Tân Hôn Xong Đã Muốn Chạy? Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Nắm Thóp

Tân Hôn Xong Đã Muốn Chạy? Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Nắm Thóp

Cập nhật: 26/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 5,303
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Hiện Đại
Xuyên Sách
     
     

Giang Hành nhìn cô ăn ngon lành, ánh mắt đầy thèm thuồng, liền thò đầu tới gần:

“Nhìn cuộc sống của ngươi thế này cũng không tệ nhỉ.

“Vậy thì ngươi cũng tìm một phú bà mà gả đi?” Giang Mộ Nịnh cười cười trêu chọc.

“Cút đi, nói vậy chẳng khác nào bảo ta là trai bao.

“Ngươi không phải sao?” Giang Mộ Nịnh cười khẩy đáp.

Giang Mộ Nịnh nghiêm túc lắc đầu, đáp: “Ngươi đúng là đen thật.

“...

.

” Trán Giang Hành nổi đầy gân xanh, quả nhiên từ miệng Giang Mộ Nịnh thì chẳng thể nghe được lời nào tử tế.

Cuối cùng cũng lên được tàu hỏa, Giang Mộ Nịnh ngồi cạnh Tần Mục Dã.

Giang Hành ban đầu ngồi ở toa khác, nhưng sau đó đã dùng ba cái màn thầu để đổi chỗ với một người cùng toa, vì muốn ngồi gần họ.

So với những toa tàu hiện đại yên tĩnh và sạch sẽ mà cô từng trải nghiệm, chuyến tàu lần này khiến Giang Mộ Nịnh cảm nhận được một nền “văn hóa tàu hỏa” hoàn toàn khác biệt.

Trong toa xe, người đứng chen chúc đến nỗi không còn khoảng trống nào, hành lang chật ních các bao tải lớn nhỏ.

Đàn ông thì đa số mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, phía dưới là quần đen hoặc quần jean. Phụ nữ thì thường mặc váy hoa sặc sỡ, tóc hoặc buộc cao thành đuôi ngựa, hoặc cột bím hai bên trông gọn gàng.

Toa xe thì ồn ào hết mức, tiếng nói chuyện lớn vang lên khắp nơi xen lẫn cả tiếng đánh bài, và thỉnh thoảng đâu đó lại vang lên tiếng vịt kêu quạc quạc. Một bầu không khí sinh hoạt vừa náo nhiệt, vừa sống động đến mức khó tưởng tượng.

“Bao lâu nữa mới đến?” Giang Mộ Nịnh tò mò hỏi.

“Mười lăm tiếng đi tàu, sau đó lại thêm hai tiếng ngồi thuyền mới tới đảo.

” Tần Mục Dã trả lời rất cụ thể.

Nghe vậy, mắt Giang Mộ Nịnh tròn xoe như cái chuông, nhìn xuống chiếc ghế cứng ngắc mà cô đang ngồi, không khỏi cảm thấy thương xót cho cái lưng của mình trong hành trình dài như vậy.

Tàu hỏa rầm rập lao về phía trước, Giang Mộ Nịnh chán đến mức chỉ biết nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Nhưng bên trong toa xe thì quá ồn ào, còn phong cảnh ngoài cửa sổ cô đã nhìn chán mắt. Thế là, Giang Mộ Nịnh bắt đầu lục lọi đồ ăn mà Tần Mục Dã mang theo.

Dù sao thì Giang Hành cũng là anh cả, nên Tần Mục Dã đã chia cho hắn một phần thức ăn. Điều này khiến Giang Hành cảm động đến mức suýt khóc:

“Xuyên qua sách đến giờ, ngoại trừ hôm Giang Mộ Nịnh mang theo của hồi môn, ta chưa từng được ăn bữa nào tử tế như hôm nay.

Giang Mộ Nịnh liếc nhìn Giang Hành, tò mò hỏi: “Ngươi mang theo cái gì để ăn vậy?”

Giang Hành như nhớ ra điều gì, liền thò tay lục lọi trong chiếc bao tải rồi lấy ra mấy cái bánh nướng lớn. Hắn chìa ra và nói: “Đây là mẹ làm bánh cao lương, bảo ta mang theo cho ngươi.

Chưa từng ăn bánh cao lương bao giờ, Giang Mộ Nịnh hào hứng nhận lấy, cắn ngay một miếng to mà không chút ngại ngùng.

Cứng quá…

Miệng bị bánh cao lương làm nghẹn đầy, Giang Mộ Nịnh nhai mãi cũng không nuốt trôi.

Tóm được cơ hội để trêu cô, Giang Hành liền cười tít mắt, chế nhạo: “Không nuốt nổi à? Không thể nào, không thể nào chứ?”

Đang định cười to thêm chút nữa, đột nhiên Giang Hành cảm thấy cả người rùng mình. Chậm rãi liếc sang bên cạnh, hắn liền bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như viên đạn của Tần Mục Dã đang nhìn chằm chằm, đầy khí thế khiến người ta không rét mà run.

Giang Hành lập tức thu lại nụ cười, ngoan ngoãn ngồi im mà tiếp tục ăn. Trong lòng chỉ biết khóc thầm: *Ôi trời ơi, ánh mắt đó thật sự đáng sợ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy. Không thể trêu vào, không thể trêu vào!

*