Thẩm Nùng ăn hai miếng thịt nướng, tất cả đều do Chọn chuẩn bị sẵn, cậu như cũ không cần tự mình động thủ.
Khi cảm giác trong dạ dày đã có chút thức ăn, Thẩm Nùng liền không ăn thêm nữa.
Cậu vẫy tay, gọi Vũ Tịch lại đây nếm thử thịt nướng.
Vũ Tịch vừa mới uống xong một chén canh thịt, không còn cảm thấy đói bụng, nhưng mùi thịt thơm ngào ngạt khiến người ta thật sự thèm chảy nước miếng.
Rất muốn cầm lấy một miếng để nếm thử, không biết rốt cuộc hương vị ra sao.
Thẩm Nùng đưa cho Vũ Tịch một đôi đũa gỗ, vì vậy Thẩm Nùng đã nhìn trong vài phút hình ảnh “Nhân loại thuần phục chiếc đũa”.
Giống với thời điểm lúc đầu bọn Báo Thu sử dụng đũa.
Thẩm Nùng cố nén cười, kẹp một miếng thịt, đưa đến bên miệng Vũ Tịch “Ngươi đừng gắp nữa, mau ăn thử cái này đi.
”
Vũ Tịch cắn thử, sau đó cho khối thịt mỡ đan xen, có hương vị thơm ngon, vào trong miệng.
Ân, ăn ngon!
Chỉ là sao hắn lại cảm thấy lạnh thế này?
Vũ Tịch hơi nghiêng đầu, khi ánh mắt chạm vào Chọn trong nháy mắt, liền vội vàng quay đầu không dám nhìn nữa.
Hắn chỉ ăn một miếng thịt thôi mà?
Sao ánh mắt của người này lại như thể thứ hắn ăn cùng bộ lạc không giống nhau vậy?
Thẩm Nùng lại kẹp một miếng thịt, đút Vũ Tịch ăn.
Mặc dù Vũ Tịch muốn ăn, nhưng hắn cảm thấy không thể chịu đựng nổi ánh mắt lạnh như gió này, vì vậy liên tục xua tay “Ta ăn no rồi.
”
Thẩm Nùng mất đi nhã thú đút, nhưng khi thấy Chọn vẫn luôn đứng bên cạnh, mắt cậu sáng lên.
Vừa rồi Vũ Tịch ngậm lên chiếc đũa, mà trực tiếp ngậm lấy miếng thịt, vì vậy Thẩm Nùng không kẹp miếng thịt chưa bỏ xuống đưa đến bên miệng Chọn.
Cậu cười nói: “A, há miệng nào.
”
Chọn ngạc nhiên trong giây lát, rồi nghe lời cúi đầu, ngậm lấy miếng thịt.
Thẩm Nùng gật đầu hài lòng, lại gắp thêm một miếng thịt “Ăn nhiều vào.
”
Vũ Tịch trơ mắt nhìn cái người như một con mãnh thú muốn xé xác người bỗng chốc hoá thành con thỏ trắng nhỏ nghe lời, ngoan ngoãn, phúc hậu vô cùng.
Lang Vũ đứng bên cạnh, với vẻ mặt phức tạp nhìn hai người Thẩm Nùng và Chọn.
Hắn hiện tại rất chắc chắn, tư tế và Chọn là mối quan hệ ngủ cùng sơn động
Tuy nhiên, giờ là mùa xuân…
Lang Vũ nhìn chằm chằm vào dáng người gầy yếu mảnh khảnh của tư tế, rồi lại ngó sang thân hình cao lớn của Chọn, lòng hắn thực sự lo lắng.
Mùa xuân là thời điểm thú nhân thường rất mãnh liệt, không biết thân thể nhỏ bé của tư tế có chịu nổi sức mạnh của Chọn không?
Lang Vũ thất thần khảy khảy miếng thịt nướng, trong khi đó, Báo Thu đã chuẩn bị xong thịt, chôn nó xuống đất, rồi đốt lửa lên. Hắn ta cũng không thể chịu đựng được cơn đói, vì vậy chuẩn bị ăn hai miếng thịt nướng cho lót bụng.
Sau đó, thấy dáng vẻ ủ rũ chả Lang Vũ, hắn dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay Lang Vũ, nghi hoặc nói: “Ngươi đang nghĩ gì vậy? Thịt đều cháy rồi.
”
Lang Vũ lúc này mới chuyển ánh mắt về phía miếng thịt nướng của mình, thấy nó không bị cháy quá nhiều, chỉ có một chút khô vàng ở bên cạnh.
Báo Thu rất thích như vậy, cảm thấy như thế ăn sẽ ngon hơn một chút.
Lang Vũ không định nói cho Báo Thu biết rằng mình đã phát hiện ra mối quan hệ giữa tư tế và Chọn. Hắn nghĩ rằng nếu tư tế không nói, chắc chắn là không muốn bọn họ biết.
Nếu hắn nói chuyện đó trước mặt tư tế, chắc chắn sẽ khiến tư tế không vui.
Lang Vũ đem những miếng thịt nướng khô vàng bên cạnh đưa hết cho Báo Thu đứng ở bên kia, còn mình lại tiếp tục nướng một ít thịt nữa “Đây là món ngươi thích ăn, nhanh ăn đi.
”
Việc nói vấn đề này cho Báo Thu, một chữ hắn cũng không tính hé răng.
Lang Vũ không giải thích nguyên nhân, còn Báo Thu cũng không hỏi thêm, chỉ cầm chiếc đũa và bắt đầu ăn từng miếng.
Những miếng thịt nướng chỉ đủ để nhét kẻ răng, nhưng hôm nay bọn họ cũng không tính ăn chúng để lấp đầy bụng, mà đang chờ thịt hầm và canh thịt.
Thẩm Nùng nhìn những loại rau dại mà Vũ bộ lạc đưa, vốn đã tò mò về hương vị, nên thay vì chờ thịt, cậu quyết định thử nấu rau dại xem sao.
Lang Vũ vừa lúc không còn tâm trí vào thịt nướng, nên xung phong nhận nhiệm vụ giúp Thẩm Nùng xử lý rau dại.
Hắn rửa sạch rau dại bằng nước, rồi ngâm chúng trong nước ấm một lát. Sau đó, Lang Vũ lấy ra một cốt đao sắc bén và bắt đầu cắt thức ăn.
Cốt đao này được làm từ xương của những cự thú. Loại xương này cứng rắn hơn so với những loại xương của động vật mà bọn họ thường thấy, rất khó bẻ gãy. Được bảo quản cẩn thận và mài giũa tỉ mỉ, độ sắc bén của nó không thể sánh với các loại thiết khí khác.
Cốt đao của Mộc bộ lạc đều do đội chế tác dưới sự hướng dẫn của Sư Hạ đảm nhiệm.
Phụ trách thẩm mỹ khắc hoa lên thân cốt đao, thời điểm Sư Hạ mài cốt đao, rất tỉ mỉ đem các cốt đao mài không khác biệt nhau lắm.
Còn tính nghĩ đến việc mô phỏng các hoa văn trên chủy thủy, dự định khắc hoa văn lên cốt đao. Tuy nhiên, cuối cùng vì không có công cụ khắc chuyên nghiệp và các hoa văn trên dao găm thực sự rất phức tạp, Sư Hạ lại vội vàng, sau vài lần thử nghiệm mà không thành công, liền từ bỏ.
Tuy nhiên, trên cốt đao của Mộc bộ lạc, mặc dù không có hoa văn khắc nổi, nhưng vẫn có những hoa văn khắc phẳng.
Những đường cong đa dạng trên cốt đao có chút gồ ghề, nhưng vẫn có thể nhận ra rằng chúng ngày càng mượt mà hơn.
Đây là kết quả của việc Sư Hạ từ bỏ ý tưởng khắc hoa văn phức tạp để trở về với những thiết kế đơn giản hơn. Mặc dù đã từ bỏ ý tưởng khắc hoa văn trên cốt đao, nhưng nàng vẫn không đánh mất mong muốn chế tác ra những cốt đao xinh đẹp.
Lang Vũ không thích những hoa văn này lắm, hắn cảm thấy khắc hình sói mới đẹp nhất.
Mỗi lần đi cắt rau dại, hắn luôn nhìn thấy hoa văn được khắc trên cốt đao, và thở dài lặng lẽ. Hắn nghĩ, sau khi trở về sẽ cầu xin Sư Hạ, để nàng khắc hình một con sói uy phong lên cốt đao của mình.
Nếu không, với những hoa văn hiện tại trên cốt đao, hắn cảm thấy đao của mình trông mềm yếu quá.
Lang Vũ rất nhanh nhẹn, giơ tay chém xuống, rau dại nhanh chóng được cắt gọn gàng.
Theo lời Thẩm Nùng, hắn quết một ít dầu lên phiến đá, đợi khi dầu nóng vừa đủ thì đặt rau dại vừa cắt lên trên, rồi dùng đũa đảo qua đảo lại.
Thẩm Nùng không cho rằng canh rau dại sẽ ngon lành gì, nên hắn cũng không muốn nếm thử chút nào.
Nồi đất thì không chịu nổi nhiệt độ của dầu, họ đoán rằng nấu thêm một lần nữa có thể sẽ xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Xào đồ ăn mà phí cả nồi đất thì cũng không đáng, bây giờ không có chảo để xào, nên làm như thế này coi như là xào rau vậy.
Mỡ lợn sau khi đun nóng thì tí tách vang lên trên phiến đá, khi rau dại được đảo lên thì âm thanh cũng trở nên rõ.
Một làn khói trắng mỏng từ từ bốc lên, âm thanh “xèo xèo” trên phiến đá không ngừng bên tai. Lang Vũ dùng đôi đũa sạch cẩn thận đảo rau dại trên phiến đá, sợ chỉ một sơ ý sẽ làm rơi mất một ít rau dại.
Thẩm Nùng thấy những cọng rau dại trở nên mềm và màu sắc cũng thay đổi, liền đoán rằng có lẽ đã chín.
Cậu bảo Lang Vũ rắc một ít muối lên, món xào rau dại như thế là hoàn thành.
Thẩm Nùng cầm đũa, gắp một ít cho vào miệng nếm thử.
Lông mày cậu khẽ nhướn lên, rõ ràng không ngờ rằng món này lại thực sự có chút ngon.
Rau dại mùi tanh do đất rất ít, gần như không có, lại còn mang theo hương thanh mát đặc trưng của thực vật. Không biết có phải do xào với mỡ lợn không, mà hương vị vốn nhạt nhẽo lại dính thêm một chút mùi khói, khiến món ăn càng thêm đậm đà.
Hương vị của rau cũng giúp làm dịu đi vị ngấy của mỡ lợn, quả thật sự kết hợp này càng làm món ăn thêm phần hấp dẫn, thật ngon!
Thẩm Nùng không kìm được ăn thêm một chút, cũng mời mọi người xung quanh cùng nếm thử.
Lang Vũ thì trực tiếp dùng đôi đũa vừa xào rau, gắp một miếng cho vào miệng. Hắn thề, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy thích ăn rau dại!
Trong quá trình chế biến, Vũ Tịch đã ngửi thấy mùi thơm không tưởng, hắn biết rằng món rau dại này sẽ ngon, nhưng không ngờ lại ngon đến vậy.
Món này chẳng kém gì so với bát canh thịt vừa nãy hắn uống, thậm chí còn ngon hơn chút.
Trước đây, mỗi khi họ ăn rau dại, hương vị thường rất khó chịu, có khi ăn vào còn để lại vị chua, làm đầu lưỡi tê rần.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn được món rau dại ngon như thế.
Tư tế trắng nõn này không chỉ thích giao dịch mà còn đặc biệt sành ăn.
Mỗi cách nấu mà cậu ta nghĩ ra đều khiến món ăn trở nên ngon hơn.
Vũ Tịch nghĩ rằng sau này Vũ bộ lạc cũng có thể làm món rau dại theo cách của bọn họ, rồi hắn chỉ vào cái ống trúc nhỏ mà Lang Vũ đã dùng từ đầu để đổ dầu, hỏi Thẩm Nùng, “Đây là cái gì vậy?”
Hắn nhớ lúc đầu, thú nhân kia xào rau dại đã đổ một ít từ ống trúc lên phiến đá.
Thẩm Nùng trả lời: “Dầu.
”
Đúng lúc ở đây dầu cũng sắp hết, bọn Báo Thu hôm nay lại săn được một con lợn rừng khá to, có thể nấu lấy thêm mỡ.
Thẩm Nùng gọi Vũ Tịch “Lại đây, làm cho ngươi xem.
”
Khi xử lý con mồi, Báo Thu cũng nhận ra dầu sắp hết, nên biết là cần lọc thêm mỡ. Vì vậy, hắn ta đã rửa sạch lớp mỡ lợn và đặt sang một bên.
Bây giờ là lúc dùng đến nó.
Vũ Tịch chăm chú nhìn đống mỡ trắng bóng được gọi là mỡ lợn từ từ tan chảy thành nước.
Suốt quá trình đó, Vũ Tịch không dám chớp mắt, quá thần kỳ.
Thẩm Nùng lấy tóp mỡ ra, rắc một ít muối lên một phần, và một ít bột ớt lên phần còn lại.
Cậu nói với Vũ Tịch: “Nếm thử đi.
”
Vũ Tịch nhón lấy một miếng tóp mỡ rắc muối đưa vào miệng, vừa cho vào đã ngập tràn hương thơm, khi nhai, cái cảm giác giòn rụm khiến hắn ngay lập tức mê mẩn.
Ngon quá! Thật sự quá ngon!
Nhìn biểu cảm của Vũ Tịch, Thẩm Nùng biết là hắn ta rất thích. Tóp mỡ chính là món khoái khẩu của đám nhỏ ở Mộc bộ lạc, mỗi lần lọc dầu là có cả đám nhóc đứng ngoài chờ ăn tóp mỡ.
“Ngon không?”
Vũ Tịch điên cuồng gật đầu.
“Ngươi thử miếng này nữa xem.
”
Thẩm Nùng đẩy phần tóp mỡ rắc ớt cay tới trước mặt Vũ Tịch, hắn không ngần ngại, lấy một miếng và cho vào miệng.
!
!
Đây là mùi vị gì thế?
Đầu lưỡi đau!
Vũ Tịch cảm thấy miệng mình hơi đau, nhưng càng đau thì vị càng thơm, hắn không nỡ nhổ ra chút nào, thậm chí còn muốn ăn thêm một miếng nữa.
Chưa từng ăn cay qua bao giờ, Vũ Tịch nhai đến miếng sau, trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Thẩm Nùng nhìn thấy Vũ Tịch ăn vui vẻ, cũng khẽ cười “Ngươi đã thấy rõ cách lọc dầu này, sau này bộ lạc của các ngươi cũng có thể tự làm.
”
Vũ Tịch hít một hơi thật sâu, cố gắng giảm bớt cảm giác nóng rát trong miệng.
Hắn với giọng nói đứt quãng, hỏi: “Ngươi...
. tại sao.
.
. lại giúp chúng ta như vậy?”
Thẩm Nùng nhún vai “Chỉ là chia sẻ một chút phương pháp nấu ăn thôi, không có gì lớn lao.
”
Cậu không thể nói rằng mình muốn họ ăn ngon để có sức làm việc cho mình được.
Vũ Tịch nghe vậy, chăm chú nhìn Thẩm Nùng. Trong mắt hắn đầy cảm xúc, tràn ngập sự xúc động. Bộ lạc của họ từ trước đến nay luôn bị các bộ lạc khác bài xích, Vũ Tịch chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày được gặp những người chấp nhận sự tồn tại của họ.
Vũ Tịch lại nhón một miếng tóp mỡ cho vào miệng, thầm nghĩ rằng sau này Vũ bộ lạc nhất định phải giúp đỡ họ hết mình.
Dù có khó khăn thế nào, cũng phải làm vậy.
Thẩm Nùng không biết trong đầu Vũ Tịch đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn ta rất thích ăn cay, nên đã rắc không ít bột ớt lên phần tóp mỡ đưa cho Vũ Tịch.
Cậu nhắc nhở: “Ăn ít thôi, đột nhiên ăn cay mà ăn nhiều sẽ đau bụng đấy.
”
Vũ Tịch gật đầu, nhìn vào miếng tóp mỡ có chút hồng hồng bột ớt, thì ra đây là vị cay?
Ân, ăn cay thế này thật ngon.
Sau khi ăn uống no đủ, Thẩm Nùng nghĩ đến một ít hải sản trong biển, cậu dự định chế tạo một ít lưới đánh cá, rồi sẽ cho Vũ bộ lạc thử bắt cá xem sao.
Cậu hỏi Vũ Tịch về những loại hải sản thường thấy khi họ thu thập rong biển.
Vũ Tịch, với tư cách là tư tế, không thường đi qua khu vực đó, nên đã tìm đến Ứng Nhai, đội trưởng đội săn thú, người biết rõ hơn một chút.
Dựa theo miêu tả của Ứng Nhai, Thẩm Nùng xác định rằng họ có thể dễ dàng thu thập một ít sò hến, cũng như cá, tôm, và cua.
Ngoài cá ra, khi Ứng Nhai nói đến những loại hải sản khác, có chút ghét bỏ, chủ yếu vì cảm thấy chúng không có thịt, ăn vào còn cộm.
Trước đây, trong đội săn thú có người đã từng dùng hàm răng cắn vào cua, kết quả là bị cái kẹp của cua kẹp phải, chảy không ít máu.
Ăn những thứ đó chỉ là ăn cái vỏ, cứng ngắc, mà còn không đủ no bụng.
Thế nhưng Thẩm Nùng vẫn muốn những thứ đó, cậu cẩn thận miêu tả hình dáng của hàu sống, định chế biến món hàu.
Ứng Nhai gần như cho rằng mình nghe nhầm, “Ngươi nói muốn lấy thịt và da thú để đổi lấy những thứ này?”
Thẩm Nùng gật đầu “Đúng vậy.
”
Ứng Nhai nhìn Thẩm Nùng với ánh mắt kỳ quái. Hôm nay, hắn ta đã nghe ít người nói một số thông tin liên quan đến vị tư tế trước mắt này.
Mặc dù trong lòng Ứng Nhai rất cảm kích vị tiểu tư tế trắng nõn, xinh đẹp này cùng Vũ bộ lạc giao dịch, những món đồ đã trao đổi trước đó, hắn ta đã phần nào hiểu được. Nhưng giờ đây, hắn ta hoàn toàn không thể lý giải được.
Thẩm Nùng không vội, cậu hiểu rằng trong thế giới thú nhân, giá trị của con mồi chủ yếu nằm ở lượng thịt, có thể lấp đầy bụng hay không.
Hơn nữa, những người này sẽ không ăn, mà những món sơn trân hải vị đặt trước mặt cũng khó lòng khiến họ cảm nhận được tiên vị ngon lành.
Con người có nhu cầu ăn uống, nếu chưa từng ăn những món ngon trước đây còn có thể chịu đựng, nhưng khi đã nếm thử mỹ vị, việc kiềm chế ham muốn sẽ trở nên rất khó khăn.
Tuy nhiên, hiện tại Thẩm Nùng không có thời gian để phổ cập các phương pháp chế biến món ăn ngon, mà cậu chỉ muốn nhiều gia vị hơn, giao dịch sẽ tốt hơn.
Ứng Nhai thấy Thẩm Nùng có vẻ nghiêm túc và thái độ kiên quyết, hắn ta cũng chỉ có thể gật đầu, “Đội săn thú ngày mai sẽ xuất phát để tìm lục trường thảo, ta sẽ chú ý đến những thứ ngươi muốn.
”
Vũ Tịch sửa lại: “Là rong biển, không phải lục trường thảo.
”
“À, rong biển.
” Ứng Nhai bất đắc dĩ nói.
Sau khi đã thống nhất mọi việc, Vũ Tịch sắp xếp chỗ ở cho đoàn người Mộc bộ lạc.
Vũ bộ lạc không có nhiều sơn động, nên đội săn thú thường là hai người ở một động.
Bên ngoài nhà cỏ có vẻ hơi tồi tàn, và ở trong đó chỉ có thú nhân, trẻ em và người già.
Họ có chút sợ hãi trước những thú nhân mạnh mẽ, nên bọn Báo Thu và thú nhân đội săn thú Vũ bộ lạc ở chung với nhau.
Ứng Khê vẫn đang hôn mê, Vũ Tịch trước đây đã đặt Ứng Khê nằm ở sơn động của mình để tiện chăm sóc.
Vì vậy, Thẩm Nùng cũng ở lại sơn động của Ứng Khê, Chọn bảo vệ Thẩm Nùng nên cũng đi theo vào trong.
Chọn dựa theo cảnh tượng ăn ngủ ngoài trời trước đó, thay Thẩm Nùng trải một tấm đệm mềm mại và vẫn như cũ ngồi ở mép giường.
Thẩm Nùng cũng không nói gì, mệt mỏi sau một ngày, cậu cũng có chút buồn ngủ, chỉ một lát sau đã nhắm mắt lại.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi, sơn động này không giống như của Mộc bộ lạc, có tấm ván gỗ làm cửa để che chắn.
Trước cửa động, ánh trăng rực rỡ chiếu xuống mặt đất, mang màu sắc thanh lãnh, không khí yên tĩnh một cách lạ thường.
Trong đêm tối, Chọn mở mắt ra, hít thở ngày càng nặng nề, trong cơ thể, thú huyết cuộn trào, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng cao.
Cả người Chọn cảm thấy khô nóng, khiến cho lòng của hắn cũng trở nên rối bời.
Hắn nhìn cơ thể mình một cách hoang mang, không hiểu tại sao bỗng dưng lại như vậy.
Thật ra, cũng không hẳn là bỗng dưng.
Mấy ngày qua, Chọn đã có cảm giác kì lạ, nhưng hôm nay, cảm giác này trở nên nghiêm trọng hơn, khiến hắn không thể kiềm chế.
Chọn cảm thấy ý thức của mình có phần mơ hồ, trong cơ thể có một sức mạnh bị nghẹn lại, rất muốn tìm một cách để phát tiết.
Hắn muốn đánh nhau.
Cánh tay của Chọn chạm vào một làn ấm áp, khiến Chọn đột nhiên lùi lại phía sau.
Sau đó, hắn thấy Thẩm Nùng đang say giấc, mày hơi nhíu lại. Chọn nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, rồi vươn tay, từ từ tiến lại gần.
Chọn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ.
Lúc này, hắn đã thích ứng với bóng tối, thị lực trở nên rất tốt, trước mắt là hình ảnh Thẩm Nùng đang hô hấp nhẹ nhàng, làm cho lòng Chọn cảm thấy an yên.
Nhưng cuối cùng, Chọn phát hiện rằng càng nhìn chằm chằm vào tư tế, cảm giác mãnh liệt trong lòng càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Không khí dường như trở nên loãng hơn, khiến Chọn vội thu hồi ánh mắt, không dám tiếp tục nhìn lâu. Hắn vội vàng đứng dậy rời khỏi sơn động.