-Thiên, bà có sao ko?- Duyên lây mạnh người toi nước mắt vẫn chảy ra
-Tôi, đây là tôi hả?- tôi nói nhìn mình trước gương, tôi giật mình
-Duyên, tôi thật sư muốn rất muốn quay trở về 5 năm trước, tôi nhớ chính mình, nhớ nụ cười mà tôi đã trao cho mọi người-tôi nói với Duyên nước mắt lại rơi , tôi lại khóc
-Thì bà hảy quay về đi, tôi sẽ đợi bà, tôi đã muốn nghe cuâ này từ bà lâu lắm rồi -Duyên nói nước mắt lại rơi và Duyên ôm thật chặt tôi
-Tôi sẽ làm được ko, tôi thật sự sợ, tôi sợ - tôi bật khóc khóc thật lớn để lấn áp nỗi đau trong lòng tôi, nó cứ nhói nhói lên thành từng nhịp.
-Có tôi ở cạnh bà bà sợ gì nữa, tôi sẽ bảo vệ bà tôi...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. tôi thề sẽ ko cho bất kì ai làm cho bà đau thêm một lần nữa, tôi thề -Duyên nói một chách chắc chắn
-Cám ơn , thật sư.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-tôi khóc nhìn Duyên tôi sẽ cố gắng thay đổi mình vì Duyên
Hai chúng tôi ôm nhau mà khóc.
Tôi ở nhà Duyên ăn cơm nghỉ lưng một lát thì tới giờ day.
Đành ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh để thằng nhox đó **** nữa thì khổ
Vào đến nhà, vẫn vậy hắn vẫn ngồi đó , tya cầm cuốn sách đọc, gương mặt thì lạnh như băng
-Chào em !
!
!
!
!
- tôi nói
-Lần này đến sớm hơn được chút - hắn nói mắt vẫn ko rời khỏi cuốn sách
-Chị đến đúng giờ mà - tôi nói cố tạo sự chú ý để hắn bỏ cuốn sách xuống và tôi đã thành công
Hắn ngước lên nhìn tôi, tôi mỉm cười rồi bỗng hắn quay mặt đi thật nhanh ko nói tiếng nào
-Sao thế chị đã chảy đầu theo đúng ý em rồi mà vẫn chưa được sao?-tôi hỏi vẻ tò mò
-Ko vậy được rồi -hắn nhìn tôi rồi quay liền đi chỗ khác tránh ánh mắt của tôi
-Ừ chúng ta bắt đầu học nào - Vừa nói tôi vừa lật cuốn sách giáo khoa ra
- Chị đó-hắn hỏi lần này là nhìn thẳng vào mắt tôi
-Sao cơ?.
tôi trả lời với vẻ đầy thích thú
-Có chuyện gì sao?-hắn nói vẫn cứ nhìn vào tôi
-Chuyện gì nào?-tôi hỏi nhưng hắn ko trả lời
-Ko có gì - hắn lại chúi mắt vào cuốn sách ko nói gì nữa