"...
. "
Nhiếp Chiêu thấy Lê U từ từ giơ tay lên thì vội vàng đè tay hắn lại, để hắn không run tay làm đổ bát "canh đại bổ" lên đầu người khác.
Nàng hạ thấp giọng: "Lê công tử, bình tĩnh nào. Nàng ấy chỉ là một đứa trẻ.
"
Khóe mắt Lê U giật giật: "Nhiếp cô nương, yêu ma lớn chậm, vị "tiểu muội muội" này ít nhất cũng phải bảy tám mươi tuổi rồi.
"
Nhiếp Chiêu (đã quen với thế giới huyền huyễn động tí là hàng chục triệu năm): "Ồ, vậy thì đúng là còn là trẻ con!
"
Lê U: ".
.
. "
Hai người đang giằng co thì tiểu cô nương kia bỗng kêu lên một tiếng "ui chao", ngẩng đầu lên với vẻ mặt buồn rười rượi: "Xin lỗi, đại tỷ tỷ. Hoa của ta lại bị mấy con sâu bọ kia cắn hỏng rồi.
.
. "
Nhiếp Chiêu: "Sâu bọ?"
Cô bé hít mũi: "Vâng. Trong Sơn Thị có một Cổ sư, không biết tìm được một đàn độc trùng âm hiểm kỳ quái từ đâu mà quản cũng không quản được, thường để chúng chạy ra quậy phá. Hoa tươi của ta, cải bắp của bác hàng xóm đều bị đám độc trùng đó phá hoại.
.
. "
Nàng ấy giơ tay chỉ sang bên kia đường: "Nó ở đằng kia kìa!
"
Nhiếp Chiêu nhìn theo hướng tay nàng chỉ, thấy một gian hàng nhỏ không mấy bắt mắt, có một gã đàn ông gầy gò, đầu trâu mặt ngựa bước ra. Lúc xuống bậc thang, gã ta ngẩng đầu lên thì vừa vặn chạm mắt với họ.
"Á.
"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo…
Không đợi Nhiếp Chiêu ra tay, Lê U đã nhẹ nhàng bay lên, như một bóng ma xoay người, trong nháy mắt đã đến sau lưng gã đàn ông. Hắn dùng một tay điểm vào ấn đường của gã ta.
Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, ống tay áo rộng theo đó tung bay để lộ ra một đoạn cổ tay thon gầy, trắng bệch như thể quanh năm không thấy ánh mặt trời, càng nhìn càng giống một "tên mặt trắng" được nuông chiều.
"Ngươi, ngươi là ai! Ngươi làm gì…"
Ầm!
!
Gã đàn ông gầy gò kia chưa kịp dứt lời, Lê U đã lật cổ tay kéo xuống, không chạm đến một sợi tóc của gã ta. Cũng không thấy hắn dùng sức thế nào đã nhẹ nhàng nhấc gã ta lên xoay một trăm tám mươi độ, đầu đập mạnh xuống đất.
"Xin lỗi, hôm nay tâm trạng ta không tốt, không có kiên nhẫn dây dưa với ngươi.
"
Tuy miệng Lê U nói vậy nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa điềm đạm, đôi mắt tĩnh lặng như nước như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cùng lúc đó, hắn lấy một ống tre quen thuộc ra, một tay bóp cằm người kia, không nói một lời đã cạy miệng gã ta ra.
"Ta đếm đến ba. Giao Di Hoa Cổ ra, nói cho ta biết nguồn gốc của những con cổ trùng này, nếu không ta sẽ đổ lọ thuốc độc này vào.
"
"Bốp!
"
".
.
. Thôi, ta chán rồi. Đổ thẳng vào đi.
"
"Ưm… Ưm… Ư ư ư ư ọe ọe ọe…!
!
!
"
*
Cổ sư thầm nghĩ, hôm nay mình đúng là gặp ma.
Đang yên đang lành vừa bước ra khỏi cửa, chân còn chưa chạm đất đã bị người ta túm một cái, quăng xuống đất ngã lăn quay.
Đối phương là một gã mặt trắng cao gầy, không biết luyện tà công gì mà móng vuốt cứng như kìm sắt, chỉ cần dùng một chút sức đã làm trật hàm gã ta. Hắn còn lấy ra một ống tre tỏa ra mùi kỳ lạ, không nói một lời đã đổ vào miệng gã ta.
"Ưm… Ưm… Ư ư ư ư ọe ọe ọe ọe ọe…!
!
!
"
.
.
. Sau đó, gã ta mất đi ý thức.
Khi mở mắt ra lần nữa, Cổ sư kinh hoàng phát hiện mình đang bị treo ngược đầu xuống xà nhà, quay tròn như một con quay.
"Sao, sao thế này?! Ngươi, ta.
.
.
"
"Chào buổi sáng.
"
Tên mặt trắng hung dữ lúc nãy đứng trước mặt gã ta, dáng người cao ráo, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sáng như quả pha lê, da mặt mịn màng như đậu hũ hạnh nhân. Đúng là một đóa sen trắng rung rinh trong gió.
Hắn cầm trên tay một cái bát nhỏ, những ngón tay thon dài lướt trên lớp sứ trắng tinh tế, quả thực khiến người ta thích mắt.
Tuy nhiên, trong bát lại đựng đầy thứ chất lỏng sền sệt đục ngầu như bùn, không chỉ bốc mùi hôi thối mà còn tỏa ra từng luồng sương mù màu xanh tím.
".
.
.
"
Nhìn thấy thứ chất lỏng trong bát, Cổ sư không chịu đựng được nữa, "hu hu hu" một tiếng khóc òa lên:
"Mẹ ơi!
!
! Cứu con!
!
!
"
.
.
.
"Vậy ra, con cổ trùng này không phải do ngươi tự nuôi, mà là ngươi.
.
. Trộm của người khác?"
Mặc dù đã đoán trước nhưng khi nghe câu trả lời từ miệng Cổ sư, Nhiếp Chiêu vẫn thở dài thất vọng.
Theo lời người này, năm xưa gã ta đến Chấn Châu, nơi hẻo lánh và nguy hiểm nhất trong Bát Hoang, vốn định tìm kiếm một số loại cổ trùng quý hiếm nhưng lại tình cờ gặp một Cổ sư Ma tộc. Nhờ vậy mà gã ta đã có một cuộc giao lưu học thuật ngắn ngủi và thân thiện với hắn ta.
Cổ sư đó không giống như những Ma tộc bình thường, đối xử với mọi người rất thân thiện, nhiệt tình, trò chuyện rất vui vẻ. Thậm chí, hắn ta còn cùng gã ta ngủ chung một giường vào ban đêm, đắp chăn trò chuyện đơn thuần, từ [Thiên Trùng Vạn Độc Công] đến [Chăm sóc hậu sản cho nhện mẹ].