Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế

Ta Làm Tư Tế Ở Nguyên Thủy Thú Thế

Cập nhật: 02/01/2025
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 427
Đánh giá:                      
Xuyên Không
Đam Mỹ
Hệ thống
     
     

Trong rừng tuyết vẫn chưa tan hết, vẫn còn một màu trắng xóa.

Những cành cây cao bị tuyết phủ dày, thỉnh thoảng tuyết rơi xuống, hòa vào nền tuyết bên dưới, trở thành một thể.

Mùa đông, tuyết lớn rơi lả tả suốt thời gian dài, không có dấu chân người, tuyết đọng lại thật dày trong rừng. Dưới lớp tuyết, không biết bao nhiêu cành khô và cây gãy bị chôn vùi, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị vướng ngã.

Chọn dẫn đầu đội săn thú, bước đi rất cẩn thận.

Hổ Gầm đang đi như bình thường, bỗng nhiên né sang một bên, một cục tuyết nhỏ sượt qua vai hắn và rơi xuống đất, phát ra âm thanh "Bộp" vang lên.

“Chúng ta ra ngoài cả ngày rồi, trời sắp tối, mà vẫn chưa thấy dấu của con mồi, đến một cái bóng cũng không có.

Hắn vừa than thở, vừa đưa mắt nhìn khắp nơi. Cảm thấy có điều khả nghi, Hổ Gầm lại tiến lên kiểm tra thêm lần nữa, sợ rằng mình đã bỏ lỡ điều gì.

Chọn ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy sắc trời quả thật đang dần trở nên u ám. Con đường phía trước bị những cành cây khô và bụi rậm che khuất, trời tối sẽ khó mà tìm kiếm tiếp.

Khu vực dưới chân trông khá bằng phẳng, tuyết phủ nhưng không có nhiều cành cây lộn xộn, là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi. Chọn bảo mọi người tìm quanh đây một ít cành khô, chuẩn bị qua đêm ở đây.

Thú rừng khó tìm, nhưng cành khô thì rất nhiều, chỉ cần cúi xuống là có thể moi ra từ tuyết vài nhánh cây.

Tuy nhiên, vì cần dùng để nhóm lửa, nên họ chỉ nhặt những cành khô ráo hơn.

Lần này ra ngoài, mỗi người của đội săn đều mang theo một túi da cá đeo trên vai, bên trong có thức ăn, thuốc cầm máu đã chuẩn bị sẵn, và cả dụng cụ nhóm lửa.

Khi đã chất được một đống củi khô, Hổ Gầm ngăn Chọn đang lấy đồ từ túi da cá, khuôn mặt đầy phấn khích “Chọn, đừng nhúc nhíc, để ta làm cho!

Hổ Gầm không thể chờ đợi thêm, vội vàng lấy ra một ống trúc nhỏ từ túi da cá.

Phía trên ống trúc được bịt chặt bằng một mảnh da thú, không để lộ chút khe hở nào. Hổ Gầm túm lấy da thú, dùng lực kéo mạnh, phát ra tiếng “Bặc”.

Hắn bắt đầu thổi nhẹ vào miệng ống trúc, cẩn thận từng chút một, sau đó dần dần thổi nhanh hơn. Bên trong ống trúc, hỗn hợp than củi, tro tàn và bột tiêu thạch, khi gặp không khí mới, kết hợp với đám cỏ khô và sợi lau bên trong, bắt đầu toát ra những tia lửa nhỏ li ti.

Hổ Gầm lập tức dồn hết sức thổi mạnh hơn, đến mức khi hắn cảm thấy trước mắt hơi tối đi, ngọn lửa cuối cùng cũng bùng lên ở miệng ống trúc.

Không chần chừ, hắn nhanh nhẹn lấy ra một nắm cỏ khô lớn từ túi da cá, đặt vào giữa các khe hở của nhánh cây, rồi dùng ống trúc để làm mồi lửa.

Ngọn lửa nhỏ bắt đầu bén, từ từ lan rộng lên trên, dần dần bùng lên.

Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt của Hổ Gầm, hắn nhoẻn miệng cười không ngớt. Trước đây, hắn đã thấy tư tế làm mẫu và từ lúc đó đã muốn thử, nhưng Chọn không cho phép, nói rằng quá muộn, không thể làm chậm giấc ngủ của tư tế.

Điều đó khiến hắn nhớ mãi trong lòng. Giờ đây, cuối cùng hắn cũng được thỏa mãn mong muốn, chăm chú nhìn ngọn lửa cháy bập bùng.

“Ha! Quả thật tuyệt quá!

Từ lần trước của hầm ngầm Trạch bộ lạc không tiện nghi khi không mang theo vật dụng chiếu sáng, khi trở về bộ lạc Thẩm Nùng đã bắt đầu suy ngẫm lại mọi điều mình từng đọc về các phương pháp tạo lửa trong  sách cổ.

Phương pháp đơn giản nhất là trộn bột phốt pho trắng, vì chất này có ngưỡng cháy rất thấp và khi tiếp xúc với không khí sẽ tự bốc cháy.

Tuy nhiên, việc lấy phốt pho trắng ra không dễ, hơn nữa, chất này có độc và cần phải được bảo quản trong nước. Nếu vô ý để lộ ra không khí, sau khi tự cháy, ngọn lửa và khói sinh ra sẽ rất khó dập tắt, ngay cả khi có nước.

Ngay cả khi ở trong môi trường hoàn toàn không có oxy, nếu lại tiếp xúc với không khí, phốt pho trắng vẫn có thể bốc cháy một lần nữa.

Trong thế giới thú nhân, không giống như ở nơi tinh tế hơn, thứ này thật sự rất khó kiểm soát, nên Thẩm Nùng quyết định từ bỏ nó. Thay vào đó, cậu chọn một phương pháp an toàn hơn, mặc dù cần bỏ ra nhiều công sức hơn.

.

Mọi người đã đi suốt cả một ngày, cố gắng tìm con mồi mà tư tế cần, nên trên đường họ cũng không dừng lại để nhóm lửa.

Khi rời khỏi bộ lạc, mỗi người đều đã ăn một bát canh thịt lớn, nhưng sau một ngày di chuyển liên tục, năng lượng ấy cũng tiêu hao hết.

Đống lửa bập bùng cháy, thú nhân có sức ăn rất lớn, vì vậy mỗi người ngoài túi da cá đeo vai còn treo một cái võng được làm từ dây cỏ, bên trong chứa một nồi lớn đầy thức ăn.

Từ đống lửa lớn, họ lần lượt lấy ra một ít lửa, mỗi người đặt một đống lửa nhỏ trước mặt mình. Họ gỡ nồi ra, rồi dùng tay ôm lấy nồi, đi quanh tìm chỗ đặt, cuối cùng đặt nồi lên đống lửa đang cháy.

Khi tuyết tan chảy, đáy nồi bắt đầu chậm rãi khuấy động. Mỗi người từ túi da cá của mình lấy ra một miếng thịt muối đã cắt sẵn, vừa nuốt nước miếng vừa chờ đợi nồi canh thịt nóng.

Trong không gian yên tĩnh của mùa đông rừng rậm, hương thơm từ món ăn bắt đầu lan tỏa khắp nơi.

Trong phạm vi trăm mét xung quanh, có những động vật nhỏ ẩn nấp ở những góc mà mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng chúng lại có khứu giác rất nhạy bén, luôn cảnh giác với sự hiện diện của kẻ săn mồi.

Chọn lắng nghe âm thanh từ nồi đang sôi, đồng thời chú ý đến những âm thanh nhỏ xung quanh.

Sau khi xác định được vài phương vị khả nghi, hắn đứng dậy để đi điều tra, xem có phải con mồi tư tế cần hay không.

Miêu Vân dùng một nhánh cây cắm vào nồi thịt muối, đang chuẩn bị gặm thì nhìn thấy Chọn không một tiếng động đi xa. Khi ấy trời đã tối dần, một số khu vực vì có cây thông và đại thụ che phủ, nên càng tối hơn.

Thấy Chọn đi tay không, trong tay không có chút ánh lửa nào, nàng vội vàng buông miếng thịt, chạy đến đống lửa, lấy một cây đuốc rồi đuổi theo.

“Chọn, trời tối rồi, ngươi ra ngoài mà không mang theo đuốc thì không được đâu!

Chọn không dừng lại, giọng nói trầm thấp tích chữ như vàng “Không cần.

Miêu Vân nhanh chóng theo sau hắn, trong lúc di chuyển, ngọn lửa sắp tắt. Nàng giơ tay nhẹ nhàng điều chỉnh lại ngọn lửa, rồi giảm bước chân lại, để ngọn lửa hồi phục.

“Đây là nhiệm vụ bí mật của tư tế giao cho ta, ngoài ngươi ra, người khác không được biết.

Khi nghe đến hai chữ “tư tế” Chọn ngay lập tức quay người lại, không còn đưa lưng về phía Miêu Vân nữa.

Chọn có thân hình cao lớn và bờ vai rộng, Miêu Vân tuy có chiều cao gần tương đương với Thỏ Phong, nhưng khi đối diện với Chọn, nàng vẫn phải hơi ngẩng đầu.

Nàng giơ cây đuốc, ánh lửa chiếu rọi vào khuôn mặt Chọn, làm ngọn lửa nhảy múa trong gió đêm. Trong ánh sáng mờ ảo, nàng như thấy đôi mắt của Chọn có màu kim sắc, tựa như đôi cánh xinh đẹp của hắn.

Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc, có thể chính nàng đã nhìn nhầm, chỉ là ánh lửa chợt lóe lên mà thôi.

Chọn cúi đầu nhìn Miêu Vân, từng câu từng chữ hỏi: “Tư tế, đã nói gì?”

Miêu Vân thấy Chọn rốt cuộc đã dừng lại, nàng liếc nhìn về phía sau, nơi có bọn Hổ Gầm đang đứng cách đó không xa.

Sợ bị bọn họ nghe thấy được gì, Miêu Vân nghiêng sát lại gần hơn, dùng tay che miệng, nói nhỏ: “Tư tế muốn ta trong bóng tối phải chú ý đến ngươi, đảm bảo bên cạnh ngươi luôn có ánh lửa.

Chọn cảm thấy trái tim mình đang đập nhanh hơn, hắn nhìn chằm chằm vào ánh lửa, khóe miệng không thể kiềm chế được mà nhoẻn lên một nụ cười.

Miêu Vân hướng cây đuốc về phía Chọn, rồi vội vàng nói: “Mau cầm lấy.

Chọn duỗi tay tiếp nhận cây đuốc, nụ cười trên mặt không hề phai nhạt.

Miêu Vân quay về chỗ tiếp tục ăn thịt, không nhịn được khuyên nhủ: “Chọn, đừng có cười như vậy trước mặt tư tế, giống hệt như Hổ Gầm. Tư tế rất thích nhìn mặt ngươi, còn có thể cho ngươi ăn thêm nhiều thịt hơn. Nhưng nếu như bị ngài ấy nhìn thấy ngươi cười ngớ ngẩn như vậy, có thể sẽ không thích ngươi đâu.

Chọn lập tức ngừng cười, nghiêm mặt lại, cầm đuốc rời đi.

Miêu Vân hài lòng gật đầu, nghĩ rằng đây mới là hình ảnh uy phong, hùng tráng của một chiến sĩ thú nhân.

Không giống như Hổ Gầm, cái tên ngốc nghếch đó.

Nàng lại ngồi xuống, cầm nhánh cây có cắm thịt và cắn một miếng.

Thỏ Phong vừa nuốt miếng thịt trong miệng xong, hỏi: “Chọn đi đâu vậy? Hai người vừa rồi nói gì mà thần thần bí bí thế?”

Hổ Gầm đá nhẹ vào chân Thỏ Phong, với vẻ mặt như thể mình biết điều gì đó.

“Đi tiểu đó, ta buổi tối đi ra ngoài cũng không mang theo cây đuốc.

” Hắn vừa nhai thịt vừa nói, âm thanh nhoàm nhoàm “Miêu Vân chắc chắn là đang nói với hắn về việc không mang theo cây đuốc, nhìn không thấy dưới chân, sẽ dễ bị vấp ngã.

Thỏ Phong thấy có lý, hắn cũng từng gặp tình huống tương tự.

Hổ Gầm miệng không ngừng nhai thịt, âm thanh nhóp nhép nhưng vẫn người khác vẫn nghe rõ. Hắn nghiêm túc hỏi Miêu Vân: “Miêu Vân, có phải ngươi cũng từng bị ngã, nếu không sao lại biết mà đi nhắc nhở Chọn?”

Miếng thịt bị mắc nghẹt, Miêu Vân chuẩn bị uống một ngụm canh thịt để nuốt xuống, nhưng khi nghe Hổ Gầm nói vậy, nàng chỉ có thể vô lực trợn mắt.

Nhưng mà, nàng không thể nào so đo với một tên ngốc như Hổ Gầm được.

Đôi khi ngay cả tư tế cũng không thể chịu nổi sự ngốc nghếch của hắn ta.

Tuy vậy, Miêu Vân vẫn muốn trả lời câu hỏi của Hổ Gầm, nếu không hắn sẽ tiếp tục hỏi mãi“Ta trước kia không bị ngã bao giờ, sau này cũng sẽ không ngã.

Hổ Gầm mặt mày đầy vẻ thắc mắc “Tại sao” Khiến Miêu Vân trong lòng vang đầy cảnh báo. Nàng vội vàng ngắt lời hắn trước khi hắn kịp đặt câu hỏi, nói: “Bởi vì những chiến sĩ thú nhân nhạy bén, sẽ không bao giờ bị vướng phải đá trong đêm tối mà ngã!

Sau đó, nàng còn không ngần ngại nói thẳng: “Hổ Gầm, ngươi không đủ nhạy bén.

Biết mình thật sự ngốc nghếch, Hổ Gầm không khỏi cảm thấy bực bội, ngay cả nồi thịt cũng thấy không còn thơm ngon. Hắn tự hỏi, thân là chiến sĩ thú nhân tư tế coi trọng nhất, sao hắn lại có thể ngốc vậy được!

Trong khi đó, Chọn đã xem xét xong xung quanh những nơi phát ra âm thanh, nhưng không phát hiện ra con mồi mà tư tế cần, liền quay trở lại.

Hắn thấy Hổ Gầm mặt ủ mày ê, tốc độ ăn thịt chậm đi rất nhiều. Nhìn vào nồi của Hổ Gầm không còn gì, nghĩ rằng có lẽ hắn đã ăn sạch nhưng vẫn chưa no, đang lúc cảm thấy buồn chán.

Vì thế, liền lấy một ít thịt từ nồi của mình và chia cho Hổ Gầm.

Hổ Gầm đào từ nồi lên thì "Thình thịch" một tiếng, cả người ngạc nhiên, vẻ mặt không thể tin nhìn Chọn.

Hết rồi! Hắn ta thật sự ngốc rồi! Chọn đã chọi thịt vào nồi của hắn, mà giờ hắn mới nhận ra!

Thấy biểu tình của Hổ Gầm cuối cùng cũng có sự thay đổi, mặc dù vẫn còn có chút quái dị, nhưng không còn như lúc nãy với vẻ mặt ưu sầu.

Chọn nói với Hổ Gầm: “Ăn no đi, ngủ một giấc cho khỏe, ngày mai chúng ta sẽ vào sâu trong rừng tìm kiếm con mồi.

Hổ Gầm trong đầu sớm đã rối bời, giờ đây hắn tưởng tượng việc Thẩm Nùng phát hiện ra mình không đủ nhạy bén, có thể sẽ đuổi mình ra khỏi đội săn thú.

Hắn chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, chỉ có thể lầm bầm: “Đã biết rồi…”

_____

Màn đêm đã xuống, Chọn khoác trên người một lớp da thú, ngồi bên đống lửa để canh đêm.

Hắn thường ném vào một ít nhánh cây, hoặc dùng nhánh cây nhẹ nhàng cạy đáy đống lửa để không khí có thể len lỏi vào, giúp lửa không bị tắt.

Những người khác thì nằm quây quần quanh đống lửa, trên người đều đắp một lớp da thú.

Sau khi thức tỉnh, thú nhân sẽ có thân nhiệt cao, mặc dù khi lớn tuổi, do ảnh hưởng của huyết thú, họ cũng sẽ ít chịu lạnh hơn so với những thú nhân chưa thức tỉnh.

Nhưng đoàn người đội săn thú này, dưới sự chăm sóc của Thẩm Nùng với được ăn uống no đủ, lại cả ngày trải qua huấn luyện, nên thể lực sức khỏe đều rất tốt.

Mặc dù bây giờ là đầu mùa xuân, ban đêm vẫn còn chút không khí lạnh giá, nhưng đối với họ mà nói, vẫn đủ sức chịu đựng.

Trong khi đó, tại bộ lạc, Thẩm Nùng hôm nay lại cảm thấy có chút mất ngủ.

Cậu thường ngủ rất ngon, nhưng lại có thói quen xấu là cần phải có giường.

Đối với Thẩm Nùng, không chỉ đơn thuần là nơi ngủ, mà còn phải có thứ đặt trên đó.

Những gì có trên giường đều phải khiến cậu cảm thấy hài lòng. Do đó, nếu trên giường có nhiều đồ vật, cậu sẽ nhanh chóng thích nghi.

Ngược lại, nếu thiếu đi những thứ đó, cậu có thể sẽ mất ngủ trong nhiều đêm, cảm thấy bất an.

Hôm nay cậu nằm trên giường, mọi thứ đều không thay đổi, chỉ là bên gối thiếu một con ấu báo lông xù xù nhỏ.

Thẩm Nùng cố gắng buộc bản thân phải ngủ, nhắm mắt lại hy vọng có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng khi theo phản xạ, cậu lại đưa tay sờ xuống hai bên, thì phát hiện ra con lông xù xù không có ở đó, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo.

Trong bóng đêm, Thẩm Nùng nhẹ nhàng thở dài, tự hứa rằng sau này sẽ không để Chọn ngủ bên ngoài qua đêm nữa.

Cậu hoàn toàn không nghĩ rằng mình có thể thích ứng được một thời gian dài mà không có Chọn bên cạnh.

Bất quá, đối với Nắm mà nói, hôm nay tên thú nhân làm mình sợ hãi không ở đây, nó ngủ đến nước miếng nước mũi chãy ròng ròng, hạnh phúc đến không chịu được.