Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Ngoại Truyện 1
Chương 41 - Phiên Ngoại 2
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Chương 34
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Ngoại Truyện 1
Chương 41 - Phiên Ngoại 2
Nhi tử Tam gia có chút tỉnh rượu, nhi tử Tam gia mặt quần lại.
Nhi tử Tam gia quyết định tha thứ cho kẻ điên. Nhi tử Tam gia bỏ đi.
Trời đột nhiên đổ mưa , xối lên tấm lưng gầy ngò tái nhợt của kẻ điên.
Phong tử chậm rãi đứng lên, mang theo một thân vết ứ đọng đứng ở trong mưa, hai tay chậm rãi ôm lấy thân thể trần truồng.
Phong tử đi qua ngồi xổm bên cạnh mầm cây hương xuân, kẻ điên hì hì cười.
Mưa theo hai má của hắn chảy xuống, phong tử nói: Xuân nhi Xuân nhi, ta đang cười phải không, ta không khóc nha. . . . . .