Chưa kịp về đến nơi, cô đã bị một người đàn ông chặn đường. Cô ngước lên nhìn, thấy người đàn ông trước mặt cao khoảng 1m8, ngũ quan khá hài hòa.
Từ trí nhớ mà nguyên chủ để lại, cô nhận ra đây chính là nam chính trong cuốn sách mà cô xuyên vào. Đó cũng là người từng là thanh mai trúc mã của nguyên chủ.
Nhìn qua một lượt, Kiều Tích không cảm thấy hứng thú với anh ta. Chỉ là một người đàn ông bình thường, ngũ quan dễ nhìn một chút, vậy mà lại là nam chính trong sách?
Nguyên chủ còn yêu người này đến mức quên cả bản thân! Có lẽ đây chính là cái gọi là "hào quang nam chính"?
“Tích Tích, mình nghe nói hôm nay cậu bị em họ đánh bị thương, sau đầu còn chảy rất nhiều máu. Giờ thấy đỡ hơn chưa?” Trên mặt anh ta lộ rõ vẻ quan tâm, lời nói cũng tràn đầy lo lắng.
“Không sao đâu!
” Kiều Tích trả lời thờ ơ. Thật ra cô không hiểu mấy về nam chính này, bản thân cô cũng chưa từng đọc qua cuốn tiểu thuyết này, chỉ biết chút ít về nội dung câu chuyện.
Cả cuốn sách chủ yếu được kể dưới góc nhìn của nữ chính. Những tình tiết liên quan đến nguyên chủ và nam chính không nhiều. Thời điểm hiện tại, nữ chính vẫn còn ở quê, có lẽ còn chưa sống lại.
Theo như nội dung sách, nguyên chủ và nam chính là thanh mai trúc mã, nguyên chủ vô cùng thích nam chính, thường xuyên quấn lấy anh ta. Điều này khiến nữ chính ghen tị, cuối cùng tìm cách gài bẫy để nguyên chủ phải gả cho nhân vật phản diện trong sách.
Dựa vào những thông tin này, Kiều Tích cũng có thể đoán được phần nào. Nam chính trước mặt cô có lẽ không phải người tốt đẹp gì. Vì vậy, giọng điệu của cô cũng lạnh nhạt hơn.
“Tích Tích, cậu vẫn còn trách nhà mình vì không giúp đỡ nhà cậu sao? Cậu phải hiểu, khi đó, gia đình mình cũng khó giữ nổi chính mình, làm sao có thể giúp được gia đình cậu!
” Lục Kim An thấy thái độ của Kiều Tích lạnh nhạt, không còn để ý đến việc duy trì hình tượng điềm đạm nữa.
Trong mắt anh ta, Kiều Tích là một cô gái ngây thơ, dễ bị lừa. Gia đình luôn nuông chiều cô, khiến cô trở nên cả tin. Anh ta nghĩ, trước khi bố mẹ cô gặp chuyện, chắc chắn họ đã để lại không ít tiền. Những thứ đó, anh ta vẫn chưa lấy được, nên bây giờ đành phải tiếp tục dỗ ngọt cô.
“Nhưng lúc tôi đến nhà các người tìm thì lại chẳng có ai chịu ra gặp?” Kiều Tích nhíu mày khi nghe lời biện minh của Lục Kim An. Trước đây cô không hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, bố mẹ nguyên chủ rõ ràng đã chuẩn bị sẵn đường lui.
Vậy mà không hiểu sao, mọi thứ đột ngột bị ai đó báo cáo, khiến họ không kịp trở tay và bị bắt.
Khi ấy, nguyên chủ đã đến nhà Lục Kim An tìm bố mẹ anh ta. Cô đứng đợi rất lâu bên ngoài, trời tối mịt cũng không thấy ai ra mặt.