nhìn đã biết là làm gì, như vậy làm sao gặp mặt được gia trưởng được?
Thẩm Phục ác liệt cười càng lớn tiếng.
Bởi vì lo lắng cha mẹ hắn không thích mà khẩn trương Lâm Thục Ý hảo manh, manh đến nỗi, hắn muốn ăn cậu luôn rồi, làm sao bây giờ?
Trong cốp sau xếp vào một cái rương đồ vật tràn đầy, đều là Lâm Thục Ý chính mình mua, còn có đồ của Lão Dương Đầu chuẩn bị, giống như lần trước đều là nhau đặc sản, cũng là muốn tặng cho Thẩm gia.
Coi như là vậy, Lâm Thục Ý vẫn cảm thấy tựa hồ có chỗ không có chuẩn bị kỹ càng.
Mãi đến khi cửa xe mở ra, Lâm Thục Ý chưa từng có đi qua cửa lớn Thẩm gia, Lâm Thục Ý loại cảm giã căng thẳng này vẫn không có biến mất dù chỉ một chút.
Thẩm Phục nghĩ tất cả biện pháp cũng không thể làm gì, có hiệu quả Lâm Thục Ý liền không muốn dùng, quả thực là thương tổn thấu suy nghĩ.
Nhưng mà, khi thấy nghênh tiếp bọn họ cũng không phải tam đường hội thẩm, mà là một bàn ăn lớn đầy đủ sắc hương vị kiểu Trung Quốc. Thời điểm nhìn thấy đồ ăn, cảm giác căng thẳng của Lâm Thục Ý lập tức liền biến mất hơn một nửa, Thẩm Phục tức giận nội thương, được rồi, hắn an ủi một đường đều vô dụng, một bữa cơm của ông nội liền làm xong, hai ông cháu bọn họ cũng thật là kẻ tám lạng người nửa cân.
Thẩm lão gia tử đang ngồi ở ghế, nhìn đồ vật, bao lớn bao nhỏ trong tay Lâm Thục Ý, nghĩ mình vạn phần được lợi, gọi dì phục vụ nhanh lên đi tiếp nhận, sau đó nói Lâm Thục Ý ngồi xuống bên cạnh ông.
"Đi lâu như vậy rồi, mệt không? Lập tức có thể ăn cơm, lại đây ngồi đi.
"
Lâm Thục Ý cùng lão gia tử chào hỏi, nghe lời ngồi vào bên cạnh, Thẩm lão gia tử, lơ đãng quan sát một chút, ba mẹ Thẩm Phục, còn có anh trai nhưng lại không thấy đâu.
Thẩm Phục đúng là lúc đó hỏi,
"Mẹ cháu đâu? Bọn họ làm sao không ở đây?”
Lâm Thục Ý liền có chút khẩn trương.
Vừa dứt lời, một giọng nữ hưng phấn giọng nữ từ trong phòng bếp truyền tới.
"Ở chỗ này đây ở chỗ này đây.
"
Mẹ Thẩm dù có Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục ở đây, hoàn toàn không có nghĩ tới hình tượng, đi ra.
Nét đẹp được bảo dưỡng tình xảo, nhìn như vẫn còn trẻ, giống như chị gái của Thẩm Phục vậy, đeo tạp dề, tay cầm muôi cơm, cười híp mắt bưng một bàn món ăn đi ra.
Thẩm Phục giống như gặp quỷ kêu to.
"Mẹ!
!
!
"
Lâm Thục Ý một trận quỷ dị, liền vội vàng đứng lên khom lưng chào dì.
Mẹ Thẩm vừa ra tới liền đang quan sát Lâm Thục Ý, vẫn là cười híp mắt, sau đó nghe đến Thẩm Phục kêu to quay đầu lại nguýt hắn một cái,
"Kêu la cái gì, có cần ngạc nhiên thế không.
”
Sau đó liền cười híp mắt bắt chuyện Lâm Thục Ý.
"Đây chính là Tiểu Ý đi, mau ngồi đi, cơm lập tức làm xong"
Tốc độ trở mặt nhanh như vậy, Thẩm Phục bái phục.
Mẹ Thẩm hướng nữ phục vụ nói.
"Cô, mau đi gọi Nham Nham, cùng Nghiêm Thanh xuống dưới.
”
Nguyên lai ba Thẩm cùng Thẩm ca ca đều đang ở thư phòng.
Vốn là đều ở phía dưới chờ, công ty lại gọi điện thoại tới, hai người mới cùng đi thư phòng.
Một hồi hai người liền từ thư phòng xuống, ba Thẩm dường như giống như trong tưởng tượng của Lâm Thục Ý ôn hòa nghiêm cẩn, nhìn Lâm Thục Ý cười ôn hòa.
Khiến Lâm Thục Ý ngạc nhiên là anh trai Thẩm Phục, Thẩm Nham.
Quả thực cùng Thẩm Phục rất giống, nhìn thấy cậu khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó xoay mặt liền hướng Thẩm Phục ưu nhã mắt trợn trắng.
"Em còn biết đường trở về à?"
Xem ra Thẩm gia trở mặt tuyệt kỹ trở mặt là di truyền, Lâm Thục Ý bái phục.
Lời nói còn chưa có bắt đầu nói, Thẩm lão gia tử liền vung tay lên,
"Đừng đứng ở đấy, ăn cơm trước, có lời gì cơm nước xong từ từ nói, Lệ Vân nhưng là rất nhiều năm đều không có đi xuống nhà bếp, đến nếm thử tay nghề xem.
"
Không trách Thẩm Phục giật mình như vậy.
Trên bàn một bàn lớn món ăn, cũng đẹp như là tác phẩm nghệ thuật, mùi vị càng là không cần phải nói, ngửi thôi mùi thơm đã nức mũi rồi.
Mẹ Thẩm bưng lên bát canh cuối cùng, đem tạp dề cởi ra đi rửa tay.
"Ăn cơm, ăn cơm, nếm thử xem, dì đã nhiều năm chưa vào bếp rồi, không biết mùi vị thế nào?”
Lẽ nào phu nhân của Thẩm gia biết nấu ăn là truyền thống? Tay nghề làm cơm của mẹ Thẩm quả thật có thể so với bếp trưởng.
Vì vậy Lâm Thục Ý thả xuống bụng đầy căng thẳng bắt đầu ăn cơm.
Tình cảnh này cùng với cậu tưởng tượng đúng là không giống nhau.
Lâm Thục Ý cong lên khóe miệng, sau đó bị Thẩm Phục len lén nắm tay.
Hết chương 63.