Ta Mang Không Gian Vật Tư, Được Vai Ác Trong Niên Đại Văn Nuông Chiều

Ta Mang Không Gian Vật Tư, Được Vai Ác Trong Niên Đại Văn Nuông Chiều

Cập nhật: 26/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 292
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Teen
Truyện Sủng
Hiện Đại
Hệ thống
Nữ Cường
Nữ Phụ
     
     

Thấy Kiều Tích tới, Lục Kim An lập tức giải thích.

“Ừm, cậu đến trả tiền đúng không?”

Giọng cô lạnh nhạt, không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Lục Kim An cứng lại.

Cô nàng vừa tới đã lạnh lùng, mở miệng đã nhắc chuyện trả tiền.

Không tình nguyện, anh ta chậm chạp lấy ra số tiền trong túi. Nghĩ đến số tiền mình dành dụm lâu nay, giờ phải đưa hết, lòng anh ta đau như cắt.

Anh ta thực sự không cam tâm!

Dường như Kiều Tích đã khác trước rất nhiều. Đối với Lục Kim An, cô tỏ ra lạnh nhạt, hờ hững. Điều này khiến anh ta không khỏi lo lắng, chắc chắn cô vẫn còn giận.

Nếu cô thật sự đến đơn vị làm việc của cha anh ta mà làm ầm lên, thì sự nghiệp của anh ta coi như chấm dứt. Không dám mạo hiểm, anh ta đành phải trả tiền.

“Ở đây tổng cộng là 246 tệ, kèm theo mấy phiếu trước đây tớ đã mượn cậu. Hiện giờ tớ chỉ còn từng này phiếu thôi.

” Lục Kim An đưa tiền kèm lời giải thích, sợ cô nghĩ mình keo kiệt.

Kiều Tích nhận lấy tiền từ tay anh ta, đếm kỹ để xác nhận số lượng chính xác. Sau đó, cô lấy từ trong túi (thực chất là không gian hệ thống) ra những giấy nợ mà Lục Kim An từng viết, đưa trả lại cho anh ta: “Đây, anh xem lại, đều là giấy nợ cậu viết trước đây.

Lục Kim An nhận lấy, liếc qua một lượt, thấy đúng là giấy tờ mình viết, bèn cất kỹ.

“Kiều Kiều, tớ sắp phải đi về nông thôn rồi. Ngày đó, cậu có đến tiễn mình không?”

Lục Kim An suy nghĩ một lúc rồi mở lời. Anh ta không tin Kiều Tích thật sự không còn chút tình cảm nào với mình, chắc hẳn cô chỉ đang giận dỗi mà thôi. Chỉ cần anh ta dỗ dành thêm một chút, biết đâu cô sẽ nguôi ngoai.

Tiền thì lần này đã trả, nhưng sau này khi cô hết giận, có khi lại cho anh ta mượn tiếp. Nghĩ vậy, anh ta cố gắng duy trì quan hệ tốt.

“Không rảnh!

Kiều Tích liếc mắt, thầm nghĩ mình bây giờ đâu phải là nguyên chủ. Thấy Lục Kim An nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng, cô chỉ cảm thấy khó hiểu.

Nói xong câu “không rảnh,

” cô quay người đi thẳng về nhà, chẳng thèm để ý.

Về đến nhà, Kiều Tích cảm thấy hơi mệt, nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc. Tối đến cô cũng chẳng buồn nấu cơm.

Trưa nay lúc nấu ăn, cô đã cố ý làm dư ra một ít.  Trong không gian hệ thống cũng có nhiều hộp đựng thức ăn dùng một lần. Cô dùng chúng để đóng gói, rồi cất vào không gian.

Lúc này, cô lấy phần cà tím xào thịt băm từ trưa ra, thêm một phần thịt bò nấu cay. Nghĩ ngợi một chút, cô rót thêm một ly nước ép dưa hấu tươi.

Bữa tối thật mãn nguyện!

Ăn xong, Kiều Tích đun một nồi nước lớn, lấy từ không gian ra một chiếc thùng lớn, thoải mái ngâm mình trong nước ấm. Một đêm ngon giấc trôi qua.

Hôm nay, không có ai đến làm phiền, cô ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô lấy từ không gian ra một bát hoành thánh. Buổi sáng, cô thèm ăn món có nước nóng hổi.

Đang ăn, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài. Nghe giọng thì là dì Lý đến tìm.

Cô nhanh chóng ăn hết phần hoành thánh còn lại, cất hộp đựng vào không gian.

“Chờ cháu chút, cháu ra ngay đây!

Kiểm tra lại trong nhà xem có mùi gì lạ không, chắc chắn quần áo mình cũng không bị ám mùi gì, cô mới chạy ra mở cửa.

“Kiều Kiều, hôm nay chỗ chú Lý tổ chức hội nghị đấu tố, cháu có muốn đến xem không? Tiện thể, Lý Phượng Hoa cũng ở đó!

Kiều Tích chưa từng thấy một hội nghị đấu tố như thế nào, nhưng cô cũng không mấy hứng thú. Nghĩ lại những “hội nghị đấu tố” ở công ty mỗi cuối năm – khi đó, từng bộ phận bị chỉ trích vì thành tích kém hoặc không đạt tiêu chuẩn – cô đoán chắc cũng sẽ rất nhàm chán. Vậy nên, cô quyết định không đi.