[Địa điểm đăng nhập: Siêu thị Ánh Dương (đang hồi phục 3 ngày), Công ty Dược Y Thiên Hạ (đang hồi phục 1 ngày), Nhà hàng Một Bữa.
]
Thấy ghi chú "500 suất tất cả các món", Kiều Tích hài lòng gật đầu. Lúc gọi món, cô đã để ý thực đơn rất đa dạng, gần như món đặc sản nổi bật của mọi vùng miền đều có đủ. Nào là canh bắp cải nước, thịt kho Tứ Xuyên, cá trắm hấp, lòng xào sả ớt, súp vi cá, sườn xào chua ngọt, hay món Phật nhảy tường…
Mở giao diện không gian, cô thấy tên các món ăn được phân loại rõ ràng với con số "500 suất" hiển thị bên dưới mỗi tên. Hệ thống này khiến cô liên tưởng đến trò chơi trồng trọt mà mình từng chơi, với mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp. Nhìn không gian đầy ắp, cảm giác an toàn trong lòng cô lại dâng lên mạnh mẽ.
Mở nhạc trong xe, cô lái xe về nhà trọ trong tâm trạng phấn khởi. Về đến nơi, việc đầu tiên là tìm số điện thoại của các trung tâm môi giới nhà đất. Trong số đó, cô chọn một nơi có ấn tượng tốt từ lần mua nhà trước đây.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lịch sự: “Chào cô Kiều, cô cần tôi giúp gì ạ?”
“Tôi muốn bán căn nhà của mình. Tốt nhất là có thể hoàn thành giao dịch trong hai ngày tới.
”
Cô biết mình đang cần bán gấp, giá cả chắc chắn không thể cao bằng lúc mua. Chỉ cần nhận được tiền trước khi xuyên không, giá thấp một chút cũng chấp nhận được. Dù có khả năng việc xuyên không không xảy ra, nhưng với hệ thống thần kỳ thế này, cô chẳng còn lý do để nghi ngờ nữa.
“Căn hộ này sắp bàn giao rồi, cô chắc chắn muốn bán chứ?” – Đối phương cẩn thận xác nhận lại.
“Đúng vậy. Tôi muốn bán nhanh nhất có thể.
”
Hai bên thương lượng thêm một lúc. Cuối cùng, với tổng giá trị căn hộ khoảng 1,
1 triệu tệ, cô chấp nhận bán với giá 800 nghìn tệ để phía trung tâm môi giới mua lại, với thỏa thuận ký hợp đồng ngay hôm sau và nhận tiền vào ngày tiếp theo.
Giải quyết xong việc nhà, cô lấy giấy bút ra lập danh sách các địa điểm cần ghé trong vài ngày tới để chuẩn bị vật tư. Sau khi tìm hiểu trên bản đồ, cô quyết định ưu tiên siêu thị, chợ đầu mối lương thực và chợ đầu mối hoa quả, vì chúng nằm gần nhau.
Trước khi đi ngủ, cô tải thêm vài cuốn tiểu thuyết xuyên không để tham khảo cách xử lý tình huống. Cô thầm nghĩ, chỉ cần tận dụng tốt thời gian chuẩn bị, cuộc sống trong thập niên 70 chắc chắn sẽ ổn thỏa.
Lúc 7 giờ sáng, Kiều Tích tỉnh dậy. Nhiều năm quen với lịch trình sinh hoạt khiến cô cứ đến giờ là tự động mở mắt. Nghĩ đến việc hôm nay có khá nhiều việc cần làm, cô không nằm lì trên giường mà dậy ngay. Từ siêu thị trong không gian hệ thống, cô lấy ra một chai sữa và một cái sandwich rồi bắt đầu bữa sáng.