Thẩm Nùng không phải chờ lâu, cuối cùng cũng đợi được người đến.
Cậu mỉm cười nhẹ, trong mắt thoáng có ba phần ý cười, tâm trạng không tệ khi nhìn thấy thanh niên gầy yếu đang vội vã bước tới.
Thấy đối phương không làm cậu chờ lâu, cậu quyết định nếu việc giao dịch có thể thành công, sẽ tặng thêm cho đối phương một cái chén gốm.
Vũ Tịch tâm trạng rõ ràng không tốt như Thẩm Nùng, thậm chí có thể nói là rất nặng nề. Tộc trưởng bị trúng độc hôn mê, hắn ta cảm thấy bất lực, chỉ còn cách giữ lại đối phương một hơi thở.
Nếu Vũ bộ lạc chịu công kích vào lúc này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tộc trưởng.
“Ta là tư tế Vũ Tịch của Vũ bộ lạc, các ngươi là ai? Luôn quấy rối xung quanh Vũ bộ lạc chúng ta làm gì?”
Giọng nói của Vũ Tịch tuy nhẹ nhàng nhưng cũng mang mười phần nghiêm khắc và đầy cảnh cáo. Hắn liếc nhìn một cái và lập tức thấy một thú nhân loá mắt nhất trong đám đông.
Những thú nhân khác cũng ẩn ẩn tụ tập quanh người cầm đầu. Chọn khi nghe đối phương nói xong, đứng im, không lộ vẻ gì, che chắn trước Thẩm Nùng.
Hành động này khiến Vũ Tịch hoàn toàn xác nhận rằng, thiếu niên trông xinh đẹp và nhu nhược này chính là đầu lĩnh của đám thú nhân này.
Thẩm Nùng có thể hiểu tâm trạng của đối phương. Nếu có một con tàu không rõ tên nào đó tiến gần tinh hệ, họ cũng sẽ không cao hứng.
Vì vậy, Thẩm Nùng hiếm không được có phần không vui, làm buôn bán thì hòa khí mới sinh tài.
Trên mặt cậu vẫn giữ nụ cười, nhưng không nói rõ thân phận của mình, chỉ nói: “Tư tế Vũ bộ lạc, bọn ta là Mộc bộ lạc từ phương bắc đến. Bọn ta không có ác ý, chỉ muốn thực hiện một giao dịch.
”
Vũ Tịch nhíu mày “Giao dịch?”
Thẩm Nùng ra hiệu cho Báo Thu, Báo Thu khẽ gật đầu, rồi sau đó xốc cái sọt lớn đựng da thú lên.
Ánh mắt của các thú nhân Vũ bộ lạc đi theo sau Vũ Tịch bất giác dừng lại trên tấm da thú trong tay Báo Thu, mà không để ý đến các vật trong sọt.
Điều này không thể trách họ, bởi lẽ họ chưa từng thấy tấm da thú nào mềm mại đến vậy.
Các chiến sĩ thú nhân của Vũ bộ lạc đều có thị lực rất tốt, ngay cả khi bay cao trên trời cũng có thể quan sát xung quanh một cách toàn diện.
Hiện tại, khoảng cách giữa hai bên chỉ có mấy chục mét, nên việc nhìn rõ chất liệu của vật đối phương cầm trong tay hoàn toàn không thành vấn đề.
Trước đó, mặt có lông của tấm da thú luôn hướng xuống, nên họ không quá để ý. Lúc này, khi được nhấc lên, để lộ những sợi lông mượt mà và bóng bẩy, họ gần như nghĩ rằng nó vừa mới được lột ra từ một con vật.
Không, không đúng.
Nhìn tấm da này còn mềm mượt hơn cả khi còn trên con vật sống, khiến người ta cảm thấy đặc biệt mềm mại.
Thẩm Nùng nhận ra ánh mắt kinh ngạc của các thú nhân Vũ bộ lạc, biết rằng tấm da thú này sẽ không lo bị từ chối.
Tuy nhiên, những thứ Thẩm Nùng mang đến không chỉ có da thú. Cậu nhẹ nhàng ho một tiếng, nhưng điều đó không làm người của Vũ bộ lạc hoàn hồn, mà lại khiến Chọn quay đầu lại.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chọn, cùng dáng vẻ như muốn kiểm tra xem mình có bị gì không, Thẩm Nùng vội vàng nói nhỏ: “Sặc nước miếng thôi, ngươi lo cái gì.
”
Bị Thẩm Nùng mắng như vậy, Chọn liền an tâm hơn, tiếp tục cảnh giác với người Vũ bộ lạc.
Sau vụ ồn ào vừa rồi, Thẩm Nùng cũng không còn ho nữa, trực tiếp lên tiếng: “Hãy xem những bình gốm của chúng ta đi. Ta đoán các thú nhân Vũ bộ lạc đã thấy qua chúng khi canh giữ quanh chúng ta ngày hôm qua.
”
Vũ Tịch nhìn về phía Thẩm Nùng. Người này biết có thú nhân trong bộ lạc đã quan sát họ sao?
Cậu ta biết từ khi nào?
Tuy nhiên, dù biết từ lúc nào đi nữa, người này dường như chẳng có gì lo lắng. Chẳng lẽ họ thực sự chỉ đến để giao dịch với Vũ bộ lạc?
Nhưng trong các bộ lạc, giao dịch thường chỉ diễn ra giữa những bộ lạc lân cận. Vũ Tịch chưa từng nghe về Mộc bộ lạc nào ở khu vực này, sao họ lại vượt một quãng xa đến đây chỉ để giao dịch? Điều này thật khó tin với Vũ Tịch.
Vũ Tịch không hề giảm cảnh giác, ngược lại còn ra hiệu cho đội tuần tra ẩn nấp cẩn thận quan sát.
Sau đó, hắn nhìn về phía sọt, hỏi: “Bình gốm này có lợi ích gì?”
“Cách dùng giống với thạch quán, nhưng bình gốm của bộ lạc chúng ta nhẹ hơn, dung lượng cũng lớn hơn” Thẩm Nùng đáp.
Cậu nhìn về phía Báo Thu “Lấy một cái cho họ xem.
”
Báo Thu lấy từ trong sọt ra một bình gốm, vừa định bước lên thì thấy người Vũ bộ lạc giơ giáo đá lên, gương mặt đầy cảnh giác.
Vũ Tịch nhìn chằm chằm Thẩm Nùng, nhưng sắc mặt Thẩm Nùng không thay đổi, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Vũ Tịch có chút khó hiểu về người này, nhưng hắn không muốn gây ra xung đột. Dù số người đối phương không nhiều, nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng cấp bậc thú nhân của họ không hề thấp.
Mỗi người đều có thân hình cao lớn, cường tráng hơn so với người của Vũ bộ lạc, và Vũ Tịch cũng cảm nhận được thiện ý từ người có diện mạo trắng nõn kia. Suy nghĩ một chút, hắn ra hiệu cho tộc nhân phía sau, bảo họ không cần quá lo lắng.
Lúc này, Báo Thu mới ôm bình gốm bước tới phía trước, nhưng Vũ Tịch lại càng hứng thú với tấm da thú thoáng nhìn thấy trước đó hơn. “Đem tấm da thú lúc nãy lại đây cho ta xem” hắn ta nói.
Báo Thu quay đầu nhìn Thẩm Nùng, thấy đối phương gật đầu đồng ý, liền xoay người lấy tấm da thú, rồi mang cả bình gốm cùng tấm da thú đến cho Vũ bộ lạc.
Vũ Tịch cầm tấm da thú trong tay, vuốt ve qua lại, trong lòng thầm thở dài, quả thật rất mềm mại.
Hắn khẽ ngửi, cảm nhận trong không khí có mùi hương nhẹ. Sau đó, giơ tấm da thú lên, đặt gần chóp mũi, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra khiến hắn cảm thấy tâm trạng thoải mái.
Giống như không khí tươi mát sau cơn mưa, khiến người ta cảm thấy vui vẻ, dễ chịu.
Vũ Tịch nhớ đến tấm da thú dưới người tộc trưởng, dù đã được chọn loại tốt nhất trong bộ lạc, nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi lạ. Còn tấm da thú trong tay hắn lại khiến hắn thích không nỡ buông.
Hắn nghĩ nếu có thể thay tấm da thú dưới thân tộc trưởng bằng tấm da này, tộc trưởng nằm cũng sẽ thoải mái hơn.
Hắn trả lại tấm da thú, rồi nhận lấy bình gốm, cẩn thận quan sát, xác nhận nó thật sự tốt hơn so với thạch quán.
“Da thú và cái này…” Vũ Tịch ngừng một chút, nhớ lại cách thiếu niên trắng nõn kia gọi vật này “bình gốm, muốn đổi như thế nào?”
Ở thời đại này, không có năng lượng nguyên, cũng không có tiền tệ tinh tế. Ngay cả những thứ như tiền xu, vàng, châu báu của địa cầu cổ cũng không tồn tại.
Chỉ có thể trao đổi hàng hóa. Thẩm Nùng đã sớm suy nghĩ kỹ những gì mình muốn đổi, cậu nói: “Một cái bình gốm đổi ba tấm da thú. Còn da thú do bộ lạc chúng ta chế tác, cùng kích thước, thì cần năm tấm da của các người để đổi một tấm.
”
Cậu có thể lấy da thú từ các bộ lạc khác mang về và xử lý lại.
Khi việc giao thương dần được hình thành, Mộc bộ lạc từng bước thiết lập lại các quy tắc, về sau sẽ dùng "tiền" do Mộc bộ lạc chế tác để trao đổi lấy những vật phẩm hữu ích của họ.
Từng bước một, cứ từ từ tiến tới, Thẩm Nùng có rất nhiều thời gian.
Tuy nhiên, chuyến đi lần này của cậu không phải chỉ để đổi lấy da thú. Thẩm Nùng bảo Chọn đưa những tấm bảng gỗ có hình vẽ lúa mì, lúa nước và khoai lang đỏ đang chờ thu hoạch cho Báo Thu, người đang đứng bên phía Vũ bộ lạc.
Sau khi Báo Thu chuyển lại cho Vũ bộ lạc, Vũ Tịch trả bình gốm lại cho đối phương, tò mò nhận lấy tấm bảng gỗ, nhìn kỹ các hình vẽ phác họa bằng đường cong màu đen trên đó.
Sau đó, ánh mắt của hắn dừng lại ở một hình trong đó, theo sau Vũ Tịch liền nghe thấy thanh âm của thiếu niên trắng nõn nói: “Bất kể đồ gì vẽ trên đó, đều có thể trao đổi với ta.
”
Thẩm Nùng lo sợ các thú nhân chỉ nhìn thấy một phần hình dáng của vật nào đó, vì vậy mà tấm ván gỗ này đã vẽ toàn bộ chu kỳ sinh trưởng của các loài, thể hiện hình dáng ở tất cả các giai đoạn.
Vũ Tịch nhìn bức tranh có hình ảnh những cây lúa, kỳ quái nhìn Thẩm Nùng một cái.
Hình như không mấy tin tưởng, Thẩm Nùng phải dùng da thú tốt như vậy và bình gốm để đổi lấy thứ này.
“Ngươi nói là thật sao?” Vũ Tịch chỉ vào da thú và bình gốm trên tay Báo Thu, xác nhận nói: “Tất cả những vật trên tấm ván gỗ, bất kể là cái nào, đều có thể dùng để trao đổi đúng không?”
Thẩm Nùng nghe đối phương hỏi, ánh mắt sáng lên, tỏ ra hứng thú!
“Đương nhiên rồi, Vũ bộ lạc từng thấy qua cái nào?”
Vũ Tịch rút tấm ván gỗ ra “Cái này.
”
Thẩm Nùng nhìn không rõ lắm, nhưng Báo Thu đã liếc nhìn một cái. Thương đội muốn tìm kiếm thứ gì, Thẩm Nùng đều đã nói cho bọn họ. Có thể nói, mỗi người trong thương đội đều nhớ rõ tất cả những biến hóa trong chu kỳ sinh trưởng của những thứ này.
Hắn hô lên: “Tư tế, có tiểu mạch, là tiểu mạch!
”
Tiểu mạch!
Cái này không phải là có thể làm mì sợi, bánh bao, màn thầu, sủi cảo sao!
Thẩm Nùng không biểu lộ niềm vui trong lòng ra ngoài, mà chỉ hỏi Vũ Tịch nơi nào đã gặp qua, cậu muốn đi xem thử.
Vũ Tịch đưa tấm ván gỗ cho Báo Thu, nhìn da thú trong tay Báo Thu. Mặc dù có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Chỉ có điều, thứ này gọi là tiểu mạch?
Bọn họ dựa vào việc ăn thứ này để sống, nhưng thật ra chưa từng nghe đến cái tên này.
Vũ Tịch nhìn về phía Thẩm Nùng, nói: “Thứ này hiện tại không có, phải đến mùa thu mới có. Nhưng trong bộ lạc chúng ta còn một ít, ngươi có thể cùng ta đi xem trong bộ lạc.
”
Hắn quét một vòng những người muốn đi cùng, nhấn mạnh nói: “Những người khác không thể tới gần.
”
Không chờ Thẩm Nùng nói gì, Chọn đã nhíu mày nói: “Ta muốn đi cùng, bằng không thì không đi.
”
Vũ Tịch không nói gì, chỉ liếc nhìn Thẩm Nùng một cái. Thẩm Nùng cũng bất đắc dĩ, ngươi nhìn ta làm gì? Nhìn hắn kìa.
Việc này thật sự không phải do Thẩm Nùng có thể quyết định, đứa nhỏ Chọn này dính người như vậy, không cho hắn đi theo, hắn có thể phá hủy cả Vũ bộ lạc.
Một trận giằng co không tiếng động diễn ra, Vũ Tịch nhìn vào chỗ da thú rất tốt kia, cuối cùng gật đầu “Chỉ có ngươi, người này có thể đi theo, những người khác ở chỗ này không được nhúc nhích.
”
Khi biết mình có thể đi theo, Chọn lập tức không thèm nghe những câu nói tiếp theo của đối phương. Vũ bộ lạc để lại một ít người ở lại, những người khác theo phía sau Vũ Tịch, cùng nhau trở về Vũ bộ lạc.
Chọn đi bên cạnh Thẩm Nùng, luôn chú ý đến xung quanh, đảm bảo có thể bảo vệ tư tế ở trong lòng mình trước tiên.
Phía sau, Lang Vũ nhìn bóng dáng của hai người, trong đầu lại không thể kiểm soát mà hiện lên hình ảnh.
Hắn thấy sao giống như Chọn đang ôm tư tế vậy?
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị Lang Vũ vứt đi, mau đừng nghĩ lung tung! Đó chính là tư tế!
Vũ bộ lạc dùng những viên đá nhỏ xếp thành tường, vừa mới lại gần, một mùi hôi lập tức xộc vào mũi Thẩm Nùng.
Mùi này khiến cậu nhớ lại khi mới đến Mộc bộ lạc, nơi cũng đầy mùi hôi thối. Các thú nhân ăn uống và tiểu tiện đều giải quyết ngay trong bộ lạc, làm sao mà không hôi được chứ?
Cuối cùng, Thẩm Nùng vẫn phải kiên quyết đến nơi chỉ định, cố gắng kiềm chế mới chuyển biến tốt đẹp hơn.
Sau khi nhận nhiệm vụ mới, cậu ở một vùng đất hoang gần đó, làm một cái nhà xí công cộng, vừa lúc cũng có thể dùng làm phân chuồng.
Lâu lắm không bị mùi hôi kích thích như vậy, đột nhiên nghe thấy, Thẩm Nùng cảm thấy chóng mặt nhức đầu.
Khi Chọn cảm nhận được mùi hôi mà Thẩm Nùng không thể chịu nổi, liền phất tay muốn làm tan mùi. Hành động này khiến Thẩm Nùng cười “Đừng có làm vậy, vốn dĩ đã hôi, ngươi làm như vậy, mùi sẽ càng bay xa.
”
Hắn nghe lời dừng tay, tiến đến trước Thẩm Nùng, nửa ngồi xổm xuống.
Thẩm Nùng trong lúc nhất thời còn ngốc nghếch chưa hiểu hắn muốn làm gì, chỉ nghe hắn nói: “Tư tế, ta sẽ cõng ngươi, ngươi ghé vào vai ta, như vậy sẽ không ngửi thấy mùi hôi.
”
Thẩm Nùng nghĩ một chút về việc mình ghé vào lưng hắn, mặt chôn ở cổ và vai đối phương, cùng Vũ Tịch nói chuyện.
Cậu lắc đầu, không được, như vậy thật quá ngớ ngẩn.
Thẩm Nùng vỗ nhẹ vào vai hắn, cười nói: “Hiện tại là mùa xuân, mùi hôi không quá nồng, nhẫn nhịn một chút là được.
”
Chọn nghe lời Thẩm Nùng, gật đầu, lại giống như từ đầu, canh giữ bên cạnh Thẩm Nùng.
Vũ Tịch không biết chuyện gì đã xảy ra ở phía sau, hắn chỉ nghĩ đến việc tộc trưởng của mình đang nằm trong động.
Vì vậy, liền mang hai người Thẩm Nùng đi tới sơn động của tộc trưởng, phía sau có người mang theo đồ ăn dư lại từ mùa đông tới.
Chẳng bao lâu, một thú nhân có cái đuôi dài màu trắng, ôm một tảng đá lớn đi đến.
Vũ Tịch để người đó đưa Thạch Quán có chứa tiểu mạch cho Thẩm Nùng, hắn nói: “Đây là Thứ Viên, chính là thứ ngươi kêu là tiểu mạch.
”
Chọn tiến lên một bước, giúp Thẩm Nùng nhận lấy tảng đá lớn. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Nùng, hắn trầm giọng nói: “Nặng lắm.
”
Thẩm Nùng:...
. Vậy cầm đi.
Nhìn kỹ, xác thực rất nặng, nhưng hắn có thể đặt nó xuống đất, không nhất định phải ôm vào lòng.
Nhìn kỹ thì thấy thật nặng, nhưng hắn có thể đặt nó trên mặt đất, không nhất thiết phải ôm vào trong ngực.
Cậu thấy Chọn vẫn ôm cái bình lớn không chịu buông tay, Thẩm Nùng khẽ cười, cậu cũng muốn xem cái vật cứng này khi nào thì tự mình phản ứng lại.
Thẩm Nùng nổi lên tâm tư chọc ghẹo, không để ý đến Chọn nữa, mà hỏi Vũ Tịch: “Thứ viên là gì?”
Vũ Tịch nhìn giữa hai người, nghe Thẩm Nùng hỏi, liền trả lời: “Thứ này khi thu hoạch có nếm thử. Sờ lên thì thấy cũng giống nhau, ăn vào có mấy thứ giống nhau, cho nên bọn họ đều gọi nó là thứ viên.
”
Bất quá, cái tên “tiểu mạch” này nghe còn dễ nghe hơn thứ viên, về sau bọn họ ở Vũ bộ lạc cũng sẽ gọi là tiểu mạch.
Thứ giống nhau gì? Thẩm Nùng mang theo nghi vấn, nghiêng người, từ trong tay Chọn ôm Thạch Quán mà lấy ra một cái, cẩn thận xem xét, quả thật là tiểu mạch.
Vẫn là không thoát khỏi hình dáng của tiểu mạch, khó trách Vũ bộ lạc lại nói nó là thứ viên, món này mà không phải rất nhiều hạt sao?