Thẩm Nùng sau nửa đêm chơn mắt đến hừng đông, dây đằng trên người Chọn trước khi hắn tỉnh đã bị Thẩm Nùng rút về.
Khi Chọn tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi ở cửa sơn động, hắn suy nghĩ mãi mà không thể hiểu vì sao mình lại ở đây.
Hắn nhớ rõ vào giữa đêm, mình cảm thấy cơ thể không thoải mái, muốn đi đánh nhau, vì vậy đã chạy ra ngoài.
Nhưng sau đó lại lo lắng cho tư tế, nên đã quay về. Rồi tư tế tỉnh dậy, muốn hắn qua ngủ cùng.
Sự việc tiếp theo, chọn không thể nhớ ra.
Khi ánh mắt của hắn dần dần thanh tỉnh, hắn nhìn về phía tư tế đang ngồi đối diện. Vốn nét mặt vốn đang tươi cười, nhìn thâý dấu vết trên người tư tế, hắn cả người trở nên cứng lại.
Mặt Thẩm Nùng mặt đã rất trắng, dấu vết trước mắt càng trở nên rõ ràng. Những vết đỏ trên cổ xương quai xanh càng nổi bật, trông còn tươi mới ướt át.
Cùng với đó, là những vết dấu trên cổ tay trắng nõn, là bị một người mạnh mẽ giam cầm đã lưu lại, tuy rằng đã lành không ít, nhưng vẫn còn sót lại.
Chọn nhanh chóng tiến đến bên Thẩm Nùng, ngồi xổm xuống, định chạm vào một chút nhưng lại nhớ ra mình chưa rửa tay, cuối cùng đành rút lại.
“Tư tế, đây là có chuyện gì?”
Giọng nói của Chọn lạnh lùng, bên trong lòng hắn chứa đựng một cơn giận dữ, không biết kẻ nào dám làm tư tế bị thương.
Thẩm Nùng nhướng mày “Ngươi không biết sao?”
Chọn có chút mơ hồ, lắc đầu nói: “Không biết.
”
Thẩm Nùng lạnh lùng nhìn Chọn, sau đó cười nhạo một tiếng.
Phát tình mà còn có thể mất trí nhớ.
Chọn nghĩ rằng Thẩm Nùng đang trách móc hắn đã không bảo vệ tốt người, và nhớ lại việc mình đã rời đi vào tối qua, có thể hay không có kẻ nào có thể tổn thương đến tư tế đã đến đây.
Nghĩ đến đây, Chọn cảm thấy vô cùng hối hận, khổ sở hỏi: “Tư tế, có phải lúc ta rời đi, có người đến làm bị thương người không? Người có nhớ rõ kẻ đó trông như thế nào không?”
Thẩm Nùng thấy vẻ mặt tự trách sâu sắc của Chọn, có vẻ như hắn thật sự không nhớ gì cả.
Ban đầu, Thẩm Nùng còn định phạt Chọn một chút để hắn nhớ kỹ bài học này, vì trước đó cậu đã bị Chọn áp chế, đến không thể phản kháng.
Nhưng giờ đây, nhìn thấy Chọn không hề có ký ức và còn cảm thấy là do mình sơ sẩy ra ngoài, Thẩm Nùng không khỏi thấy buồn cười.
Nếu như Chọn biết rằng bộ dáng này của cậu chính là do hắn tự gây ra, không biết hắn ta sẽ phản ứng ra sao. Cũng không biết biểu cảm của cái tên cẩu này khi đó ra sao.
Dù sao, nếu chọn không nhớ rõ, Thẩm Nùng cũng không có ý định chủ động nói ra.
Cậu bị một tiểu tử mà mình đã nhìn thấy lớn lên áp chế, không thể động đậy, việc này Thẩm Nùng chết cũng sẽ không chủ động đề cập.
“Trời tối quá, không nhìn rõ trông như thế nào.
” Thẩm Nùng dừng lại một chút, quan sát vẻ mặt Chọn, rồi nói thêm: “Nhưng mà người này lớn lên rất cao khoẻ, cũng không khác gì so với ngươi, sức lực cũng mạnh.
”
Chọn suy nghĩ một lúc, phát hiện xung quanh không có thú nhân nào như vậy.
Thú nhân không khác gì hắn, vốn rất ít thấy.
Tuy nhiên, đây cũng là một thông tin rất quan trọng, chỉ cần gặp được, hắn lập tức bắt người.
Chọn gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào vết vết trên cổ Thẩm Nùng, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Thẩm Nùng lười biếng ngáp một cái, qua loa đáp: “Đau, đau muốn chết.
” Xong lại đùa nghịch nói thêm: “Chờ bắt được người, ngươi giúp ta đánh hắn được không?”
Chọn nghiêm túc đáp: “Ân!
”
Nhìn Thẩm Nùng mệt mỏi, Chọn đứng dậy đi ra ngoài giúp Thẩm Nùng lấy nước ấm rửa mặt.
“Tư tế, ta giúp người lấy nước.
”
Thẩm Nùng không để ý đến, chỉ vẫy tay bảo hắn đi mau.
Chọn nhân lúc giúp Thẩm Nùng lấy nước, cũng tự xử lý bản thân cho sạch sẽ, chuẩn bị nước đầy đủ rồi vào sơn động gọi Thẩm Nùng.
Thẩm Nùng ngủ không đủ, cứ luôn ngáp. Sau khi rửa mặt xong, cậu cảm thấy cả người không thoải mái.
Cậu muốn ngủ tiếp nhưng lại không thể, ngủ cũng không được.
Vừa lúc Báo Thu mang theo bọn Lang Vũ đến đây, muốn hỏi một chút Thẩm Nùng hôm nay có gì muốn an bài.
Khi Báo Thu nói chuyện với Thẩm Nùng, Lang Vũ cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Nùng.
Trời ơi, Thần Thú ơi!
Dấu vết trên cổ tư tế!
Lang Vũ đột nhiên nhìn về phía người đứng bên cạnh Thẩm Nùng, là Chọn, trách sao tư tế hôm nay cứ ngáp mãi, trông có vẻ không hứng thú.
Tối hôm qua Chọn và tư tế ở cùng chung sơn động mà làm!
Thẩm Nùng đã nói muốn Báo Thu và Lang Vũ chia thành hai đội, một đội ở lại Vũ bộ lạc, đội còn lại trở về Mộc bộ lạc để vận chuyển hàng hóa về.
Lúc này, thấy Lang Vũ nhìn chằm chằm vào Chọn, sững sờ. Hắn gọi tên Lang Vũ, thì Lang Vũ mới hoàn hồn lại.
“Tư tế có chuyện gì?”
“Ngươi mang theo một số người đi cùng ta về bộ lạc trước.
” Thẩm Nùng nói lại lần nữa.
Ra ngoài cũng đã vài ngày, Thẩm Nùng không quá yên tâm về bộ lạc.
Vừa lúc Vũ bộ lạc bên này đã sắp xếp xong mọi chuyện, hơn nữa còn có bọn họ hỗ trợ, rất nhiều việc có thể nhanh chóng giải quyết. Cậu cũng không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian ở bên ngoài.
So với việc ở lại Vũ bộ lạc chờ đợi, không bằng trở về Mộc bộ lạc.
Để chuẩn bị cho việc vận chuyển, lần này Vũ bộ lạc cũng sẽ phái người sang đó để làm quen với lộ trình.
Sau này, bọn họ có thể trực tiếp bay qua, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian.
Buổi sáng, nấu một ít canh thịt để lót dạ, vì lần này trở về Mộc bộ lạc là nhờ thú nhân của Vũ bộ lạc chở bọn họ bay về, nên trên đường tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Chỉ cần dừng lại nghỉ ngơi một đêm là đủ.
Thịt mang theo từ trước cũng đủ để ăn trên đường.
Do đó, bọn Báo Thu hôm qua đã đi săn thịt, cũng đã phân phát không ít thịt cho Vũ bộ lạc để nấu canh uống.
Đội săn thú của Vũ bộ lạc dự định đi bờ biển để thu hoạch rong biển và hàu sống. Để thực hiện giao dịch với Mộc bộ lạc, Vũ Tịch kêu Ưng Nhai đã chọn ra một số người mang theo bọn Báo Thu đi giao dịch.
Những người còn lại trong đội săn thú sẽ tiếp tục đi, đồng thời tuyển thêm một số người vào đội thu thập để bổ sung.
Đi bờ biển để thu hoạch rong biển không có gì nguy hiểm, vì bên đó không có bộ lạc, nên sẽ không lo bị bộ lạc khác tấn công.
Trước đây, đội săn thú và đội thu thập thường đi cùng nhau để có thể mang về nhiều đồ vật hơn trong một lần. Nhưng sau hai lần đi về, đội thu thập liền không còn sức lực, chủ yếu dựa vào đội săn thú để mang về nhiều hơn.
Hiện tại, bọn họ có Mộc bộ lạc cung cấp những cái sọt lớn. Vũ Tịch tính toán một chút, chứa đầy rồi tính tiếp, chuyến đi này có thể mang theo lượng hàng hóa tương đương với hai đội săn thú cộng lại.
Vì Mộc bộ lạc nằm không xa, nên từ đó tới bờ biển cũng dễ dàng hơn.
Vì vậy, lần này theo Mộc bộ lạc trở về cũng có đội thu thập.
Đội thu thập Vũ bộ lạc chỉ có năng lực kém hơn đội săn thú, bởi vì bọn họ cần phải bay một khoảng đường dài, nên đã thu thập quả mọng và một số hạt giống linh tinh.
Không giống như các bộ lạc khác, phần lớn đều là thú nhân chưa thức tỉnh, có trẻ em và người già.
Thẩm Nùng đã dặn dò Báo Thu một số công việc giao dịch, nhấn mạnh hắn phải lấy an toàn làm hàng đầu, nếu gặp phải nguy hiểm thì trước tiên hãy chạy về báo cáo, tuyệt đối đừng có cậy mạnh.
Báo Thu gật đầu “Tư tế yên tâm.
”
Thẩm Nùng cảm thấy không yên tâm nhưng cũng không có cách nào khác. Cậu chỉ là một người, sức lực có hạn, không thể luôn theo dõi bộ lạc và thương đội, chỉ có thể hy vọng Báo Thu có thể tự mình đảm đương một phần.
Lần này đi theo ra ngoài, có thể giao dịch với Vũ bộ lạc này, đã là điều tốt mà cậu không dám nghĩ tới.
Bây giờ chỉ còn lại xem Báo Thu.
Sau khi công việc đã gần xong, Thẩm Nùng liền xoay người, ngồi lên trên lưng thú nhân Vũ bộ lạc.
Đó là một con điêu có kích thước không nhỏ, Thẩm Nùng ngồi lên cũng cảm thấy có không gian rộng rãi, ít nhất có thể ngồi thêm bốn người nữa mà không cảm thấy chật chội.
Sau đó, cậu thấy Chọn đi theo ngồi lên.
Thẩm Nùng nhớ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng thực ra còn có chút e ngại. Cậu nhíu mày, hạ giọng để che giấu những cảm xúc hỗn độn trong lòng “Ngươi ngồi đây làm gì? Nặng quá người ta sẽ mệt đấy.
”
“Trọng lượng này không tính là gì.
” Thú nhân Vũ bộ lạc lo lắng Thẩm Nùng không thoải mái, còn nói thêm: “Chúng ta trước đây là vì ăn không đủ no nên không có sức lực, nhưng hai bữa nay ăn no hơn trước, nếu ngồi lên, mười người cũng có thể mang.
”
Thẩm Nùng bĩu môi, ăn no thì lại đối nghịch với ta, nếu biết vậy đã không cho các ngươi uống canh thịt.
Chọn thấy biểu hiện của Thẩm Nùng dường như thật sự không muốn ngồi cùng hắn, hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sao tư tế lại đột nhiên không muốn hắn đi theo.
Hắn có chút khổ sở, nhưng cũng không xuống mà nghiêm túc nói: “Tư tế, thời điểm bay sẽ rất lạnh. Ta ở đây, chắn gió cho người, người sẽ không lạnh.
”
Thẩm Nùng sửng sốt, cậu thật sự không nghĩ tới điều này.
Tuy nhiên, cậu cũng không nghĩ như những lần trước mà khen Chọn có tâm, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, không nói gì.
Khi thú nhân Vũ bộ lạc nhắc nhở một tiếng ngồi cho vững xong, liền vỗ cánh thật mạnh. Hai cánh mang theo gió cuốn cất cánh, Thẩm Nùng cảm thấy trên mặt có một cảm giác đau nhẹ.
Cậu quay đầu tránh né, nhưng lại đâm vào vòng tay ấm áp và dày rộng của Chọn.
Thẩm Nùng theo bản năng định đẩy ra, nhưng cảm giác quen thuộc từ ót truyền đến.
Cậu lại bị giữ chặt!
“Tư tế đừng nhúc nhích, có cát đá.
”
Giọng nói trầm ấm của Chọn từ đỉnh đầu truyền xuống, Thẩm Nùng dán trán vào ngực hắn, cảm nhận được lồng ngực đang chấn động.
Cuối cùng, cậu vẫn không nói gì, chỉ ủ rũ đáp “Ân” một tiếng.
Khi họ đã bay hoàn toàn lên cao, Thẩm Nùng lại nghĩ đến việc lùi lại, nhưng lại bị Chọn ngăn lại “Sẽ lạnh.
Thẩm Nùng không tin điều đó, tính dịch đi một chút. Lúc này, Chọn ý thức tỉnh táo, sẽ không ép buộc Thẩm Nùng làm bất cứ điều gì.
Hắn thả lỏng tay ra, nhưng vẫn để một tay ở ót Thẩm Nùng, không bỏ ra, lại cũng tạo đủ không gian cho Thẩm Nùng hoạt động.
Sau đó, Thẩm Nùng đã bị gió lạnh không thương tiếc tát vào mặt.
Quả thực là lạnh…
Thẩm Nùng lại rụt về, tức giận nói với Chọn: “Đừng có động tay động chân, có hiểu không?”
Chọn có chút khó hiểu, chớp chớp mắt, không rõ tư tế vì sao lại đưa ra yêu cầu như vậy. Hắn khi nào thì lại động tay động chân với tư tế chứ?
Nhưng nếu tư tế đã nói, hắn sẽ đồng ý “Ân, ta sẽ không động.
”
Thẩm Nùng hừ một tiếng, đầu tựa vào ngực Chọn, cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ cơ thể đối phương.
Mí mắt càng ngày càng nặng, Thẩm Nùng cố ngăn cơn buồn ngủ, lại cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Chọn, không lâu sau, Thẩm Nùng đã ngã vào lòng ngực của Chọn và ngủ thiếp đi.
Có vẻ như Thẩm Nùng muốn bù đắp cho thời gian không ngủ trước đó, chờ đến khi cậu tỉnh dậy thì mặt trời đã lặn.
Cậu có chút mơ màng mở to mắt, nhất thời không phản ứng được mình đang ở đâu. Chỉ là cảnh sắc trước mắt quá đẹp đến choáng ngợp, khiến cậu chỉ lo thưởng thức phong cảnh.
Hoàng hôn nhuộm hồng nửa bầu trời, mặt trời hình cầu lớn màu cam vàng rực rỡ đang lặn ở chân trời, vạn dặm núi rừng kéo dài tít tắp, nơi xa những chú chim bay lượn thành hàng, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
“Tỉnh rồi? Có khát không?”
Giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến làm Thẩm Nùng lấy lại tinh thần, cậu vẫn đang nằm trong lòng ngực của Chọn.
Cậu nuốt nước miếng, cảm thấy có chút khô miệng “Khát.
”
Chọn mở hồ lô chưa nước mở ra, đưa cho Thẩm Nùng.
Tiếp nhận hồ lô, Thẩm Nùng ngửa đầu uống mấy ngụm rồi không muốn uống nữa, liền đậy nắp lại. Cậu mở bản đồ hệ thống, nhìn vị trí trước mặt, phát hiện đã bay được hai phần ba lộ trình.
Nếu tiếp tục bay, có thể đến Mộc bộ lạc vào nửa đêm. Nhưng thú nhân Vũ bộ lạc bay lâu như vậy mà chưa ăn gì, chắc chắn sẽ không chịu nổi. Vì vậy, Thẩm Nùng nói với thú nhân Vũ bộ lạc: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.
”
Dù sao cũng không gấp, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ban ngày có thể trở lại bộ lạc.
Sau khi đoàn người ăn uống no đủ, họ chuẩn bị nghỉ ngơi để sáng sớm hôm sau có thể lên đường.
Thẩm Nùng nằm lên “giường” do Chọn làm cho cậu, còn Chọn thì ngồi bên cạnh, canh gác cho cậu suốt đêm.
Thẩm Nùng toàn thân tinh thần căng thẳng, vì ban ngày ngủ quá nhiều, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ.
Cậu nhắm mắt chợp mắt, trong đầu suy nghĩ về cách phát triển của bộ lạc sau này. Không biết đã trôi qua bao lâu, nhiệt độ xung quanh hạ thấp hơn trước một chút. Thẩm Nùng liền cuộn da thú lại cho ấm hơn.
Sau nửa đêm, Thẩm Nùng cũng có chút mệt mỏi, cuối cùng đã ngủ.
Chọn thấy tư tế cuối cùng cũng ngủ, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hắn kéo da thú lên cho Thẩm Nùng, rồi mới chợp mắt, gác nặng nỗi lo lắng trong lòng.
Sáng sớm, Thẩm Nùng đột nhiên tỉnh dậy, cậu sờ soạng cơ thể mình, phát hiện không có vấn đề gì.
Rồi cậu nhìn sang Chọn đang dựa bên cạnh, có chút không yên tâm hỏi hệ thống “Hắn khi nào phát tình?”
Hệ thống trả lời “Sẽ phát, nhưng không hẹn giờ.
”
Thẩm Nùng thầm nghĩ: Không được mình trở về rồi phải tìm cho Chọn một bạn lữ.
Buổi sáng, nấu hết số thịt còn lại thành canh, sau khi uống xong canh nóng hổi, họ tiếp tục bay.
Mặt trời leo lên đỉnh núi, lại treo cao ở giữa không trung. Khi Thẩm Nùng tính cởi quần áo ở giữa không trung vì nóng, cậu nhận ra cảnh vật xung quanh ngày càng quen thuộc, cuối cùng cũng đã đến Mộc bộ lạc.