Nó nhanh chóng cúp máy rồi nhấn số gọi cho cô- Mau đến bệnh viện
-"Sao thế? Miuri bị gì à ?" - cô nhào dậy hỏi
- Không phải nó bị gì mà là anh Ken đang cấp cứu - nó vừa chạy ra nhà xe vừa nói
- "Là sao?"
- Tao không rõ , phải đến đó mới biết được - nó mở cửa xe rồi nhảy vào trong
-" Được rồi , tao đến ngay " - ở bên đầu dây bên kia đáp lại cùng với dó là tiếng khởi động xe . Nó nhanh chóng cúp máy , khởi động xe rồi lao đi .
15' sau
Xe của cô và nó chạm mặt nhau ở cổng bệnh viện . Đậu xe xong , cả hai cùng chạy đến khu nhà chính của bệnh viện . Nhưng thật không may là ...
.
.
"Á.
.
.
.
BỊCH"
Một sự kiện không hay vừa xảy ra . Tụi nó đụng phải hai tên to xác ở ngã rẽ và .
.
.
vòng 3 chạm đất . Ui .
.
. sao cảnh tượng này quen mắt vậy ta ? Cũng đụng nhau ở ngã rẽ .
.
. cũng tiếp đất bằng vòng 3 , vậy chẳng lẽ người đụng tụi nó là.
.
.
. Hầy bậy , chắc không phải đâu , làm sao tên đố có thể ở đây . Nhưng cũng bởi trí tò mò siêu đẳng mà nó và cô vẫn hé mắt sang nhìn . Là.
.
. Là .
.
. TỤI HẮN . Ôi thiên a , ông không cần trùng hợp vậy chứ . Tụi nó thầm than nhưng cũng bò dậy , phủi phủi quần áo . Bên phía tụi hắn đã đứng dậy , bực mình quay sang
- Này hai cô không có mắt sao ? đi đứng sao không nhìn đường thế hả ? - cậu giận dữ quay sang hai con người đang đứng cách đó không xa . Tụi nó nghe vậy lập tức quay sang nhìn anh như người ngoài sao hỏa mới rơi xuống trái đất . Anh ta vừa nói cái gì ? Không có mắt nhìn đường sao ? Cậu nhìn hai con người đang nhìn mình mà người cũng ngớ ra . Ôi đời tôi coi như xong rồi . sau vài ngày cậu đã có cơ hội lĩnh giáo bản lĩnh của cô , thật sự quá khủng khiếp , cái bà chằn lửa hung dữ nhất cậu từng gặp . Lần này không đâu lại đụng phải 'bà chằn' .
.
.
.
.
.
- Anh nói cái gì hả ? Không có mắt ? Con mắt nào của anh thấy tôi không có mắt hả ? tôi thấy mắt anh chỉ dùng để trang trí thôi đó .
- cô không chút kiêng nể mà quát thẳng vào mặt cậu
- À.
.
.
à .
.
. thật ra là.
.
. không có gì - cậu lắp bắp nói , nhìn thấy cô khí thế như vậy , nộ khí của cậu lập tức bay mất tiêu , thay vào đó như con rùa rụt cổ . Ai đời lần đầu tiên cậu gặp đứa con gái nói chuyện với cậu như vậy , chẳng xem cậu là cái thể loại gì ? Thật là ấn tượng nha
- À bạn có sao không ? Không bị thương chứ ? - cậu giở giọng hỏi han , ân cần
- Không cần . Anh đúng là đồ sáng nắng chiều mưa - cô cáu lên - Hana chúng ta đi thôi .
.
. Ủa ?
Nói rồi xoay người lại định kéo nó đi nhưng .
.
. người không thấy biến mất tiêu rồi . Mặt cô ngơ ngác một hồi đột nhiên thở dài .
.
.
. haizzzz .
.
.
. cái con nhỏ này .
.
.
Cô lập tức chạy đi để lại cậu đứng đó ngơ ngác nhìn theo
- Này mày có thấy .
.
. Hả ? - cậu ngoái đầu sang hỏi hắn nhưng lúc này hắn cũng đã biến mất không một dấu vết , bỏ lại một mình cậu bơ vơ . nhìn bóng cô đang chạy phía xa , cậu gọi với theo - Này cho tôi theo với
Cậu nhanh chóng đuổi theo cô
Cùng lúc đó
PHÒNG CẤP CỨU
- Anh ấy sao rồi ? - nó chạy đến bên cạnh nhỏ , theo sau là hắn vẫn đang thong thả tiến về phía băng ghế và ngồi xuống
- Tao không biết nữa , vẫn đang cấp cứu - giọng nhỏ run run sợ hãi vang lên trong không gian đầy yên tĩnh
- Đừng lo , không sao đâu . sẽ ổn thôi mà - nó nhẹ giọng trấn an nhỏ để nhỏ ngồi tựa vào ghế . Nó ngồi xuống bên cạnh nhỏ rồi ngước mắt thì.
.
.
- Tại sao anh lại ở đây ? - nó kinh ngạc khi thấy hắn đang ngồi rất bình thản trước mặt mình
- Tại sao tôi không được ở đây ? - hắn nhàn nhã trả lời
- Ý tôi là anh đi theo tôi ?
- Tôi có đi theo cô à ? Mơ đi . Bệnh viện là nơi công cộng , mà đã là nơi công cộng thì tôi có quyền ( giải thích nhiều thế ? hay làm mà không dám nhận ta )
-Anh .
.
.
.
- Chị Hana đừng cãi nhau với anh ấy nữa . Là em gọi anh ấy đến - Jun từ một ngã rẽ bước ra trả lời
-Jun ? Sao em ở đây ? Em quen hắn ta à ? - nó kinh ngạc quay sang hỏi cậu nhóc , tay chỉ thẳng vào hắn
- Em đưa anh Ken đến đây . Còn chuyện em que anh ấy , em sẽ kể cho chị sau - cậu nhóc trả lời . Nó 'ừ' một tiếng rồi quay lại ghế ngồi . Cuối cùng cô và cậu cũng tìm được đến phòng cấp cứu . Tiến lại ghế chờ , cô ngồi xuống hỏi
- Tình hình sao rồi ?
- Vẫn chưa biết - nó trả lời
Không gian trở lại với sự yên tĩnh. Cuối cùng , cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra , y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh của anh ra ngoài . Nhỏ cùng mọi lập tức bật dậy
- Sao rồi ? - hắn lạnh lùng hỏi
- Ca phẫu thuật thành công . Người nhà không cần lo lắng , chỉ cần tĩnh dưỡng cùng bồi bổ cho bệnh nhân vài ngày là có thể xuất viện , chú ý không được để bệnh nhhaan tiếp xúc với cồn rượu , tránh cho tình trạng nghiêm trọng hơn - ông bác sĩ rất nhiệt tình nói
- Cảm ơn
- Không có gì . Tôi xin phép
Tất cả theo y tá đang đẩy giường bệnh của anh đến phòng chăm sóc . Và rất là cô ý khi giường bệnh của anh lại cùng phòng với cô ( ý đồ)