Tâm Niệm Em Đã Lâu

Tâm Niệm Em Đã Lâu

Cập nhật: 28/05/2024
Tác giả: Cửu Đâu Tinh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,451
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Sủng
     
     

Ánh sáng ban đêm tối tăm, cuối hẻm nhỏ là một loat cái cây cổ thụ cao lớn, gió đêm hơi phất, trong không khí mang theo mùi thịt nướng của quán ăn khuya, cành khô lay động, bóng cây lắc lư, khẽ tạo thành những vệt loang lổ trên khuôn mặt hơi trầm xuống của Đường Kỳ Thâm.

Thiếu niên đêm nay mặc một chiếc áo châm dệt cao cổ, phác họa ra thân hình cao lớn rắn chắc của anh, thần thái anh thanh lãnh, một tay tùy ý đút trong túi quần, một tay khác đang cầm điện thoại, ánh mắt tùy ý nhìn về phía trước, sau đó lại rũ mắt, ngón tay ấn lên trên điện thoại, cả người lộ ra cỗ khí chất lười nhác lại xa cách.

Thời Lạc nhìn thấy Đường Kỳ Thâm đột nhiên xuất hiện ở đầu hẻm, trong đầu lập tức trống rỗng.

Rõ ràng là anh đã từng tới đón cô không ít lần ở đủ loại sự kiện, nhưng tối nay anh tới lại khiến trong lòng cô cảm thấy khác biệt.

Đường Kỳ Thâm giống như không nhìn thấy cô, mới vừa rồi khi cô xoay người trong nháy mắt, chỉ là cô nghĩ rằng bọn họ bốn mắt nhìn nhau.

Từ góc độ của cô có thể thấy rõ ràng Đường Kỳ Thâm ở đầu hẻm, nhưng quán ăn khuya ồn ào lại nhiều người đi qua đi lại, bàn của Thời Lạc lại ngồi trong góc tối, trong ngoài bị vây một tầng người, muốn đứng từ ngoài nhìn được vào trong thì đúng là không hề dễ dàng.

Đường Kỳ Thâm chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua bên này một cái, sau đó lại dời mắt đi, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra là anh đang tìm người.

Thời Lạc cứ thế lẳng lặng đứng ở đó nhìn anh, trái tim đập loạn bắt đầu có tiết tấu.

Diệp Tầm Tầm với Ôn Vũ còn đang ồn ào trêu chọc cô, đôi mắt Thời Lạc ngay cả chớp cũng luyến tiếc, cô nhìn về phía cách đó không xa, hơi hơi ngừng thở.

Cứ như vậy trong một lát, đầu cô đã xuất hiện ra vô số suy nghĩ cùng tình cảm.

Trước tối hôm nay, cô chưa từng nghĩ tới sự tồn tại của Đường Kỳ Thâm có ý nghĩa gì với cô.

Cô có thể theo thói quen tự nhiên hưởng thụ sự chăm sóc quan tâm của anh, lại toàn tâm toàn ý ỷ lại vào thiếu niên này, thích làm nũng với anh, cũng nguyện ý cúi đầu yếu thế trước mặt anh.

Cô sẽ oán giận việc anh hung dữ với mình, nhưng oán xong lại không hề mang thù chút nào, vẫn như cũ tung ta tung tăng dính lấy anh.

Cô sẽ mắng anh giao nhiều bài vừa dài vừa khó cho cô, hận không thể khiến anh mất trí nhớ quên luôn chuyện phải giao bài thi, quên luôn cả nhân vật lười biếng làm người giận sôi như cô.

Mà khi Diệp Tầm Tầm hỏi cô, nếu có một ngày nào đó, Đường Kỳ Thâm thật sự không quản cô nữa, cả ngày sẽ đi theo đốc xúc nữ sinh khác làm bài, chân chính thả tự do cho cô, Thời Lạc thế mà lại là người đầu tiên không đồng ý.

Cô chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó thôi, nghĩ tới việc Đường Kỳ Thâm dùng cách anh đối xử với cô cũng đối xử với người khác, mày liền nhịn không được mà nhăn lại, trong lòng còn dâng lên cỗ tủi thân không tên.

Loại tủi thân này kỳ diệu tới mức khó có thể miêu tả, nhờ có Diệp Tầm Tầm ban tặng, thiếu nữ nhỏ bé vô tâm vô phế mười mấy năm lần đầu tiên biết được loại cảm giác này, thì ra là thích?

Cô thích Đường Kỳ Thâm.

Kiêu ngạo như cô, thật ra lại không hề muốn thừa nhận chút nào.

Nhưng cứ như vậy, đủ loại cảm xúc không thể hiểu được lúc trước đều đã được giải thích hoàn mỹ.

Cô hình như không có cách nào phủ nhận nữa.

Trong lúc xuất hiền, vệt đỏ ửng từ cần cổ trắng nõn của cô gái một đường leo lên trên mặt.

Ánh mắt cô nhìn Đường Kỳ Thâm có chút không giống lúc trước, hoặc là nói, có cảm xúc mà trước giờ cô vẫn không hề để ý đến.

Trong đầu cô gái nhiều thêm mấy suy nghĩ không thuần túy.

Thời Lạc cảm giác cả người mình đang nóng bừng lên.

Ánh mắt cô trộm nhìn Đường Kỳ Thâm cũng không còn tự nhiên thoải mái như trước nữa, trong cẩn thận mang theo chút trốn tránh thẹn thùng của thiếu nữ, loại cảm giác này thực xa lạ, nhưng lại làm người nhịn không được mà nghện.

Cách đó không xa, Đường Kỳ Thâm ấn vài cái lên màn hình, sau đó đưa điện thoại lên bên tai.

Nhìn dáng vẻ như đang gọi điện, giây tiếp theo, điện thoại trong túi xách của Thời Lạc đổ chuông.

Màn hình hiển thị tên Đường Kỳ Thâm.

Cô không hề nghĩ ngợi đã ấn nghe.

Nói tới cũng lạ, rõ ràng từ nhỏ tới lớn, số lần cô nghe điện thoại của anh nhiều không đếm xuể, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng để bụng nó như ngày hôm nay.

Thời Lạc khẩn trương che lại điện thoại, ho khan một tiếng thanh thanh giọng, sau đó tận lực để thanh âm mình mềm mại hơn một chút, “Alo?”

“Ở đâu?”

“Vẫn, vẫn ở đây, là chỗ chú Lưu đưa em tới…”

“Xong chưa?”

Thật ra là chưa, nhưng thiếu nữ đang xuân tâm manh động như cô thì bữa liên hoan này đã sớm kết thúc rồi, “Ừm, anh tới đón em sao?”

“Phụt” Phạm Vũ Triết là người đầu tiên không nhịn được cười, “Má nó, ông đây nổi hết cả da gà rồi đây này.

“Có dám nũng nịu thêm tý nữa không!

Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm cũng che miệng cười lớn, đám người trao đổi ánh mắt ái muội cho nhau.

Một giây trước Thời Lạc còn đang giả vờ thục nữ với đầu bên kia điện thoại, giây tiếp theo đã nhịn không được cầm lấy ly nhựa trên bàn ném vào mặt đám rùa đen này.

Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc trốn tránh hai cái, cầm lấy túi xách Thời Lạc đặt ở một bên nhét vào trong ngực cô, nét trêu chọc trên mặt không dừng được, trong miệng lại hùng hùng hổ hổ, “Mau đi mau đi, gác cổng 9 rưỡi phải về, còn có người nhà tới cưỡng chế đón người đi, cậu không còn xứng ngồi ăn cơm chung một bàn với chúng tớ nữa!

Ôn Vũ cũng hùa theo: “Mang theo đống thức ăn cho chó của cậu cút nhanh.

Thời Lạc quay đầu trừng mắt nhìn hai người, nhưng khóe môi lại nhịn không được mà cong lên, cô thuận thế cầm túi đeo lên vai, sau đó lại đứng dậy, dặn dò Phạm Vũ Triết với Tiếu Hoặc: “Chốc nữa hai cậu nhớ đưa các cậu ấy về an toàn, đặc biệt là Ôn Vũ, say như con quỷ thế này rồi, ném ra đường nhỡ cậu ta gây họa cho người khác thì nguy, cậu ấy không quan trọng, quan trọng là đừng để người đi đường bị