Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)

Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)

Cập nhật: 02/12/2024
Tác giả: Lạc Thanh Tử
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,316
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Đồng Nhân
Khoa học
     
     

Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Hàm Vân Chi thở dài, nàng tự mình hiểu lấy, mình tuy có Tiểu Hắc tương trợ, nhưng cũng không phải đối thủ của những đệ tử thí luyện đứng đầu trong bảy phái.

Có thể chạy trốn không thành vấn đề, nhưng muốn đoạt được linh dược từ trong tay bọn họ thì khó.

Nàng nguyện ý mang theo hai thí luyện giả thực lực hơi yếu, chính là muốn dùng nhân số để khiến cho cường giả kiêng kị không dám dễ dàng trêu chọc nàng, mong nhờ vậy mà nàng có thể hái được Liệt Dương Hoa.

Nếu không, Hàm Vân Chi cho dù tâm thiện, cũng không đến mức mang theo hai cái nhược kê này.

"Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, lại chỉ còn lại chúng ta, chúng ta phải hái được Liệt Dương Hoa, nếu không ca ca sẽ mất mạng!

"

Tiểu đạo sĩ cùng hoàng sam nữ lùi bước làm cho Hàm Vân Chi không khỏi có chút dao động, vì thế sờ sờ đầu một ưng một thú, cổ vũ cho mình nói.

''Hống" Tiểu Hắc hướng về phía Lạc Hồng vừa rời đi kêu một tiếng, hiển nhiên là muốn Hàm Vân Chi theo sau.

''Lạc sư huynh che giấu thân phận như thế, nhất định là có chuyện trọng yếu phải làm, chúng ta nợ Lạc sư huynh quá nhiều, không thể gây phiền toái cho hắn vào lúc này ah.

"

Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đến địa điểm đánh dấu Liệt Dương Hoa trên bản đồ mạo hiểm.

Linh Thú sơn phát xuống địa đồ của cấm địa, cùng bản đồ của sáu đại môn phái khác có nhiều chỗ giống nhau, cho nên những cái địa điểm ghi rõ có linh dược tồn tại kia thường thường là chỗ mà các đệ tử thí luyện thường tới, cũng là trung tâm của các cuộc tranh đoạt.

Đi hái thuốc ở những nơi đó, tám chín phần mười là sẽ gặp phải thí luyện đệ tử khác, đến lúc đó tránh không được lại là một hồi ác đấu.

''Thạch đình trong núi, chính là nơi này, Tiểu Hắc Tiểu Bạch, chúng ta đi!

''

Hàm Vân Chi để cho ấu điêu màu trắng cảnh giới trên không trung, chính mình mang theo Tiểu Hắc ở trong núi rừng rất nhanh tiến lên.

……

Trong tiếng gió vù vù, Lạc Hồng đạp lên khinh công giang hồ, ỷ vào nhục thân mạnh mẽ, chạy rất nhanh trên mặt đất.

Ven đường gặp phải không ít yêu thú trung giai sơ giai, nhưng Lạc Hồng không có bởi vậy mà dừng lại, lấy tốc độ của hắn thì những yêu thú này phần lớn là đuổi không kịp.

Hơn nữa giữa những yêu thú khác nhau có ý thức về lãnh địa rất nặng, những yêu thú kia tuy có thể miễn cưỡng theo kịp, cũng đều chỉ truy kích một lúc rồi lựa chọn buông tha.

Lạc Hồng không có thời gian như thế, cũng không phải đi sâu vào khu trung tâm, mà là quay về chỗ tường đá, xuyên qua cửa lớn bằng đồng thau, lần nữa đi tới bên ngoài cấm địa.

"Tiểu tử kia, bay vòng qua mặt tường này, nhìn thấy cửa lớn như vậy liền dừng lại nghỉ ngơi một canh giờ, lặp lại như thế ba lần liền trở về, ngươi có hiểu không?"

Lạc Hồng tay phải nâng Hoàng Sí Điểu, để nó có thể thấy rõ bộ dáng của thanh đồng đại môn, tràn đầy mong đợi nói.

Bốn hướng đông tây nam bắc của tường đá bao vây cấm địa, mỗi hướng đều có một thanh đồng đại môn như vậy, trên đó đều có cổ văn.

Nếu như phỏng đoán lúc trước của hắn không sai, cổ văn trên bốn cánh cửa này là do vị tiền bối Thiên Phù Môn kia lưu lại để phá cấm, hẳn là nguyên bộ.

Nếu có thể tập hợp đủ, sẽ cung cấp trợ giúp cực lớn đối với việc Lạc Hồng phá giải huyền bí của cổ văn.

Nhưng là, Lạc Hồng ở trong cấm địa còn có chuyện quan trọng khác, tường đá lại kéo dài cực dài, hắn không có khả năng đem thời gian đều tiêu phí ở trên đường đi, cho nên mới ở lúc nhìn thấy Hoàng Sí Điểu của tiểu đạo sĩ kia mới nổi lên tâm tư cướp đoạt.

Hoàng Sí Điểu mổ ba cái vào lòng bàn tay Lạc Hồng, hiển nhiên là nghe rõ mệnh lệnh.

''Tốt lắm, thưởng cho ngươi nửa viên Hoàng Long Đan.

''

Tay phải Lạc Hồng vừa nhấc lên thả Hoàng Sí Điểu, sau đó tiếp tục tiến về bên ngoài cấm địa.

Mấy canh giờ sau, Lạc Hồng đi tới một bãi cỏ thấp bé bị đất rừng vây quanh.

Nơi đây thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ hư thực, vừa không có yêu thú, cũng không có linh dược, càng không có đệ tử bảy phái mai phục.

Sau khi triển khai bản đồ xác nhận phương vị lần nữa, Lạc Hồng từ trong túi trữ vật lấy ra một đống cờ nhỏ, sau khi niệm mấy câu pháp quyết, những lá cờ nhỏ này liền hóa thành từng đạo lưu quang, đều tự bay về phương vị bất đồng.

Đợi sau khi trận kỳ vào vị trí, Lạc Hồng lấy ra một khối trận bàn mang theo ba miếng rãnh lõm, sau khi khảm vào trong đó ba khối thủy hành linh thạch trung giai, lại gảy một phen, khiến cho nó có thể kết nối với trận kỳ, lúc này trận pháp này mới tính là bố trí hoàn thành.

Tuy rằng mỗi khối linh thạch trung giai tương đương với một trăm khối linh thạch đê giai, dùng ba khối mới có thể điều động trận này, nhưng lúc trận thành cũng không có động tĩnh quá lớn.

Ngoại trừ chỗ trận bàn có linh khí dao động rõ ràng, những trận kỳ kia ngược lại dần dần biến mất vô hình, lấy thần thức cảnh giới Nhất Diễn của Lạc Hồng cũng không thể phát hiện dấu vết khả nghi nào.

Trận pháp vừa thành, trên bầu trời liền nổi lên mưa nhỏ mênh mông, Lạc Hồng nhắm hai mắt lại, thả ra thần thức.

Trong nháy mắt, thần thức phóng ra ngoài khoảng cách liền đột phá cực hạn một dặm, trực tiếp tăng gấp đôi, mà đây cũng chính là phạm vi trận pháp bao phủ.

''Tốt, tài nghệ của Thiên Tinh Tông quả nhiên bất phàm, Vi Vũ Động Minh Trận này hoàn toàn đạt được yêu cầu của ta. Không uổng công ta cố ý tìm Chung Vệ Nương để nhờ vả.

''

Vi Vũ Động Minh Trận là pháp trận Lạc Hồng cố ý định chế cho kế hoạch lớn của hắn trong chuyến đi cấm địa này, đã là trận pháp cấp bậc trúc cơ, giá trị xa xỉ.

Nó có thể đem thần thức của tu tiên giả nơi mắt trận khuếch tán đến mỗi một góc trong phạm vi đại trận, hơn nữa có thể thu nạp thủy linh khí trong thiên địa, hóa thành linh vũ giáng xuống.

Trước mắt vẫn chỉ là trình độ mưa lất phất, nhưng theo thời gian trôi qua, thủy linh khí trong trận càng ngày càng nồng đậm, một ngày sau liền có thể đạt tới trình độ mưa nhỏ tí tách, khi đó người chủ trận liền có thể vận dụng thần thông của đại trận, đối với bản thân gia cố thêm một cái thủy hành hộ thuẫn có thể sinh sôi không ngừng.

Trình độ phòng ngự mặc dù chỉ vượt qua năm thành so với sơ cấp trung giai Linh Thủy Thuẫn, nhưng thắng ở chỗ nó có thể sinh sôi không ngừng, vả lại không hao phí pháp lực của Lạc Hồng, đủ để cho hắn ở trong vây công có thể bỏ qua đại bộ phận công kích.

Kế tiếp, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi thông đạo mở ra là được. Phí tâm phí sức hái linh dược, nào có thoải mái bằng thu phí qua đường. Sư phụ, ván cược lần này, người thắng chắc rồi!

Thì ra bãi cỏ trong rừng nhìn như bình thường này, đúng là lối ra của cấm địa huyết sắc!

Khác với lúc tiến vào sẽ bị truyền tống đến các nơi trong cấm địa, thông đạo đi ra ngoài là cố định ở đây, cho nên dĩ vãng mỗi lần huyết sắc thí luyện mở ra, giai đoạn cuối cùng rời khỏi cấm địa đều là một trong những giai đoạn có số lượng tử thương thảm trọng nhất.

Sở dĩ Lạc Hồng bố trí trận pháp ở đây, chính là chuẩn bị hướng từng cái thí luyện giả muốn đi ra cấm địa thu phí qua đường, thứ dùng để trả tự nhiên là linh dược mà bọn họ hái được ở trong này.

Đây chính là nguyên nhân căn bản lúc trước hắn buông tha cho Hàn Thiên Nhai và Ngư sư đệ, hắn căn bản không quan tâm kết thù với ai, bởi vì kết quả là, mỗi người thí luyện còn sống đi tới trước mặt hắn đều sẽ hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi.

Mà đối với hắn mà nói, thí luyện giả có thể còn sống đem linh dược hái về càng nhiều càng tốt.

Đương nhiên, đây hết thảy đều là Trác Bất Phàm làm, cùng Lạc Hồng không có một chút quan hệ nào!

Hành động này thoạt nhìn điên cuồng, tựa hồ không khác gì tìm cái chết, nhưng trên thực tế nguy hiểm cực thấp.

Ở trong cấm địa kịch chiến năm ngày, mỗi người thí luyện sống sót ít nhiều sẽ có chút mệt mỏi, vả lại các loại thủ đoạn át chủ bài chuẩn bị trước khi tiến vào cấm địa cũng đã dùng hết phần nhiều.

Cho nên, tuy rằng đại khái sẽ gặp vây công, nhưng Lạc Hồng thật đúng là không sợ, huống hồ cho dù có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, khiến Lạc Hồng không địch lại, sau lưng hắn chính là thông đạo trở về, cùng lắm thì bỏ trận pháp trốn vào thông đạo, ra khỏi cấm địa liền có Lý Hóa Nguyên che chở hắn.

Xuất phát từ quy tắc của huyết sắc thí luyện do bảy phái cùng chế định, trưởng lão Kết Đan của sáu phái còn lại cũng không có cớ chỉ trích hắn.

Lần thứ hai xác nhận không còn chỗ sơ hở nào, Lạc Hồng đang muốn đả tọa ngưng thần, thông linh bài bên hông truyền đến dị động, Hoàng Sí Điểu đã đến được vị trí thanh đồng đại môn ở phía tây tường đá.